Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Chương 125

Editor: Dạ Hàn

Sáng sớm hôm sau, ta cùng Tề Hạo mang theo Điềm Điềm bái kiến Thái Hậu. 

Thái Hậu đã sớm từ lời của Tề Hạo biết được tin tức ta không chết, lúc nhìn thấy ta mặc dù có kích động, nhưng cũng không phải là quá kích động. Nghe nói, nàng bệnh nặng chính là vì ta ‘chết’, nàng là mang tâm bệnh, biết ta không chết, bệnh tình lập tức chuyển biến tốt đẹp. Ta chính miệng nói tha thứ cho nàng, cũng muốn nàng quên đi, chuyện 20 năm trước đã là quá khứ, ta và Tề Hạo đềun không so đo, mong nàng cũng đừng nghĩ ngợi. Mặc dù vấn đề thân phận này đã tạo cho chúng ta nhiều trói buộc cùng đau khổ, nhưng chúng ta bây giờ rất hạnh phúc. Quá trình có lẽ gian khổ, nhưng kết quả mới là quan trọng nhất. Sự rộng lượng của chúng ta khiến nàng lệ nóng viền mi, một mực nói không phải với chúng ta. Nàng rất thích Điềm Điềm, ôm mãi không thôi. Lúc rời đi, nàng tặng Điềm Điềm một khối ngọc bội, là vật tùy thân của nàng.

Rời khỏi chỗ Thái Hậu, chúng ta đến Tiêu Dao Vương phủ, bái kiến người từng là lão cha của ta, giờ là công công (bố chồng…). Lúc Tề Hạo cùng ta quỳ trước mặt hắn gọi cha, Mạc lão đầu nước mắt liền rơi. Sau đó, ta để lại không gian cho cha con bọn họ, mang theo Điềm Điềm tự động biến mất. Quân thần nhiều năm như vậy, đột nhiên thay đổi thân phận, chỉ sợ còn chưa kịp thích ứng. Hai người bọn họ nói chuyện một chút mà đã đến xế chiều, không biết là nói những cái gì nữa. Bất quá ta nhìn vẻ mặt Tề Hạo cũng biết là bọn họ nói xong thật vui vẻ, nói cái gì không quan trọng, vui vẻ là tốt rồi.

Buồn bực nhất chính là Diễm Oánh cùng Tuyệt Mị, hai người này cư nhiên lại rời đi không một lời từ biệt vào một buổi tối. Ta đoán là Tuyệt Mị sợ nhất là đối mặt với Lam Lệ, cho nên mới lặng lẽ đi. Diễm Oánh đi theo Tuyệt Mị mà ta vẫn còn chưa yên tâm lắm, một đại gia khuê tú nũng nịu, một lão đại xã hội đen, ai, để cho bọn họ tự xử đi, ta mệt rồi. Dường như là đi không từ biệt trở thành trào lưu rồi hay sao mà Lam Lệ nữ hiệp của chúng ta, khi Tuyệt Mị cùng Diễm Oánh đi rồi, cũng đi không từ biệt. Không sao, toàn thế giới đều biết ta cắm rễ ở Tể Châu, có việc gì sẽ biết cách liên lạc.

Mới sáng sớm, ta cùng Tề Hạo nắm tay đi dạo trong ngự hoa viên, dạo này hắn lại không xử lý triều chính, mỗi ngày đều ở cùng ta. Hắn muốn đi tìm mỹ nữ trong hậu cung, nhưng mà đa số những nữ tử này đều bị đuổi ra khỏi cung. Hắn vì lừa Trữ Vương, từng nạp rất nhiều phi, nhưng bọn họ đều là chân chính hoàng hoa khuê nữ, không để họ rời cung chẳng lữ chờ đến làm Thái Phi? Tĩnh Di Phu Nhân cùng Thủy Vô Hương không muốn rời cung, không thể làm gì khác đành mời các nàng vào Vĩnh Thọ cung làm bạn với Thái Hậu.

Điềm Điềm sớm bị Thái Hậu ôm đi, lão thái thái đem bảo bối Điềm Điềm nhà ta đi. Ôm đi cũng tốt, coi chừng nàng chính là quả bom nguy hiểm.

