Ban ngày Tự Cẩm hung hăng giả trang bạch liên hoa một hồi ở Sùng Minh Điện, mắt đỏ bừng sưng húp đi về Di Cùng hiên. Giữa ban ngày nên gặp không ít cung nhân đi trên con đường này, ai nấy đều thấy đôi mắt sưng đỏ của nàng. Chỉ có thời gian nửa ngày, trong hậu cung cũng đã có lời đồn đãi, nói Hi Uyển Nghi hành xử mất lễ nghi trước Hoàng thượng, khóc sưng đỏ mắt đi về Di Cùng hiên.
Nhất thời trong hậu cung lòng người phấp phỏng. Ai mà không biết sau tiệc đầy tháng của công chúa, người duy nhất có thể tranh sủng với Quý phi cũng chỉ có một mình Hi Uyển Nghi. Rõ ràng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà lọt mắt xanh của hoàng thượng, lại được Hoàng hậu nương nương nâng đỡ liền cứ thế thăng vị đi lên. Người ngoài nhìn vào vừa ao ước được như nàng lại vừa ghen tị, hận không thể xoay mình biến thành Hi Uyển Nghi mới được.
Giờ nghe tin Hi Uyển Nghi mắt sưng đỏ trở về Di Cùng hiên, thật sự tựa như một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, không lẽ Hi Uyển Nghi sắp thất sủng ư?
Hoa cô cô đứng bên cạnh, kể xong tin mình nghe nghóng được với quý phi, cân nhắc một hồi lại nói: “Nô tỳ cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, hơn một năm nay Hi Uyển Nghi kia đi lên rất ổn định, chưa bao giờ rơi vào cạm bẫy như vậy, phải chăng đây là quỷ kế của cô ta?”
Ngọc Trân công chúa khóc cho tới trưa, quý phi chăm sóc dỗ dành rất lâu, lúc đó chẳng còn hơi sức làm gì nữa. Tâm trạng vốn cũng không vui vẻ, lại nghe tin như vậy bèn nói với Hoa cô cô: “Chuyện này cũng đáng để cô cô hao tâm tổn trí như thế ư, chắc là Hi Uyển Nghi kia nghe được tin gì đó ngoài cung, biết rõ Tào Quốc công phủ sẽ liên hợp với Tô gia Khúc Châu nên mới đứng ngồi không yên. Quả nhiên là kẻ không chịu nổi trọng dụng, lúc này mà cô ta đến chỗ Hoàng thượng khóc lóc thì Hoàng thượng làm sao vui vẻ với cô ta được chứ?”
Đến cùng là xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, chỉ cho rằng dựa vào khuôn mặt thì có thể làm mưa gió tại hâu cung này chăng. Cô ta không biết tính tình của Hoàng thượng, không kiên nhẫn nhất là nghe người khác than vãn những chuyện như vậy với hắn. Ngay cả nàng ta cũng chưa từng nhắc đến chuyện tương tự trước mặt hắn, đã có phụ thân và huynh trưởng hai bên nói chuyện trên triều đình, nàng ta chỉ cần ở hậu cung giữ vững vàng địa vị cao là đủ rồi.
Nghe được giọng quý phi mất kiên nhẫn không lo lắng, bao nhiêu nghi ngờ đang tràn ngập trong đầu Hoa cô cô cũng phải cố kiềm chế xuống. Bà ta vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy nhưng không có bằng chứng rõ ràng. Nếu bây giờ bà ta còn nói nữa, e là quý phi nương nương cũng không cao hứng. Cho nên cố gắng kìm lòng không nói thêm gì, nghĩ chờ khi có chứng cứ rõ ràng lại nhắc nhở Quý phi.
“Nương nương nói đúng lắm, Hi Uyển Nghi kia quá nhát gan. Hoàng hậu mà nghe được chuyện này chỉ e không bình tĩnh được, cô ta tốn bao nhiêu công sức trên người Hi Uyển Nghi, nếu quân cờ này thất sủng thì thật đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.” Hoa cô cô lựa những lời dễ nghe nói ngọt, dỗ cho quý phi vui vẻ.
Quả nhiên nét mặt quý phi tươi tỉnh vui vẻ hơn, nhìn Hoa cô cô nói: “Sai ngự thiện phòng làm một chén chè long nhãn, Bản cung sẽ tự mình đưa đi Sùng Minh Điện.” Hoàng thượng quan tâm săn sóc nàng, thì lúc này nàng cũng phải thể hiện mình chăm sóc quan tâm Hoàng thượng mới được, nếu có cơ hội lại đạp cho Hi Uyển Nghi một cú.
Tốt nhất cả đời này đều không thể xoay người.
Ngự thiện phòng.
Trần Đức An cười mỉm đứng bên cạnh Nhạc Trường Tín: “Chủ tử chúng ta luôn luôn thích tay nghề nấu nướng của Nhạc ca ca, món lẩu hải sản này chủ tử đã nhắc rất lâu rồi.”
