Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Chương 102

Editor: Dạ Hàn

Sau cái chết của Phúc công công, Thái Hậu bệnh không dậy nổi, không gặp bất cứ ai. Ai, lão thái thái thật đáng thương.

Sau đó mấy ngày, Liên phi sẩy thai, nghe nói nàng ở Vũ Hoa các khóc đến chết đi sống lại. Bao nhiêu thái y, phi tần đều chạy tới chỗ nàng ta. Lúc tin tức truyền đến, ta đang ngủ. Ngâm Thu vội vàng đem tin báo cho ta, ta cười khẽ, nhanh như vậy đã không kiềm chế nổi sao? Trò hay sẽ mở màn, ta đã sớm thấy rõ kế hoạch của nàng, còn ngồi chờ chết sao?

Ta cười hỏi Ngâm Thu: “Thế nào? Tất cả đều đã an bài tốt rồi chứ?”

Ngâm Thu khóe miệng mang theo ý cười: “Tiểu thư yên tâm, tất cả đều đã an bài tốt lắm.”

“Được, từ hôm nay trở đi ta đóng cửa từ chối tiếp khách, trừ Thục phi Ngọc Tình ra, còn lại đều không gặp.” Nhất định phải cho Chu Phượng Nhi cùng Mai phi diễn đủ, ta mới lên sân khấu.

Ngày tiếp theo, thái y tìm ra nguyên nhân nàng sẩy thai là dùng xạ hương. Thật đúng là nghèo nàn, chỉ biết dùng xạ hương, có thể đổi cách khác hay không? Nghi ngờ có người tận lực hãm hại, tất cả vẫn còn đang trong quá trình điều tra. Rất nhanh sẽ ở một tình huống ngẫu nhiên nào đấy mà phát hiện ra ta là hiềm nghi lớn nhất không phải sao?

Sáng sớm hai ngày sau, Thục phi vội vàng chạy tới. Nàng ngồi ở trên mép giường, nói: “Muội muội, việc lớn không ổn, người ta an bài ở Vũ Hoa các nói, thái y tra ra nguyên nhân Chu Phượng nhi sảy thai.”

Ta ngáp một cái, nói: “Việc này có liên quan tới ta?”

Diễm Oánh gật đầu, mặt mày trong lúc đó không giấu khỏi ưu sầu.

“Có phải là trang sức ta tặng nàng có ngâm qua xạ hương? Mang trên người lâu dài sẽ khiến sẩy thai, mà thân thể nàng yếu đuối, từng đẻ non, lại bởi vì thích món quà của ta, lúc nào cũng mang bên mình, cho nên nhanh như vậy liền sẩy thai?”

“Làm sao ngươi biết?” Diễm Oánh nhìn ta khó có thể tin nổi.

“Ta đều phiền, thật là chẳng có gì mới mẻ.” Ta vuốt vuốt tóc nói, vẻ bất đắc dĩ.

“Ngươi có tính toán gì không?”

Tay ta căng thẳng, nắm lấy chăn đơn: “Tỷ tỷ có thể xem diễn, trò lần này ta cho nàng diễn, vĩnh viễn cũng không có cơ hội diễn nổi đâu.” Cho dù ta phải đi, cũng không cho các nàng sống khá giả.

Tề Hạo vừa bãi triểu đã chạy đến Phượng Nghi cung, ta đương nhiên biết mục đích của hắn. Hắn cũng không tín nhiệm ta.

Ta giúp hắn ngồi xuống, thản nhiên nói: “Dạo này rất nhàn nhã sao? Sao lại rảnh rỗi tới đây?”

Hắn sắc mặt ngưng trọng nhìn ta, “Liên phi sẩy thai.”

“Ừ, ta đã biết.” Ta nhàn nhạt trả lời, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Còn muốn cái gì sao?”