“Chúng ta đến lúc nào thì đi?” Thành Vương tới cùng đến lúc nào mới đăng cơ để chúng ta còn đi a.

“Không biết, đợi đại ca xử lý xong chuyện gấp ở biên quan trở về, chúng ta có thể rời đi.” Vốn là sau buổi tối đó, chúng ta đã định rời đi rồi. Nhưng là Thành Vương trong tay cầm trọng binh, cần phải làm chút việc, Tề Hạo lại phải làm Hoàng đế thêm mấy ngày nữa.

“Thật sự muốn đi sao? Không có gì nói với ta sao?” Dường như là thanh âm của Ngọc Tinh, nói chuyện với ai cơ?

Ta chớp chớp mắt, “Đi, qua xem.”

Tề Hạo gật đầu, cùng ta trốn ở núi giả sau lưng. Từ khe núi giả, cư nhiên thấy Dật Phong cùng Ngọc Tình. Dạo này công việc mỗi ngày đều bận rộn đến choáng váng, quên mất Dật Phong, vốn là cần phải nói chuyện rõ ràng với hắn.

Dật Phong cười với Ngọc Tình nói: “Ta và ngươi nói cái gì? Ngươi hy vọng ta nói gì?”

Ngọc Tình thần sắc ảm đạm: “Không từ biệt sao? Các ngươi ai cũng đi không một lời chào, để lại ta một mình a. Có đôi khi, ta thật muốn đi cùng ngươi, ở bên ngoài sống cuộc sống tự do tự tại.” Thật sự là làm khó nàng, chúng ta tất cả đều trốn chạy.

Dật Phong dời ánh mắt đi nơi khác, “Ngươi là Giám Quốc Công Chủ tương lai, phải sống ở trong cung.”

Ngọc Tình cười khổ: “Lưu lại được không? Ta chỉ làm Giám Quốc Công Chủ một năm thôi, ở lại cùng ta đi. Sau một năm, chúng ta cùng nhau đi.”

“Ngọc Tình, ngươi tội tình gì? Ngươi là một cô nương tốt, sẽ có người thích ngươi.” Dật Phong a Dật Phong, ngươi thật đúng là hết hy vọng, người ta đã biểu lộ với ngươi rồi mà ngươi còn đáp lại như vậy.

“Đúng vậy, vậy tại sao ngươi không thích? Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngươi có để ý đến ta không? Mãi đến hôm nay, trong mắt ngươi vẫn không có ta.” Ngọc Tình thở dài nói: “Ai, trong lòng ngươi thủy chung chỉ có Ảnh nhi.” Thân thể ta run lên, còn lôi cả ta vào sao?

Dật Phong một bộ dáng vân đạm phong khinh, “Đúng vậy, trong lòng ta có nàng, chính là nàng đã bị ta giấu ở trong lòng.”

“Ngươi…” Ngọc Tình ánh mắt phức tạp, không biết nên nói cái gì.

Hắn thoải mái cười một tiếng: “Tề Hạo vì nàng có thể không làm Hoàng đế, hắn vì nàng mà hy sinh như thế, ta biết bản thân không có tư cách phản đối. Nếu như ta là Tề Hạo, ta chỉ sợ không thể buông tha giang sơn để yêu nàng.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, ôn hòa cười một tiếng: “Có lẽ, là yêu không đủ sâu nặng đi.” Không phải, đã đủ sâu nặng, chỉ là hắn chậm một bước. Trong lòng ta không chứa được người nào khác, cho nên hắn không có chỗ. Nếu như ta gặp hắn trước, cuộc đời của ta, chỉ sợ sẽ không như vậy.

Ngọc Tình hai vai suy sụp không thể chống đỡ, vô tình thở dài một tiếng, “Có lẽ, ta kiếp này không có nhân duyên đi?”

“Ngọc Tình, ngươi có chân mệnh thiên tử của bản thân, chỉ là chưa gặp được mà thôi.” Hắn cười rộ lên nhìn rất được nha.

