Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 92.1

Editor: Hương Cỏ

Đến lúc xế chiều, thời tiết bỗng chốc liền nóng lên khó chịu. Vân Thường mang theo Diện Mi và mấy người đi đóng các cửa sổ lại, dọn dẹp lại quanh sân, nhìn sắc trời có lẽ sẽ có mưa. Dọn dẹp bên ngoài thỏa đáng, Vân Thường vén rèm đi vào phòng liền thấy chủ tử nằm nghiêng trên giường, sau lưng đặt một gối mềm tối màu, trên bệ cửa sổ đốt nến trắng, mắt khép hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, người uể oải không có chút tinh thần nào.

Sau khi từ Hợp Nghi Điện trở về, chủ tử cứ ngây người như thế cả ngày.

Xoay người pha trà, tự tay bưng tới, nàng ta khẽ hỏi: “Chủ tử, uống trà tỉnh thần đi.”

Tự Cẩm mệt mỏi gật gật đầu, “Để xuống đi, các ngươi hết bận rộn chưa?”

“Làm theo thói quen thôi ạ, chỉ sợ mưa to bất chợt lại không kịp thu dọn gì nên mỗi người một tay làm trước thôi.” Vân Thường khẽ nói, “Bữa trưa tiểu chủ ăn không nhiều, có cần nô tỳ đi Ngự Thiện phòng kêu một chút đồ ăn không?”

Tự Cẩm thật sự không muốn ăn, liền lắc lắc đầu, “Không cần, lúc này không muốn ăn gì hết.” Đang nói chuyện, sắc trời bỗng chốc liền tối sầm xuống, trong phòng cũng ảm đạm. Lập tức gió thổi ùa vào, Vân Thường liền vội vàng đi vào đóng kín các cửa sổ. Vừa mới làm xong thì mưa bắt đầu rơi ào ào.

Ngồi trong phòng, nghe tiếng mưa rơi tầm tã, tâm trạng Tự Cẩm vốn đã không vui vẻ lại càng thêm u uất.

“Ta đi nghỉ ngơi một lát, khi nào tới bữa lại gọi ta dậy.” Nói xong liền đứng dậy mang giày đi vào trong phòng.

“Vâng.” Vân Thường vâng lời vội vàng đi vào theo. Hầu hạ chủ tử nằm xuống, thả màn xong xuôi mới rón rén lui ra ngoài.

Chủ tử rất ít khi có tâm trạng không vui như vậy, nhưng chủ tử không nói làm nô tài cũng không dám hỏi nhiều. Một trận mưa rất lớn, từ đầu năm tới giờ là lần đầu tiên gặp. Đẩy cửa điện ra ngoài, bên ngoài mấy người Diện Mi đang vỗ nước mưa trên người, khắp nơi đều là những mảng nước đọng lớn.

Thấy Vân Thường đi ra, Diện Mi vội vàng chạy tới, “Vân Thường tỷ tỷ, chủ tử sao rồi?”

Vân Thường lắc lắc đầu, “Chủ tử đang ngủ, các ngươi nói nhỏ một chút.”

Kim Chức Ngọc Tú vội vàng gật đầu, nhấc váy đi lấy khăn lau nước mưa. Diện Mi đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong phòng rồi mới khẽ hỏi: “Cũng không biết chuyện gì xảy ra, đang yên lành sao chủ tử lại không vui chứ? Bên Trương công công cũng không đoán được chuyện gì, trong lòng chắc cũng đang lo lắng.”

Vân Thường nói với Diện Mi: “Cứ hầu hạ chủ tử cẩn thận là được, chủ tử không nói có lý do của chủ tử, làm sao cho mấy nô tài chúng ta phỏng đoán lung tung, càng ngày càng không có quy củ. Hôm nào ta phải tìm một cô cô lợi hại đến, các ngươi liền biết lễ độ.”

Diện Mi vội vàng vừa cười vừa nói: “Không phải là thuận miệng hỏi một câu sao, tỷ tỷ tốt đừng có mắng muội, muội biết tỷ tỷ đều vì tốt cho bọn muội mà.”

Vân Thường liền nhẹ gõ nàng ta một cái mới nói: “Trong cung này đang náo loạn sắp lật trời, mặc dù chỗ chúng ta còn sống yên ổn nhưng cũng không thể kiêu ngạo. Nếu là gây họa cho chủ tử thì lúc đó không ai có thể có thể cứu các ngươi.”

Diện Mi vội vàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn trời lập tức chuyển đề tài, “Cũng không biết trận mưa này khi nào mới ngừng đây.”

“Mưa mùa hè giống như con nít, chắc không lâu. Biết đâu chút nữa còn thấy được cầu vồng nữa.” Vân Thường thở dài: “Bên Hoàng hậu nương nương có tin tức gì không?”