“Không phải ngươi từng tặng trang sức cho nàng chứ?” Nếu không tín nhiệm ta, cần gì phải hỏi, trực tiếp điều tra không phải là rõ ngay sao

“Đúng vậy, nàng có một chiếc, Vô Hương một chiếc.” Ta vẫn là bất động thanh sắc, trong lòng từ từ nứt ra một lỗ hổng. Ta đã cho rằng chúng ta đã hiểu nhau đủ rõ, thật không ngờ hắn cũng không tin ta. Kỳ thật ta sai lầm rồi, chúng ta căn bản là không hiểu đối phương. Ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn cũng đoán không ra ý nghĩ của ta. Uổng cho ta đã cho rằng tình yêu của mình là khắc cốt ghi tâm, thế nhưng đến sự tín nhiệm tối thiểu lại chẳng có.

“Thật sự chỉ là tặng quà?”

Ta ngẩng đầu, nhìn hắn: “Nếu như ngươi không tin, có thể điều tra ta, cần gì phải hỏi nhiều như vậy? Cố ý quanh co lòng vòng sao? Ngươi cho rằng ta mắt không thấy, tai không nghe cái gì cũng không biết sao?” Ta không muốn nổi giận, không đáng. Cái hoàng cung này, đã sớm khiến ngạo khí của ta qua đi.

“Không phải không tin tưởng ngươi, chỉ là cho Phượng nhi một cái công đạo.”

Ta hai mắt khép hờ: “Như vậy đi, sáng mai triệu tập tất cả phi tần tại Phượng Nghi cung, cho ngươi thẩm tra xử lý. Dù sao ta đây cũng chỉ là Hoàng Hậu trên danh nghĩa, có cũng như không.” Ta mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, đối với bất cứ chuyện gì đều thờ ơ. Đối với tình cảm của hắn, cũng đã phai nhạt. Tâm vẫn thật đau, nhưng tình cảm thật sự đã phai nhạt.

“Ảnh nhi, ta nợ ngươi quá nhiều.” Nói cái này giờ đã không còn ý nghĩa gì.

“Yêu ta sao?” Những lời này rốt cục cũng hỏi ra miệng, trong lòng nhẹ như không.

“Yêu.”

“Có thể bảo đảm cả đời này chỉ có một mình ta sao? Không quan tâm trước kia, chỉ cần về sau.” Biết rất rõ ràng là không có khả năng, nhưng những không muốn từ bỏ ý định.

Hắn nắm tay ta, từ từ nói: “Xin lỗi.” Xin lỗi? Câu xin lỗi này đã nói rõ toàn bộ. Thứ tình yêu hèn mọn này, cuối cùng ta cũng không thể bảo vệ.

Ta cười khổ: “Sau này đừng nói xin lỗi, xin lỗi chẳng có ý nghĩa gì cả. Hoảng Thượng mời cứ tự nhiên, thần thiếp mệt mỏi rồi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Nghi cung đầy ắp người, đơn giản nhất định là để thẩm vấn Hoàng Hậu ta đây. Đa số người nhìn tâm lý có vẻ hả hê, cũng có một số ít thì lo lắng, tỷ như Diễm Oánh. Dù sao người thực sự lo lắng cho ta có quá ít, có lẽ cũng chỉ có mình nàng.

Đám phi tần chia ra ngồi ở hai bên, Tề Hạo ngồi ở chính giữa. Mà ta thì sao? Ta quỳ gối trong đại điện. Không có ai bắt buộc ta, là ta tự nguyện. Nếu diễn trò, liền diễn luôn cả bộ đi. Đây là lần duy nhất ta quỳ trước hắn, sau này sẽ không, đời này cũng sẽ không.

“Hoàng Thượng.” Từ xa vang lên âm thanh của Ngọc Tình, cũng biết nàng sẽ đến giúp ta. Ở trong cung, người vẫn có thể thực tâm đối đãi còn thật không nhiều.

