Búi tóc mẫu đơn, trâm phượng vàng, váy lụa vàng sáng, Tự Cẩm vừa một cái thì trong lòng liền giật mình.
Mẫu đơn là vua của các loài hoa, mặc dù không quy định là dành riêng cho hoàng hậu nhưng trong hậu cung này ai nấy đều kiêng kỵ, không ai dám sử dụng hoa văn mẫu đơn. Chưa nói quý phi chải tóc búi hoa mẫu đơn hoa lệ, lại còn dùng trâm phượng vàng, mặc dù không phải là trâm phượng chín cánh, nhưng con chim phượng hoàng cực lớn, miệng ngậm một viên ngọc cỡ ngón tay, lông đuôi phượng hoàng cài châu ngọc đủ loại. Chói mắt rõ ràng khiến Tự Cẩm thấy nét mặt hoàng hậu cũng cứng ngắc. Màu vàng là màu của đế vương, chỉ có hoàng hậu mới có thể dùng.
Nhưng Quý phi dám dùng.
Có thể công khai đeo như vậy, đương nhiên không phải tự mình lén lút chuẩn bị, Tự Cẩm hiểu ngay, đây là hoàng đế ban thưởng.
Thưởng vinh quang cho quý phi, thưởng thể diện cho Tào Quốc công phủ, ban thưởng bọn họ đã xuất lực ủng hộ mở khoa thi. Vị phần Tô quý phi đã là cao nhất không thể thăng lên hơn nữa nên cũng chỉ để tâm dùng mấy thứ này ban cho nàng ta. Chẳng qua trong tình huống này, khó tránh khỏi làm cho hoàng hậu lúng túng.
Váy màu vàng sáng lướt qua trước mắt Tự Cẩm, tơ vàng đan thành dải lụa dài hơn ba thước. Giây phút đó, nàng thậm chí nghe được tiếng mình thở dốc, giây phút đó nàng mới hiểu được nàng đang chống lại người nào.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu tỷ tỷ, Trân nhi khóc nhiều quá nên chậm trễ, mong tỷ tỷ thứ tội.” Giọng nói Quý phi mềm mại uyển chuyển, nét mặt nhẹ nhàng vui vẻ, nhìn rực rỡ như hoa đào tháng ba. Nàng ta sinh công chúa xong lại có thêm vẻ của người làm mẹ, toàn thân cao quý không gì so sánh được.
Hoàng hậu nhìn quý phi đầy tươi cười như không thấy trang sức y phục của nàng ta có gì khác thường, vừa cười vừa nói: “Ngọc Trân là đứa bé đầu tiên của Hoàng thượng, đương nhiên là phải chăm sóc thật chu đáo, Quý phi muội muội ngồi đi.”
Quý phi tạ ơn ngồi xuống, lúc ấy mọi người còn lại mới cùng nhau hành lễ. Quý phi cười nhìn tất cả, “Chư vị muội muội không cần đa lễ, đều ngồi xuống hết đi.”
“Tạ ơn quý phi nương nương.” Mọi người cùng đáp lời rồi mới lục tục trở về chỗ mình.
Trong phút chốc trong đại điện an tĩnh lại. Tự Cẩm nhìn Ngọc Trân công chúa đang được Đồng cô cô bế trong tay. Bé nằm trong tã lót màu hồng thạch lựu nên không nhìn thấy mặt, lặng yên không một tiếng động, chắc hẳn là đang ngủ. Có lẽ nét mặt Đồng cô cô vô cùng nghiêm túc nên Tự Cẩm cảm thấy ánh mắt bà ta nhìn công chúa không bình thường.
Trong những trường hợp này, mặc dù Tự Cẩm là tứ phẩm Uyển Nghi nhưng dựa vào vai vế thì cũng chỉ có thể tươi cười nghe hoàng hậu ngồi trên nói chuyện với mấy phi tử có vị phần cao. Lúc nói có nhắc đến chuyện sinh con, chăm sóc con. Buồn cười là Ngọc Trân công chúa là đứa bé đầu tiên trong cung nhưng mọi người ai nấy đều tỏ ra là những người đầy kinh nghiệm.
Ánh mắt Tô quý phi thỉnh thoảng, không biết như vô tình hay cố ý nhìn sang Hi Uyển Nghi, trên mặt vẫn cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại thắc thỏm. Tối qua chuyện Hi Uyển Nghi nhận sủng nàng ta đương nhiên biết rõ. Nàng ta chỉ không biết chuyện này là do hoàng hậu an bài hay là Hi Uyển Nghi tự mình quyết định. Tóm lại lúc trước ai nấy đều biết rõ hoàng thượng có dự định sau khi nàng cập kê mới sủng hạnh nàng.
Lúc này lại nhận sủng, đơn giản là muốn làm nàng ta khó chịu mà thôi.