Diện Mi nhìn xuống rồi khẽ nói: “Không có tin tức gì. Nhưng lần này quý phi nương nương tổn thất rất nhiều, nghe nói là nhiều người nắm vị trí quan trọng đều bị kéo xuống.”

Vân Thường nghe vậy nét mặt hơi đổi, cười cười nói: “Như thế mới tốt, Hoàng hậu nương nương ổn được thì chủ tử của chúng ta cũng có thể ổn định. Đồng cô cô có nói gì không?”

Diện Mi lắc lắc đầu, “Không có, e là Phượng Hoàn Cung kia cũng đang bận bịu, đương nhiên chẳng quan tâm chỗ chúng ta được. Vậy cũng tốt, mỗi lần Đồng cô cô tới, muội đều lo lắng đề phòng.”

Vân Thường liền trừng mắt với Diện Mi, “Cũng không được nói lung tung, bị Đồng cô cô nghe thấy, xem có lột một lớp da của muội không.”

Diện Mi liền cười hạ giọng nói: “Không phải muội chỉ nói trước mặt tỷ sao, chỗ người khác làm sao dám nói chứ.”

Vân Thường liền thở dài, trấn định tinh thần: “Muội đi nói với Trần Đức An, bữa tối kêu Ngự Thiện phòng làm chu đáo một chút.”

Diện Mi gật gật đầu, đi vòng theo hành lang gấp khúc trước mặt.

Vân Thường lấy ghế ngồi ở dưới mái hiên, cầm trong tay đồ may vá bắt đầu công việc. May được vài kim lại dừng lại, cẩn thận suy nghĩ lại chuyện hôm nay. Nhưng cuối cùng không không thể hiểu vì sao tâm trạng chủ tử không vui. Chuyện bên Hợp Nghi Điện nàng ta biết rõ chủ tử có thể không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng là ý của Hoàng thượng. Hơn nữa, nghe Quản Trường An nói thì chỗ đó cũng khá ổn mà.

Nghĩ một hồi lại khâu mấy mũi, đợi đến mưa rơi ngớt dần, lúc đó Vân Thường mới cất lại tấm vải mới khâu chưa được một nửa lại. Mấy ngày qua nắng đẹp, sau mưa khắp sân tràn đầy hương hoa cỏ thơm ngát. Nhớ tới nét mặt chủ tử, trong lòng Vân Thường cũng hơi có chút bất an. Hoàng thượng đối với chủ tử rất tốt, từ ngày nàng ta tiến cung đến giờ cũng vài năm, trừ hoàng hậu và quý phi thì không thấy chủ tử nào có vinh sủng như thế. Nhưng nàng ta cũng biết đạo lý, hoàng đế là người vô tình nhất. Trong cung này bao nhiêu tần phi như thế, ai lại không có vài ngày thịnh sủng đâu. Nhưng bây giờ người được hoàng đế nhớ kỹ còn bao nhiêu người chứ?

Thấy chủ tử cũng động tâm, trong lòng Vân Thường cũng cực kỳ lo lắng. nàng ta ngóng trông chủ tử được sủng ái, nhưng cũng không hy vọng chủ tử động tâm. Nếu động lòng mà gặp gỡ phải kẻ bạc tình thì sao có thể sống vui vẻ được chứ?

Hoàng thượng...

Vân Thường nhẹ khẽ thở dài, đứng dậy đặt đồ may sang một bên. Vừa nhổm người lên thì thấy Trần Đức An đang chạy lại, nàng ta vội vã nghênh đón, “Có chuyện gì à?”

Trần Đức An lau nước mưa trên mặt, thở phì phò một hồi mới hỏi: “Chủ tử đâu?”

“Còn đang nghỉ ngơi, có chuyện gì quan trọng hơn sao?” Vân Thường nhìn dáng vẻ Trần Đức An cũng bất an lên.

“Có chuyện lớn, mau gọi chủ tử dậy, hình như tiểu công chúa bên Trường Nhạc Cung không được ổn lắm.”

Vân Thường bị dọa sắc mặt trắng nhợt, “Chuyện này là thế nào, không phải nói đã khỏe hơn rồi sao, đang yên lành sao lại không ổn chứ?”

“Ai biết được, buổi sáng hôm nay còn yên lành, sau khi mưa dứt mới có tin.” Trần Đức An thở một hơi, bình tĩnh lại nói: “Cụ thể còn chưa biết, nhưng chủ tử cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất nếu tất cả mọi người đi Trường Nhạc Cung thăm hỏi, chủ tử chúng ta cũng không thể không có mặt.”

Vân Thường đương nhiên biết rõ đạo lý này, “Ta đi ngay, ông nhớ chu đáo chuyện bên ngoài, đừng để người khác loạn lên.”

“Cô đi nhanh đi.” Trần Đức An vội vàng nói, tự mình lại đi tìm Diện Mi nhắc nhở, quản giáo chặt chẽ mấy người hầu trong sân.

(Còn tiếp...)
Bình Luận (0)
Comment