Ngọc Tình đi tới, nhìn thấy ta đang quỳ trên đất, liền đỡ lấy ta, nói: “Ảnh nhi, ngươi mang thai không thể quỳ, mau đứng lên.”

“Cảm ơn ý tốt của Công Chúa, Hoàng Thượng nghi ngờ việc Liên phi sẩy thai có liên quan đến thần thiếp, thần thiếp hiện tại thân mang tội, cứ để ta quỳ.” Ta nhàn nhạt nói ra, đã không còn tâm tình gì. Nếu cần phải có tâm tình, thì chính là tâm bình tĩnh như nước.

Ngọc Tình liếc mắt nhìn Chu Phượng Nhi, châm chọc nói: “Bổn cung thật sự là bội phục Liên phi, vừa mới sẩy thai mà khí sắc thật là tốt.” Lại thanh cao nói: “Được, hôm nay bổn cung cùng Hoàng Thượng thẩm tra xử lý Hoàng Hậu. Nếu để bổn cung tra ra người có ý định hãm hại, hừ…” Ngọc Tình nói xong không chút khách khí tiêu sái bước đến ngồi xuống cạnh Tề Hạo.

Tề Hạo nãy giờ không nói gì, ta nhàn nhàn lên tiếng: “Vậy ta nói trước, biết Liên phi cùng Hương phi được tấn phong, ta tặng cho hai người một ít lễ vật. Còn chuyện xạ hương, ta hoàn toàn không biết.” Ở trước mặt Hoàng Đế tự xưng ta, các nàng cho rằng ta không muốn sống.

Tề Hạo dùng ánh mắt ra hiệu, Tiểu Hỉ Tử đã nhanh chân mang trang sức đến trước mặt ta, “Chính là những thứ này?”

Ta nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hoàng Thượng, Công Chúa, làm chủ cho thần thiếp a.” Chu Phượng Nhi lập tức gục trên mặt đất, khóc như hoa lê đẫm mưa, trông thật đáng thương. Kỹ thuật diễn suất chân thực, cũng không sợ bị lộ.

Tề Hạo không nói lời nào, Ngọc Tình thì lạnh như băng nói: “Làm chủ cái gì chứ? Chỉ dựa vào cái này mà đã có thể kết tội Hoàng Hậu hại ngươi?”

Chu Phượng Nhi nhẹ giọng nói: “Công Chúa, thần thiếp biết Hoàng Hậu nương nương một mực yêu Hoàng Thượng, có lẽ là thấy thần thiếp có thai, trong lòng không thoải mái, cho nên mưu hại thần thiếp.” Chu Phượng Nhi cúi đầu, nước mắt rơi xuống, lại nhìn ta nói: “Tỷ tỷ, ta và ngươi cùng nhau vào cung. Ta một mực coi ngươi như tỷ tỷ ruột, ngươi tại sao lại muốn làm vậy với ta? Tỷ tỷ, còn nhớ rõ sao? Ban đầu ngươi ở Vũ Hoa các nói, ta đoạt đi Hoàng Thượng rồi, một ngày nào đó ngươi muốn ta trả giá.” Chu Phượng Nhi cầm lấy quần áo của ta, khóc đến tê tâm liệt phế: “Sớm biết rằng trả giá mà ngươi nói là chỉ hài tử của ta, ta tình nguyện cả đời cũng không gặp Hoàng Thượng, biếm ta vào lãnh cung cũng được, đuổi ta rời cung cũng được, chỉ cầu mong tỷ tỷ đừng thương tổn hài tử của ta. Hài tử của ta là vô tội, vô tội. Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại muốn làm như vậy? Tại sao?” Bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng khóc cũng đều biến sắc sao? Màn trình diễn này thật không phải chỉ là tốt bình thường.

Mai phi lau nước mắt, cũng quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng, trước kia Hoàng Hậu nương nương chính xác có nói qua như vậy. Lúc ấy thần thiếp vừa lúc đi thăm Liên phi muội muội, may mắn nghe được.” Thủ đoạn thật thấp kém a.