“Có lẽ vậy.” Nàng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Dật Phong, “Ta cũng hy vọng ngươi có thể gặp được một nữ tử mà bản thân thích.”

“Cám ơn.” Dật Phong vừa nói vừa xoay người, bộ dáng muốn rời đi. Ngọc Tình vội nói: “Không gặp Ảnh nhi nói rõ sao?”

“Không cần, nàng có hạnh phúc của bản thân, ta không muốn quấy rầy nàng. Ta tin tưởng nàng sẽ giải thích cho ta, cáo từ.” Hắn nghiên người về phía chúng ta, ta từ trên mặt hắn thấy vài phần mất mát.

“Ngươi phải cùng nàng nói cho rõ ràng, dù sao ngươi cũng yêu nàng. Muốn để xuống một đoạn tình cảm, phải nói cho rõ.” Đúng vậy, ta cũng có nói.

“Ta biết, chính là bây giờ ta không có dũng khí đối mặt với nàng. Nếu có một ngày ta có thể thật sự quên nàng, ta sẽ cùng nàng nói chuyện.” Thời gian là liều thuốc tốt nhất, Phong đại ca, hy vọng ngươi có thể hạnh phúc. Có thể quên được ta, tìm một nữ tử thích hợp với bản thân.

Ngọc Tình chớp mắt, nước mắt theo gương mặt như hoa chảy xuống, “Ngươi đi đi, có một ngày nhớ đến ta, có thể về thăm.”

“Hẹn gặp lại.” Dật Phong vẫn đưa lưng về phía nàng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, ngạo nghễ đi xa.

Ngọc Tình từ từ nhắm mắt lại, vô lực dựa vào trên núi giả. Rất lâu sau, nàng lau khô nước mắt. Nhìn lên bầu trời, thê lương cười một tiếng, tự nói với mình: “Đi, đều đã đi, chỉ còn lại một mình ta. Chỉ cần ngươi đưa ta đi cùng, đừng nói là Giám Quốc Công Chủ, dù có là Nữ Hoàng ta cũng không cần. Trong lòng ngươi chỉ có cửu muội, trong lòng ta lại chỉ có ngươi. Có lẽ có một ngày, ta cũng sẽ quên được ngươi.” Nàng lại lẩm bẩm: “Ta kiếp này thật sự vô nhân duyên sao? Nếu không có nhân duyên, để ta làm một thiên cổ kỳ nữ đi!” Ai, nữ nhân đáng thương.

Đại Tề năm 386 tháng hai, vị vua thứ 18 của Tề Quốc là Tề Hạo thoái vị. Thành Vương Hiên lên ngôi, niên hiệu Vĩnh Xương, không có Hoàng Hậu. Phong thần tỷ tỷ của Thần Võ Đại tướng quân Lạc thị làm quý phi, quản lý chung lục cung (theo dã sử ghi lại, vị trí Hoàng Hậu của hắn chỉ giữ lại vì một nữ tử duy nhất) tôn Thất Công Chúa Ngọc Tình làm Giám Quốc Công Chủ, buông rèm chấp chính.

“Tề sử Giám Quốc Công Chủ tuyền” có ghi lại, Ngọc Tình Công Chúa thông minh tuyệt đỉnh, hùng tài đại lược, chẳng thua kém gì đấng mày râu. Tuy là thân nữ tử, nhưng lại có tài đế vương. Nàng là vị nữ tử duy nhất trong lịch sử Tề quốc buông rèm chấp chính, lại càng là vị công chúa duy nhất trong lịch sử buông rèm chấp chính. Vĩnh Xương đế lên ngôi là một chuyện, nàng mới là người thực sự nắm quyền. Vĩnh Xương năm thứ ba, biên quan báo nguy, trong triều không có tướng, Giám Quốc Công Chủ nắm giữ ấn soái ra trận, chiến thắng trở về. Từ đó, binh quyền Đại Tề đều nằm trong tay nàng. Trong thời gian tám năm, nàng phía trong quản việc triều chính, bên ngoài quản việc biên quan. Nàng lấy thân nữ tử, thực tế cầm quyền tám năm đưa vương triều Đại Tề không ngừng cường thịnh. Từ vương công quý tộc đến dân chúng bần hàn đều nhao nhao đoán, vị công chúa này sớm muộn gì cũng lên ngôi xưng đế, thống nhất thiên hạ. Vĩnh Xương năm thứ tám, vương triều Đại Tề đang lúc cường thịnh. Mẹ của Công Chúa là An Từ Thái Hậu qua đời, Công Chúa nắm giữ ấn soái rời đi. Từ đó, không còn ai gặp được nàng. Có người đoán, Vĩnh Xương đế kiêng kỵ Công Chúa, bí mật hạ chỉ giết. Theo dã sử ghi lại, sau khi nàng mất tích được năm năm, có người nhìn thấy vị Công Chúa này nắm tay một tiểu nam hài, đi cùng một vị công tử áo trắng. Công Chúa đi rồi, trong triều kẻ nào có ý đồ phản loạn, đều bị Vĩnh Xương đế tru sát. Lúc này, mọi người mới biết được, kỳ thật vị Hoàng đế này cũng là hùng tài đại lược, chỉ là không quan tâm đến triều chính mà thôi.