Nhạc Trường Tín khóe miệng giương cao, nhìn Trần Đức An nói: “Trần công công yên tâm, từ đó tới nay những lời ông dặn chưa từng sai lầm gì, ông cứ yên lòng chờ thôi.”
“Cảm ơn Nhạc ca ca đã phải lo lắng nhiều, chủ tử vẫn luôn ghi nhớ kỹ.”
Nhạc Trường Tín cười càng vui vẻ hơn. Hắn ta hao tâm tổn trí nịnh bợ Hi Uyển Nghi, không phải vì muốn lưu lại cho nàng ấn tượng tốt sao? Mắt thấy dự định của mình đã thực hiện được thì tâm trạng dĩ nhiên là vui vẻ. Hắn ta quay đầu lại sai thủ hạ làm việc, trong phút chốc, người đốt lò, người rửa rau, đầu bếp cũng bắt đầu khởi động, mọi việc náo nhiệt hẳn lên.
Trần Đức An làm xong việc cũng rất hoan hỉ đi ra khỏi gian bếp của Nhạc Trường Tín. Vừa mới bước chân ló đầu ra thì hắn ta nhìn thấy một tiểu thái giám đang vội vã đi tới. Ánh mắt liếc sang, ơ, đây không phải là Hách Nhân, đồ đệ của đại thái giám tổng quản Trường Nhạc Cung sao?
Đôi mắt Trần Đức An xoay một vòng, chân giơ ra tới cửa lại rụt về. Hắn ta chộp một tiểu thái giám đang cời lò, nhét một hà bao vào tay y khẽ nói: “Đi xem gã kia tới làm gì, đừng để bị phát hiện.”
Tiểu thái giám kia quay đầu nhìn Nhạc Trường Tín một cái, thấy hắn ta gật gật đầu mới tỏ ra xun xoe chạy đi.
Trần Đức An liền sán đến bên cạnh Nhạc Trường Tín, “Nhạc ca ca thật là khiến người ta bội phục, trong gian lò của ông rất có quy củ.”
Nhạc Trường Tín biết rõ ý tứ hắn ta, cười mỉm nói: “Chúng ta quản lý đồ ăn chỉ sợ xảy ra chuyện không tốt, bồi tính mạng cả nhà nên không thể không cẩn thận.”
Trần Đức An cười cười, gật gật đầu, “Nhạc ca ca là người hiểu biết, sau này mong ca ca chỉ bảo thêm.”
Nhạc Trường Tín lại không trả lời, cười hai tiếng đổi chủ đề. Lúc nãy hắn ta cũng ngoái cổ nhìn theo nói: “Ông sai theo dõi tên kia hình như là người của Trường Nhạc Cung, đi tới chỗ Phí Lương Công. Phí Lương Công là lão già xảo quyệt, hỏi thăm tin tức từ chỗ của lão ta không dễ dàng đâu.”
“Không phải còn có ca ca sao?” Trần Đức An cười nịnh nọt, ở trên địa bàn người khác, hắn rất hiểu phải cúi đầu nhờ người. Cường long cũng không thể áp chế cường hào ác bá địa phương. Ngự thiện phòng này có ba bếp lớn, quản sự đã đổi không biết bao nhiêu người. Ba người cuối cùng này cũng đã tồn tại vài chục năm, thủ đoạn đó không thể xem thường được.
Mèo có võ của mèo, chuột có đường của chuột. Tiểu thái giám kia nhanh chóng trở lại, khom người chào Trần Đức An rồi mới hạ giọng nói: “Bên Trường Nhạc Cung kêu làm chè long nhãn, tiểu thái giám kia cũng không đi mà ở chỗ đó nhìn chằm chằm đấy.”
Lời này có thể mang ý nghĩa khác, Trần Đức An hơi nhíu mày nhìn sang phía Nhạc Trường Tín, “Nhạc ca ca, ông nghĩ thế này là sao?”
Nhạc Trường Tín cũng không thể tiếp tục giả vờ không biết gì, hạ giọng nói: “Bên Trường Nhạc Cung gọi đồ ăn, cho tới giờ chỉ truyền lời, trừ phi mang tới luôn, còn không từ trước đến nay không để người đứng chờ.”
Trong lòng Trần Đức An báo động mãnh liệt, nhìn cái cằm mập của Nhạc Trường Tín hất theo hướng đó liền hiểu ngay. Lại kêu mấy câu ca ca ngọt lịm rồi mới nói: “Vậy món này của chủ tử chúng ta, phiền ca ca phái người mang qua nhé.”
Nhạc Trường Tín hiểu được, cười nói: “Việc nhỏ mà thôi.”
Trần Đức An lại cảm ơn, rồi mới đi ra ngự thiện phòng về Di Cùng hiên.
(Còn tiếp...)