“Các ngươi nói bậy.” Ngọc Tình kích động nhảy dựng lên, quả thực muốn đi chém các nàng hai cái.

Tề Hạo không nói gì, dùng ánh mắt nhìn ta để hỏi. Ta thản nhiên cười một tiếng, nói: “Hoàng Thượng cho rằng như thế thật sao? Được, lụa trắng thắt cổ không thoải mái, dùng trủy thủ quá khó chết, liền ban rượu độc đi.”

Tất cả mọi người thật không ngờ ta lại có thể thản nhiên như thế, Ngọc Tình lại càng thêm kích động, “Ảnh nhi, ngươi điên rồi.”

“Ngọc Tình nói ta điên thì cứ cho là điên đi, ai quan tâm chứ. Trên đời này còn cái gì thống khổ hơn so với việc người mình yêu nhất lại không tin mình, phản bội mình thì lại càng thống khổ. Ta thương tâm nhiều như vậy, không muốn lại thương tâm, chết cũng là một loại giải thoát.” Vừa mới dứt lời, một tia máu đỏ tươi từ trên khóe miệng tràn ra, từ từ chảy xuống. Ta thê lương cười một tiếng, ngã trên mặt đất.

Lúc ta mở mắt, nằm ở trên giường trong tẩm cung, là Tề Hạo bế ta trở về. Hắn không biết đã bế qua bao nhiêu nữ nhan, ta thật sự muốn phải kháng. Nhưng bản thân đã là ‘thương tâm quá độ, giận dữ công tâm’ mà ngất đi rồi, cho nên không thể cử động, kẻo sẽ lộ tẩy.

Ta lạnh như băng nhìn một phòng đầy người, nói: “Ta sao lại ở chỗ này?” lại nói với Tề Hạo: “Thỉnh Hoàng Thượng tiếp tục thẩm tra thiếp.”

Vương thái y vội vàng quỳ xuống nói: “Nương nương, ngài hiện tại cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể cử động mạnh. Nương nương, người thương tâm quá độ, nhất định phải khống chế cảm xúc của bản thân mới được.”

Ta ngọt ngào cười một tiếng: “Thái ý khách khí, ta hiện tại là kẻ mang tôi, nào phải nương nương gì.”

Ngọc Tình vừa tức vừa vội, lớn tiếng nói: “Ảnh nhi, ngươi làm gì a?”

Chu Phượng Nhi quỳ trên mặt đất, khóc nói: “Hoàng Thượng, cho thần thiếp một cái công đạo.” Nữ nhân này, thật là không thức thời.

“Cổn.” ngọc Tình cũng không thích những lời của nàng ta.

Ta tự tiếu phi tiếu nhìn Tề Hạo: “Hoàng Thượng, thỉnh cho Liên phi nương nương một cái công đạo, ban cho thần thiếp tội chết.”

“Ảnh nhi, ta sẽ trả lại cho ngươi một cái công đạo.” Hắn dùng ánh mắt bi thương nhìn ta.

Ta mỉm cười: “Không cần, Hoàng Thượng cứ coi như thần thiếp chính là người dù ghen ghét mà vẫn phải cưới. Coi như Hoàng Thượng chưa từng bị thương, thần thiếp càng không có mang Hoàng Thượng giấu trong nước tắm. Hoàng Thượng không đi qua Lan uyển, không thấy được thần thiếp trúng mị dược. Hoàng Thượng coi như chưa từng đi qua Hoa Đào sơn trang, chưa từng thấy thần thiếp nhảy múa. Coi như tất cả chưa từng xảy ra, Hoàng Thượng cũng quên thần thiếp rồi.” Ta trước mặt những người này nói ra ký ức của chúng ta, chính là muốn nói cho cái đám gia hỏa này, ta ở trong lòng hoàng đế của các nàng có địa vị quan trọng, đả kích Chu Phượng nhi.