Trong lòng Quý phi hiểu rất rõ và chuyện đó cũng thật sự làm nàng ta bực bội. Do đó nhìn Hi Uyển Nghi không thuận mắt chút nào. Nhưng rốt cục nàng ta xuất thân là thế gia quý nữ, cũng không thể làm cái chuyện ghen tuông ầm ĩ mất thể diện được. Một Uyển Nghi nhỏ nhoi mà thôi, muốn chỉnh trị nàng thì mình có rất nhiều thủ đoạn, không cần có hành vi thất lễ trước mắt bao nhiêu người thế này.
Một lát sau, Hoa cô cô bước nhanh vào cung điện, nói khẽ gì đó với hoàng hậu, chỉ thấy hoàng hậu gật gật đầu, cười nói với mọi người: “Chư vị muội muội sang điện bên nói chuyện đi.”
Hoàng hậu tiếp kiến mệnh phụ, mấy phi tần các nàng không có vinh hạnh này. Mọi người đồng loạt đứng dậy, chỉ có Quý phi ở lại, dù sao ngày hôm nay cũng là ngày vui của Quý phi và Ngọc Trân công chúa, đương nhiên là phải ở lại.
Điện bên cạnh Phượng Hoàn cung cũng cực kỳ rộng rãi, bên trong cung nhân đã mang lên trà bánh từ sớm. Lúc ấy mọi người tùy ý ngồi xuống, cũng không phải theo vị trí ngồi đã được ấn định trong chính điện. Tự Cẩm chọn một chỗ rộng thoáng gần cửa sổ ngồi xuống, Tề Vinh Hoa cũng vừa vặn đi tới, Tự Cẩm liền chào hỏi nàng ta rồi cùng nhau ngồi xuống, như thế hai người cũng có thể trò chuyện vài câu.
Buổi trưa tiệc được đặt trong Phượng Hoàn cung, Hoàng hậu và Quý phi chiêu đãi các mệnh phụ phu nhân, hoàng đế thì vui tiệc cùng các đại thần. Đến yến hội buổi tối đế hậu mới ở cùng chỗ để ăn mừng đầy tháng của Ngọc Trân công chúa. Chắc phải náo nhiệt hết một ngày, sẽ mất nhiều sức lực lắm đây, đương nhiên Tự Cẩm phải giữ sức khỏe.
Sau tiệc trưa, các mệnh phụ phu nhân nhận được ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, nếu có con gái trong cung thì có thể gặp người nhà mình. Lúc đó các tần phi bèn vội vã đi về cung của mình đón người nhà, trong điện vắng vẻ hẳn đi. Người nhà Tề Vinh Hoa không tới, bên Tự Cẩm cũng không, hai người đều không có người nhà để gặp nên có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Tự Cẩm thăng vị Uyển Nghi, mọi người thấy nàng thân cận với hoàng đế nên cũng có vài tiểu tần phi đi tới làm quen tạo quan hệ. Tự Cẩm cũng hiểu được cuộc sống trong cung, không thể để mang tiếng là cao ngạo thanh cao nên cũng quyết tâm tạo cảm tình với người khác. Mọi người thấy nàng nói cười ríu rít, là người dễ thân cận, nhất thời bên cạnh lại thu hút không ít người đến đùa giỡn.
Thật lòng cũng tốt, giả vờ cũng được, Tự Cẩm không khỏi cảm thấy lòng mệt mỏi nhưng lại không thể nói ra được, chỉ có thể nhẫn nại cười đùa.
Chờ đến khi các mệnh phụ phu nhân xuất cung, mấy người Tự Cẩm mới trở về cung trang điểm lại một lần nữa. Đi vào Di Cùng hiên, Tự Cẩm nằm vật lên giường, nói với đám Vân Thường: “Ta sẽ nghỉ ngơi một lúc, nửa canh giờ nữa gọi ta dậy.”
“Chủ tử, nửa canh giờ không được, nhiều lắm là một khắc người phải dậy. Còn phải thay quần áo trang điểm, mất nhiều thời gian lắm.” Vân Thường vừa giúp Tự Cẩm cởi áo vừa nói.
“Một khắc cũng được.” Tự Cẩm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt như sắp vỡ hết cả, giống như lúc tập quân sự, một ngày tám tiếng đồng hồ huấn luyện dã ngoại, xương cốt như bị xe tải lớn nghiền qua.
Vừa nói xong, Tự Cẩm ngủ luôn. Vân Thường đắp lên người nàng áo ngủ bằng gấm rồi mới vén rèm lên đi ra ngoài. Vừa đi ra thì gặp Diện Mi đang bưng trà vào bèn vội vàng nói: “Để đó trước đi, chủ tử ngủ rồi.”
Diện Mi nghe vậy liền gật gật đầu khẽ nói: “Đồng cô cô vừa mới tới đây.”