Theo “Tề sử Vĩnh Xương Đế” ghi lại, Vĩnh Xương Đế Tề Hiên, 16 tuổi phong vương, hiệu là Thành Vương. Long Hưng Đế năm thứ tư, Trữ Vương Hoằng tạo phản. Thành vương dẹp loạn, Long Hưng Đế thoái vị, Thành Vương Hiên kế vị, lấy hiệu là Vĩnh Xương Đế, suốt đời không lập hậu. Vĩnh Xương đế lên ngôi, do Giám Quốc Công Chủ Tề Ngọc Tình cầm quyền, hữu danh vô thực, nhàn vân dã hạc, không để ý đến triều chính. Mãi đến khi Giám Quốc Công Chủ đột nhiên biến mất, hắn mới bắt đầu cần chính ái dân, bày mưu tính kế, khai sáng một đời thịnh thế, là Đế vương sáng suốt trong lịch sử. Theo dã sử ghi lại, hắn vốn là không quan tâm đến triều chính, không muốn làm vua, năm lần bảy lượt tỏ ý muốn đem ngôi vị Hoàng đế tặng cho Giám Quốc Công Chủ. Giám Quốc Công Chủ vốn cũng là nữ tử không có hứng thú với triều chính, quá mức phiền chán mà lặng yên rời đi.

Theo “Tề sử Long Hưng Đế” ghi lại, Long Hưng Đế Tề Hạo trị vì bốn năm, rất có tài năng. Hắn 16 tuổi lên ngôi, lúc lên nắm quyền lại chính là lúc quyền thần hỗn loạn, thường xuyên xảy ra nhiều mâu thuẫn với Thiên Ly quốc, có thể nói là nội ưu ngoại hoạn (lo trong sợ ngoài…). Hắn tuy chỉ là thiếu niên, nhưng lại rất có mưu lược. Trong thời gian bốn năm, hắn chỉnh đốn triều cương, thu hồi chính quyền. Hắn bên trong thì an dân, ngoài thì chống xâm lược. Gả nghĩa muội Vĩnh Trữ Công Chúa, Hoa Dương Quận Chúa tới Thiên Ly quốc, hoàn toàn kết thúc trăm năm chiến tranh cùng Thiên Ly quốc. Sau này nhờ có việc hòa thân ấy, mà cùng Thiên Ly quốc trở thành liên bang. Tới cả trăm năm sau này, hai nước vẫn duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp. Long Hưng năm thứ ba tháng giêng, lập con gái của Thừa Tướng làm Hoàng Hậu. Tháng ba, Hoàng Hậu mất. Từ đó, Long Hưng Đế trầm mê nữ sắc, không để ý tới triều chính, lạm sát kẻ vô tội. Long Hưng Đế năm thứ tư, Trữ vương Hoằng tạo phản. Thành vương Hiên dẹp loạn, Long Hưng Đế thoái vị, Thành vương Hiên lên ngôi, xưng là Vĩnh Xương Đế. Sau khi Vĩnh Xương Đế lên ngôi, Long Hưng Đế không rõ tung tích.