Ngọc Tình nhìn ta quyết tâm muốn chết, đuổi Tề Hạo: “Ngươi đi ra ngoài, ta cùng nàng nói chuyện.”

“Ảnh nhi nhớ kỹ, lời ta nói buổi tối ấy đều là thật lòng.” Buổi tối hôm nào cơ? Không nhớ rõ.

“Lệ tẫn la khăn mộng không được, đêm khuya trước điện vang tiếng ca, hồng nhân chưa lão ân đã đoạn, nghiên y huân lung ngồi vào minh. Có lẽ, đã từng là thạt lòng.” Hứ, miễn phí dạy các ngươi một bài học.

“Đều đi cả đi, ta buồn phiền, mệt mỏi quá. Ngọc Tình, ngươi cũng đi đi, để ta một mình yên lặng một chút.” Ngạo mạn chậm nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong đám bọn họ.

Rất lâu sau, Ngâm Thu nhẹ nhàng nói: “Nương nương, mọi người đi rồi.”

“Thật sao?” Ta hưng phấn từ trên giường nhảy dựng lên, vẻ mặt cười gian. “Ngâm Thu, ngươi cho ta ăn cái gì a? Thật khó chịu. Bất quá cha ngươi thực sự là thiên tài, cư nhiên nghiên cứ ra thứ đồ như vậy. Sau này hắn dám lại bắt nạt ta, ta liền dọa hắn sợ chết khiếp.” Biết tại sao ta thổ huyết không? Tuyệt đối không phải là giận. Vương thái y nghiên cứu ra một loại thuốc, chỉ cần ngậm trong miệng, liền tan ra thành một màu đỏ như máu. Trước đó ta ngậm một viên, ta dọa chết Tề Hạo.

Ngâm Thu cười nói: “Ta cũng không biết đó là cái gì, nhưng mà tiểu thư, vừa rồi ngươi đóng quá đạt.”

“Cũng không xem là ai, có thể không giống sao? Không nhìn thấy được, Hoàng Thượng thương tâm đến vậy, ta thích chết mất.” Ta không hề giữ hình tượng, cười lớn.

“Tiểu thư, ngươi đừng cười, sáng mai ngươi cười còn vui vẻ hơn nữa.”

“Đương nhiên, sáng mai hắn biến hài tử trong bụng ta không còn, lại là vì bị hắn làm cho tức giận. Ha ha. Hắn hẳn sẽ áy náy cả đời.” Bị ta hại thảm như vậy, cho dù phải đi, ta muốn hắn cả đời không quên được ta, cả đời cảm thấy nợ ta.

“Tiểu thư, ngươi giả trang quá giống. Đến đại phu như ta, đều cho rằng ngươi mang thai.” Có thể không giống sao? Nói như thế nào cũng đã từng mang thai hai lần.

Mang thai đương nhiên cũng là giả, nàng có thể giả thì sao ta lại không thể? Sẽ dùng sẩy thai đối phó lại, ai sợ ai? Dù sao đều là giả. Chu Phượng Nhi thật không ngờ, ta cũng sẽ diễn trò. Hơn nưa phương thức suy diễn này, đi ngược lại với nàng. Nàng giả đáng thương, ta giả mạnh mẽ. Không để cho các nàng nhìn mặt còn tưởng ta dễ bắt nạt, ta muốn cho các ngươi biết, đắc tội với ta đều không có kết cục tốt. Rất nhanh, ngươi liền giống ca ca kia, chuẩn bị chờ chết.

Đêm đó, Phượng Nghi cung bóng người không ngừng chạy tới lui, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng ta kêu khóc. Vô số thái y bị gọi tới, lưng đeo hòm thuốc nhỏ chạy vào Phượng Nghi cung. Nghe nói, giờ sửu đêm ấy, Ngọc Dung Hoàng Hậu đẻ non. Ta mỗi lần cùng hắn xong đều dùng thuốc, căn bản không có khả năng mang thai, đương nhiên cũng không thể sẩy thai, tất cả đều là diễn trò.

