Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 74.1

Tự Cẩm thật sự cảm thấy Tiêu Kỳ quá ngốc, tấu chương có thể xem hết sao? Không xem hết. Cuối cùng con người và tinh thần đều mệt mỏi, còn đấu tranh được gì với đám triều thần. Xem vị Tứ gia nổi danh trong lịch sử đó, chả phải làm tới chết sao? Nàng lấy tấu chương trong tay Tiêu Kỳ đặt lên bàn, kéo tay áo bắt hắn nằm xuống, “Hoàng thượng luôn nói thần thiếp ngốc, kỳ thực hoàng thượng mới là người ngốc nhất thiên hạ. Việc quần thần phải làm thì bắt bọn họ làm, người làm thay họ thần thiếp cũng không chịu đâu.”

Tiêu Kỳ bị Tự Cẩm dùng sức nặng kéo xuống giường, nghĩ tới nàng còn đang bệnh nên cũng không nỡ đẩy nàng ra, lại nghe mấy lời nàng nói bên tai, quả làm hắn tức muốn chết! Thật sự càng lúc càng to gan lớn mật, quá càn rỡ, nhất định phải dạy dỗ nghiêm chỉnh!

“Không phải hoàng thượng sợ bọn họ làm quấy quá để lừa gạt người sao? Nếu bọn họ dám làm thế thì hoàng thượng cứ theo luật mà trị tội họ? Không làm tròn trách nhiệm, làm bậy, không vì quân ân, không khiêm tốn, không giữ đạo đức, thái độ nịnh thần, chứng cớ rành rành ra đó thì ai dám phản bác chứ. Chính vì Hoàng thượng nghĩ quá nhiều nên lại tự vây khốn mình, còn nói thần thiếp ngốc nghếch...”

Tự Cẩm vừa nói vừa mơ màng ngủ, Tiêu Kỳ lại hóa đá nằm trên giường. Những lời Tự Cẩm nói giống như sấm sét chợt lóe lên. Đúng vậy, hắn đã quá coi trọng lũ triều thần. Mấy quý tộc sĩ tộc thế gia như những đỉnh núi lớn đè lên đầu hắn, hắn cũng quen dần, cho rằng mình không thể trái ý bọn họ nên không dám làm gì.

Hình như hắn đã làm sai rồi!

Trong tiềm thức của hắn vẫn cho rằng mình không thể nào làm gì được mấy thế gia này, cho nên những việc hắn làm đều tìm mọi cách tránh né, đi vòng quanh bọn họ. Nhưng có tác dụng gì đâu, bọn họ ở trên triều đình muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lúc muốn làm hắn mất thể diện thì kêu khóc om sòm, đòi sống đòi chết, lúc nào cũng muốn người khác nghĩ mình là trung thần, vì can gián vua mà phải chết.

Hắn bị bọn họ ép đến phát sợ, cho nên trong lúc làm việc khó tránh có nhiều băn khoăn lo lắng.

Tự Cẩm nói quá thẳng, chính vì nói thẳng nên lại làm cho hắn tỉnh ngộ.

Con người thường có băn khoăn cho nên làm việc phải suy tính cẩn trọng trước sau, cố kỵ trên dưới đủ đường. Hắn lại quên mất rằng, dù là thế gia sĩ tộc thì bọn họ vẫn phải có trách nhiệm làm việc cho triều đình, cho dân chúng. Nếu làm sai, hoàng đế như hắn chỉ cần nắm được sai lầm trừng phạt thì vẫn có thể làm thiên hạ quần thần dân chúng tâm phục khẩu phục.

Hắn đã quên mất, hắn là hoàng đế, là người có quyền lực cao nhất trong triều đình, mấy triều thần phải nhìn thấy sự tồn tại to lớn nhất của hắn.

Trong lòng bỗng chốc trở nên sáng sủa, định thần lại nghiêng đầu nhìn sang Tự Cẩm nằm cạnh. Chỉ thấy nàng đang ngủ say, một tay còn nắm thật chặt tay áo của mình, người cuộn thành một khối. Rõ ràng chỉ là một đứa bé, vậy mà đôi khi nói ra những lời vô tình làm người khác kinh ngạc.

Bao nhiêu buồn bực trong lòng dần dần tan hết, thể lực và tinh thần đều cảm thấy sảng khoái, từ sâu trong đáy lòng mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Đúng vậy, trẫm không được sợ hãi bọn họ.

Trẫm là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, là người đứng đầu thiên hạ, là quân vương của văn võ bá quan.

Ánh sáng trong phòng tối dần, lúc ấy Quản Trường An mới thở phào nhẹ nhõm. Dưới hành lang thiên điện của Di Cùng Hiên, Trần Đức An và thủ hạ của hắn ta là tiểu thái giám Thuận Toàn đang ngồi trước bếp lửa nấu nước trong nồi đồng, ánh lửa đỏ bừng soi sáng một góc hành lang.

Hoàng thượng nghỉ ngơi tại Di Cùng Hiên nên mấy cung nhân gác đêm cũng phải đi theo nhiều hơn. Càng nhiều người thì thức ăn cho người trực đêm càng đơn giản, Trần Đức An cũng không dám làm gì quá phận. Dựa theo quy củ, buổi tối có nhiều người trực đêm như thế thì sẽ có thêm bữa phụ, cũng do Ngự thiện phòng đưa tới trước khi đóng cửa cung. Khi cửa cung đã khóa lại mà còn đi lại lung tung, một khi bị bắt sẽ bị giam lại thẩm tra, nếu đen đủi có thể bị đánh chết ngay tại chỗ.

Đồng Ý đang gác ở Sùng Minh Điện, Quản Trường An nhìn trong phòng đã tắt đèn mới đi thong thả tới chỗ Thuận Toàn.

Thuận Toàn thấy Quản Trường An lại đây cũng không dám đắc tội tôn đại thần này, vội vàng đứng dậy vấn an.

Quản Trường An cười kêu hắn ta đứng lên, nghiêng đầu nhìn vào bếp lò hỏi, “Đang nấu gì mà thơm quá vậy?”

“Bẩm tổng quản, thời tiết càng ngày càng lạnh, chủ tử bảo lúc chúng ta trực đêm nên uống gì đó nóng cho ấm người. Trong nồi đồng này nấu sữa đậu nành mới xay, chút nữa nấu xong mỗi người uống một chén, sẽ đỡ lạnh hơn rất nhiều.” Thuận Toàn cười nói.
Bình Luận (0)
Comment