Theo dã sử ghi lại, hắn tìm được một vị nữ tử giống hiền đức văn định Ngọc Dung Hoàng Hậu như đúc, yêu mỹ nhân không cần giang sơn. Cũng có ngươi nói, cô gái kia chính là hiền đức văn định Ngọc Dung Hoàng Hậu. Rốt cuộc có phải hay không, ai mà biết? Kỳ thật có phải hay không cũng không quan trọng, hạnh phúc là được rồi.

“Tề sử, hiền đức văn định Ngọc Dung Hoàng Hậu truyền” ghi lại,

Hiền đức văn định Ngọc Dung Hoàng Hậu, tiến cung năm Long Hưng thứ hai, tháng sáu. Trong lúc xét tuyển, khăn che mặt rơi xuống, xấu vô cùng. Hoàng Hậu từng là kinh thành đệ nhất tài nữ, vua yêu tài năng, lưu dụng, phong làm tiểu nghi, không có phong hào. Tháng bảy, đắc tội với Long Hưng Đế, bị biếm vào Lãnh cung. Tháng mười, được phong lên làm phi, ban tên Dung. Long Hưng năm thứ ba tháng bảy, rời Lãnh cung, dung nhan thanh tú, phong làm Quý Phi, rồi thành Hoàng Quý phi, Long Hưng Đế năm thứ tư tháng giêng, được phong Hoàng Hậu. Tháng ba, Phượng Nghi cung cháy, cùng Thục Phi Trịnh thị chết cháy trong biển lửa. An táng trong lăng phi tần, không có quốc tang, truy phong Hiền đức văn định Ngọc Dung Hoàng Hậu.

Hiền đức văn định Ngọc Dung Hoàng Hậu mất rồi, Long Hưng Đế vốn luôn cần chính ái dân bắt đầu trầm mê nữ sắc, không để ý đến triều chính, lạm sát kẻ vô tội, cuối cùng nhường ngôi cho Thành vương Hiên, hiệu là Vĩnh Xương Đế. Vĩnh Xương Đế lên ngôi, Giám Quốc Công Chủ nắm giữ triều chính, làm cho triều đình rất hỗn loạn. Hiền đức văn định Ngọc Dung Hoàng Hậu chỉ tại vị 68 ngày nhưng tai nạn và rắc rối trong triều kéo dài tới 9 năm, lại hủy một đời minh quan. Sử quan đánh giá bốn chữ, xấu nhan họa thủy.

Có dã sử ghi lại, Ngọc Dung Hoàng Hậu chính là giả chết rời cung, Long Hưng Đế vì nàng mà buông tha giang sơn. Có văn nhân dân gian nhàm chán từng viết một quyển truyện, kể về nàng cùng Long Hưng Đế yêu người đẹp không cần gian sơn. Còn đó là thật hay giả thì không thể nào khảo chứng, bất quá có người nói, Ngọc Dung Hoàng Hậu chính là Mai lão bản của Trang sức màu đỏ phường sau này. Nếu như ngươi may mắn, có thể ở Tể Châu gặp nàng cùng Long Hưng Đế đã sớm không còn là Hoàng đế cầm sắt hài hòa.

Thời gian mười năm có tính là dài hay không? Không biết, có lẽ là dài, có lẽ ngắn. Chính là trong mười năm, có thể phát sinh rất nhiều chuyện.

Tỷ như, chín năm trước, thủ phủ của Tề quốc sửa thành họ Tề. Một năm sau, lại có một nữ tử họ Mai rất may mắn trở thành một trong những thủ phủ trong thiên hạ, không được nửa năm, nguyên thủ phủ Dật Phong công tử lại gia nhập hàng ngũ thủ phủ. Ba người bọn họ ai giàu nhất? Ai mà biết rõ được? Không có cách nào, không tính toán được, không bằng cứ đặt họ ngang hàng. Chỉ có thể biết là quân lương cho chiến tranh năm Vĩnh Xương thứ ba, tất cả đều là ba người bọn họ cung cáp. Nghe nói vị họ Tề kia chi ra 30 vạn lượng, Mai lão bản cũng không cam lòng, đưa ra 30 vạn lượng, Dật Phong công tử đương nhiên cũng giống bọn họ.