Sáng sớm hôm sau, ta suy yếu nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch tiều tụy, tóc lộn xộn. Ngâm Thu mang gương cho ta soi, ta vừa lòng sửa sang lại tóc: “Cứ như vậy đi, được, dùng phấn tô cho mắt thâm lại.”

“Thái Hậu nương nương giá lâm, Ngọc Tình Công Chúa giá lâm.” Nghe một tiếng hô to, ta biết là không kịp tô mắt cho thâm lại. Vội vàng nằm xuống, “Đem gương cất đi.”

Ngọc Tình cùng Thái Hậu đi vào, đầu tiên chính là thấy một nữ tử ánh mắt dại ra, vẻ mặt đờ đẫn, trừ việc còn hô hấp, nàng trên cơ bản chẳng khác người chết là bao.

“Dung nhi.” Thái Hậu khóc thành tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta. Lão thái thái, ta không phải cố ý, mong lão nhân gia người tha thứ.

“Ảnh nhi, ngươi không sao chứ?” Ngọc Tình cũng tiến lại, nước mắt rơi trên mặt ta.

“Hài tử của ta, tới cùng gây tội gì a, ông trời sao lại làm vậy với ngươi.” Ta cũng không tạo nghiệp chướng, muốn tạo cũng là ngươi tạo.

Ngọc Tình khóc nức nở, nói với Thái Hậu: “Mẫu hậu, ngươi nên vì Ảnh nhi đòi lại công bằng, Hoàng Thượng sao có thể đối xử với nàng như vậy.”

“Đồ nghiệt tử này, sớm biết thế này ban đầu không cần vất vả sinh ra hắn.” Thái Hậu cơ hồ là tức giận đến hôn mê.

Ngâm Thu từ bên ngoài chạy vào: “Thái Hậu, làm chủ cho nương nương của chúng ta a.” Ta len lén liếc mắt nhìn Ngâm Thu, nha đầu giỏi lắm, trình diễn cũng không tệ.

“Thật tốt, nhất định phải làm chủ cho nàng.” Ngọc Tình vừa đỡ Ngâm Thu vừa đáp.

“Công Chúa, ngươi cùng nương nương tình như tỷ muội, ngươi phải giúp nàng, không thể để cho nàng bị tiểu nhân hãm hại.” Ngâm Thu khóc còn thảm hơn so với Chu Phượng Nhi.

“Từ từ rồi nói.” Ngọc Tình thấy nàng như vậy, nhu hòa không ít.

“Công Chúa, Thái Hậu, sáng nay cung nữ Đào Nhi vào phòng Liền Kiều đi tìm kim chỉ, liền phát hiện ra cái này.” Ngâm Thu vừa nói vừa lấy ra một bọc đồ, “Thái Hậu, phụ thân nô tỳ là thái y, từ nhỏ học qua một ít y lý, tự nhiện nhận ra được cái này là xạ hương a. Nô tỷ nhớ ra mấy ngày trước trên người nương nương phát ra mùi hương nồng đậm, lại nghĩ tới trang sức của Liên phi dính xạ hương. Lúc nãy mới kiểm tra trang sức của nương nương, thì ra tất cả trang sức của nương nương đều dính xạ hương.

“Cái gì?” Thái Hậu giận dữ, “Dẫn tiện nô kia đến đây cho ta, thẩm vấn rõ ràng rốt cuộc là người nào sai sử.”

Ngọc Tình nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân.” Vừa nói liền chạy đi, Thái Hậu theo sát phía sau. Liền Kiều cô nương, phản bội ta, ngươi rất nhanh sẽ biết hậu quả.

Lại làm ra vẻ nằm diễn trò, Ngâm Thu đi vào, nhỏ giọng nói: “Tất cả phi tần đều tới, Thái Hậu chính mình thẩm tra.”

Ta cười nói: “Đỡ ta đi xem.” Trò hay trò hay, cái này gọi là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Ngâm Thu cùng Đào nhi mỗi người một bên đỡ ta, ta cơ hồ là dựa hết lên người các nàng. Đi tới trước điện, tất cả đều có mặt ở đó. Thái Hậu vẻ mặt tức giận, ngồi ngay ngắn ở chính giữa, Tề Hạo ngồi bên, Ngọc Tình đứng ở giữa, căm tức nhìn Liền Kiều. Liền Kiều trên mặt có mấy vết bàn tay đánh, nhất định là kiệt tác của Ngọc Tình.

“Khụ…” Ta cố ý ho khan một tiếng, thở dài nói: “Thỉnh an mẫu hậu.”

“Ảnh nhi.” Tề Hạo tiến lại, đỡ ta từ trong tay Ngâm Thu, ta vội nói: “Thần thiếp…” Còn chưa nói xong, đã bị hắn ôm lấy: “Trở về nghỉ ngơi.”

Ta có chút kích động: “Không cần, ta phải biết cung nữ này sao lại hại ta, ta không cam lòng.”

“Nghe lời.” Hắn nói, không để ý người khác, ôm ta vào tẩm cung. YY ta muốn đến xem diễn, hắn ôm ta trở về làm gì. Ta ngủ đã mấy ngày, buồn chán.

“Ta không đáng để ngươi tin như vậy sao?” Ta nằm ở trên giường cười khổ.

“Không phải, Phượng nhi trong bụng là hài tử của ta.” Lúc này còn có thể tỉnh táo như ậy, thật sự là lợi hại.

Ta chỉ có thể cười khổ: “Còn trong bụng ta thì sao? Ba lần, ba lần đều không có.”

“Lần sau sẽ không như vậy, tuyệt đối sẽ không.” Thiết, chỉ số thông minh của hắn như vậy nhưng không đối phó nổi với nữ nhân. Hy vọng xa vời được hắn bảo vệ, ta không bằng chết luôn đi cho xong.

“Ngươi lấy cái gì cam đoan? Hậu cung hiểm ác, hôm nay ta mới chân chính hiểu rõ được.” Đây là lời thật lòng.

Hắn trong đôi mắt tràn đầy đau đớn: “Ảnh nhi, ta có lỗi với ngươi.”

“Thực sự tốt với ta thì hãy thay ta tìm ra hung thủ.” Ánh mắt kiên định, ta là quyết tâm muốn báo thù.

“Nhất định, quyết không khinh xuất tha thứ.”

Kết quả cuối cùng, Liền Kiều thừa nhận là bị Mai phi Liên phi sai sử, hạ xạ hương lên đồ trang sức của ta. Còn bén nhọn vạch rõ, Liên phi là giả mạo mang thai, nàng mua chuộc thái y nói dối. Liên phi thực sự quá độc ác, không nói tới khiến Hoàng Hậu không thể mang thai, thậm chí bản thân còn giả mang thai, ý đồ hãm hại Hoàng Hậu. Thái y chẩn trị cho nàng – Trương thái y đương trường thẳng thắn thú nhận. Mai phi Liên phi ban thưởng cái chết, Trương thái y bị cách chức lưu đày, gia sản sung công, Liền Kiều bị đánh roi.

Biết vì sao Liền Kiều nhận tội nhanh như vậy không? Ta bắt cả nhà nàng, không lên án Mai phi Liên phi ta sẽ giết cả nhà nàng. Người bị dồn tới đường cùng, không ác cũng phải ác.

Ta thật sự vô cùng đáng tiếc, thế nhưng không được tận mắt xem trò hề của các nàng. Hôn quân chết tiệt, đạo diễn như ta lại không được xem kết cục, ta hận chết hắn.