Tỷ như, tổ chức sát thủ vốn nổi danh nhất giang hồ Thiên Tuyệt Môn nhiều lần đổi củ, trên cơ bản chẳng ai biết từng có môn chủ là Liễu Tuyệt Mị. Liễu Tuyệt Mị hôm nay đang cố gắng làm ăn buôn bán, muốn gia nhập hàng ngũ thủ phủ. Vị này từng là lão đại xã hội đen, chẳng những cưới được một thê tử xinh đẹp, còn có hai cô con gái, là một trượng phu kiêm phụ thân tiêu chuẩn.

Tỷ như, nguyên thị vệ thống lĩnh Thiệu Cảnh hôm nay trở thành Nhàn vương. Lại còn cưới con gái Tiêu Dao vương làm Vương Phi, có hai đứa con trai. Vốn hắn rất khó với tới địa vị này, chủ yếu là bởi vì chiến tranh năm Vĩnh Xương thứ ba. Hắn vào sinh ra tử, toàn thân bị thương đến 20 chỗ, chém đầu năm vị tướng soái của đối phương, bao gồm cả đầu của chủ soái. Hoàng đế vui mừng, liền phong làm Vương gia.

Tỷ như, trang sức màu đỏ phường hiện nay có đại lý trên cả nước, nơi có người là có thể thấy trang sức màu đỏ phường.

Tỷ như, Tề Hạo bây giờ là gian thương đích thực, thường xuyên cùng ta so xem ai giàu hơn.

Tỷ như, Lạc Kinh Thiên đã từ chức, làm người hầu cho lão công ta.

Tỷ như, hiện tại có rất nhiều người đang có ý đồ tác hợp Lạc Kinh Thiên với Lam Lệ.

Tỷ như, Ngọc Tình để lại dấu ấn không thể xóa nhòa tỏng lịch sử.

Tỷ như, ta lại sinh một đứa con trai, giờ đã sáu tuổi.

Tỷ như, con trai của Tề Hiên cùng Tư Oanh nay đã chín tuổi, được Ngọc Tình dạy dỗ cũng có chút dũng chút mưu, chuẩn bị phong làm Thái Tử.

Tỷ như, cho tới tận bây giờ, Dật Phong và Ngọc Tình vẫn chưa tìm được nửa kia của mình, đang định kết hợp…

Đúng là mùa hoa đào nở, hoa đào trong sơn trang kẻ đến người đi. Kỳ thật Hoa Đào sơn trang đã trở thành biệt thự tư nhân của ta, ngẫu nhiên cảm thán cái gì. Bất quá vào mùa hoa đào nở rộ, cũng mở cửa lớn, cho phép hân hạnh đón tiếp đại gia. Năm đó Tề Hạo nhất thời hứng chí, muốn mua chỗ này. Hiện tại nghĩ lại, cư nhiên trở thành nơi du lịch miễn phí. Đáng hận nhất chính là, chúng ta lại còn phải cung cấp trà bánh, hoa quả cho du khách. Thật ra ta không phải sợ tốn, ta là sợ phiền.

“Còn nhớ rõ khi xưa ta ở chỗ này nhảy múa không?” Ta cùng Tề Hạo dắt tay đi dạo giữa vườn hoa đào, nét mặt cười tươi như hoa hỏi.

Hắn cười nhạt: “Đương nhiên nhớ khĩ, lúc ấy ngươi giống như tiên tử.” Bây giờ không đẹp sao? Ta cũng mới có 30 nha. Không nhắc nữa, nhắc đến tuổi tác là ta bực mình rồi.

“Ta hiện tại không xinh đẹp sao?” Ta phụng phịu hỏi.

“Xinh đẹp, xinh đẹp.” Hắn vội vàng đáp.

Ta cọ cọ cánh tay của hắn, làm nũng nói: “Lão công a, 10 năm trước rốt cuộc là ngươi đáp ứng điều kiện gì của Lam Lệ cùng Tuyệt Mị vậy?” Vấn đề này khiến ta thắc mắc 10 năm trời, hỏi qua hỏi lại bọn họ mấy ngàn lần, chính là miệng ai cũng kín như bưng.