Chu Phượng Nhi cùng Mai phi hiện tại  lãnh cung, sắp ban thưởng cái chết. Ta thay trang phục, mang theo Ngâm Thu đi xem các nàng.

Lãnh cung có rất nhiều cung thất, nơi này so với nơi trước ki tang từng ở quả thật như đống rác.

Còn chưa tới giờ, cho nên còn chưa có ai đến, cung điện hoang vu, chỉ có hai người bọn họ.

Ta mỉm cười đi vào, thấy hai nữ nhân thất hồn lạc phách đang dựa vào nhau, ta mỉm cười nói: “Hai vị mỹ nhân, thế nào a?”

Chu Phượng Nhi lạnh lùng liếc mắt: “Ngươi tới làm gì?”

Ta châm chọc cười rộ lên: “Xem hai kẻ nghèo túng a, nếu không ngươi nói còn làm gì?”

“Ta Chu Phượng Nhi nghèo túng xem rất hay sao?”

“Đương nhiên.” Ta cười như hoa cúc. “Hai vị, đây là các ngươi tự làm tự chịu, không trách người khác được.”

Mai phi thản nhiên nói: “Nghe nói nương nương sẩy thai, hiện tại thấy tinh thần không tệ a.”

Ta nói: “Mai phi tỷ tỷ a, Liên phi có thể giả mang thai, ta tại sao lại không thể?”

Mai phi than nhẹ một tiếng: “Thật không ngờ, chúng ta cũng bị lừa.”

“Tranh đấu, lại chẳng được gì.” Ta đi tới trước mặt Chu Phượng Nhi, “Muội muội a, tỷ tỷ ban đầu đối đãi với ngươi không tệ, ngươi cư nhiên cùng Triệu Tử Tuyết, Mai phi cấu kết đối phó ta.”

“Muốn sinh tồn trong cung, thì cần phải tranh đấu.” Sâu sắc a.

Ta vỗ tay: “Đặc sắc, đặc sắc, nói xong thật sự rất đặc sắc.”

“Ngươi không phải cũng như vậy sao?”

Ta cười cười: “Không, ta không giống các ngươi. Nếu không phải các ngươi làm phiền tới ta, ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi, là các ngươi bức ta.” Ta chưa từng có ý nghĩ muốn thành nữ nhân hậu cung chân chính, là các nàng bức.

Chu Phượng Nhi cười lạnh: “Hoàng Hậu đúng là Hoàng Hậu, ngươi làm sao biết ta giả mang thai?”

“Đừng quên, ta có võ công, nhất cử nhất động của các ngươi, đều không thoát khỏi mắt ta. Ta chính tai nghe thấy các ngươi ở cùng nhau mưu đồ bí mật, kiếp sau hy vọng không gặp lại.” Ta lạnh như băng nói ra câu tiếp theo, xoay người rời đi.

Rời khỏi lãnh cung, trong lòng ta thế nhưng có chút không đành lòng. Các nàng vẫn còn trẻ như vậy, phải rời đi cái thế giới này, có phải hay không quá tàn nhẫn? Hứ, là các nàng tự tìm!

Ta tỉ mỉ xếp đặt màn diễn này, xử lý hai nàng chỉ là một mắt xích không quan trọng. Ta muốn xếp đặt, là tâm của Tề Hạo. Ta muốn cho hắn biết, hắn vì một nữ nhân ác độc, mà hết lần này đến lần khác tổn thương ta, thật sự là không đáng. Ta muốn cho hắn biết, nữ nhân hắn từng tin tưởng lại ác độc như vậy. Ta muốn cho hắn biết, hắn ở giữa nhiều phi tử như vậy, nhưng trừ ta lại, không có ai là thật lòng với hắn. Ta càng muốn cho hắn biết, hắn có lỗi với ta, hắn nợ ta, vĩnh viễn không bao giờ bù đắp được.
Bình Luận (0)
Comment