“Không quan trọng, đều đã là quá khứ.” Lại làm bộ ngớ ngấn để lửa đảo. Ta giơ tay đang muốn đánh, chợt có tiếng người, “Xem bói xem bói, ba văn tiền một quẻ, không linh không lấy tiền.” Đồ đáng ghét, còn dám buôn bán trong nhà ta. Hôm nay ta cao hứng, ta không để ý đến hắn.

Ta vừa ngẩng đầu, một lão đầu mặc đạo bào, tay cầm biển hiệu “tính toán tài tình tử” đã đi tới trước mặt ta, cười híp mắt nói: “Phu nhân, đoán một quẻ đi.”

Ta lắc đầu, “Không cần, cám ơn.”

Lão đầu làm ra vẻ nói: “Phu nhân, thật sự không xem?” Hắn cười đến gian trá, “Tô tiểu thư, quên ta sao?” Ai a? Biết sao?

Ta mờ mịt nhìn hắn, thật sự nghĩ không ra. Lão đầu hạ nói bên tai ta: “Tô tiểu thư, ta muốn nói cho ngươi, thiên thư ghi lại vận mạng của ngươi ghi lại đã hoàn thành.” Trong lòng rơi lộp bộp, hắn là phán quan? 10 năm này hắn chết ở đâu rồi?

“Phán quan?” Ta chỉ vào hắn, kỳ quái hỏi.

Hắn cười nói, “Tô tiểu thư, đúng là tại hạ. Ta là cố ý đến chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi từ nay về sau mỹ mỹ mãn mãn.” Có thật không? Vận mệnh của ta được thiên thư ghi lại là mỹ mỹ mãn mãn?

Tề Hạo đưa cho hắn một thỏi bạc, cười nói: “Cám ơn đạo trưởng.” Nói một câu mà được nhiều tiền như vậy, thật sự là tiêu xài phung phí.

Lão đầu không nhận bạc, tiêu sái cười một tiếng, xoay người rời đi, trong miệng còn nói: “Thích người đẹp không cần giang sơn cũng phải có một khí phách dữ dội. Tô tiểu thư thật là rất may mắn, có thể gặp được nam tử như vậy. Hãy quý trọng, chúc hai vị bạch đầu giai lão.”

Tề Hạo nhìn phán quan biến mất trong tầm mắt, nghi hoặc nói với ta: “Hắn vừa rồi nói gì thế? Hắn là ai vậy? Sao biết ngươi họ Tô?”

Ta cười tươi như hoa, “Không quan trọng, tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là ta vô cùng may mắn, có thể gặp được ngươi.”

“Gặp được ngươi là hạnh phúc lớn nhất của ta kiếp này.” Hắn đem ta ôm chặt vào lòng. Nếu như có thể như vậy cả đời thì thật tốt.

Ta thì thầm, “Ta yêu ngươi.”

Hắn nhẹ giọng nói: “Ta cũng yêu ngươi.”

“Nói cho ta biết, ngươi tới cùng đáp ứng bọn họ cái gì?”

“Ta đáp ứng bọn họ, buông tha cho giang sơn để yêu ngươi.”

“Tại sao trước kia không cho ta biết?”

“Ta biết ngươi đa nghi, ta không muốn ngươi cho rằng ta vì hứa hẹn nên mới buông tha giang sơn.” Hắn nhẹ nhàng hôn trán ta, “Giang sơn vô hạn, nhưng trên đời này ngươi lại chỉ có một.”

Hoa đào rơi xuống, như bay như múa bên người chúng ta, huyến lệ khiến người ta không mở mắt ra nổi. Có lẽ, nhân sinh của ta cũng huyến lệ như vậy. Quân vương, chắc chắn là mỹ nhân vô số. Mà hắn dùng phương thức của bản thân, thành toàn cho tình yêu vô song thiên hạ của chúng ta. Có thể gặp được nam tử như vậy, ta vô cùng may mắn.

Hoàn chính văn
Bình Luận (0)
Comment