Ta vẫn uống canh một cách mỹ miều (xinh đẹp), thuận miệng nói: “Ta đây ra mặt à? Đi mới là liên lụy, không đi.” Nếu như ta có ưa nhìn thật ta cũng không đi, để cả nhà ông bị chém đi.
Lão cha “Trần Thế Mỹ’’ ngồi trước mặt ta, nhìn kỹ ta, thở dài nói: “Ai, ngươi nguyên bổn sinh ra rất đẹp, chỉ tiếc ngày đó đại hỏa…”
“A, cái gì đại hỏa a, nhũ mẫu chưa nói qua với ta.” Thuận tiện hỏi một chút, Tần Nhi mặc dù nghe Lệ Nương nói mặt của ta là bị bỏng, nhưng không rõ nguyên nhân bị bỏng như thế nào.
“Bà ấy không nói với ngươi?”
“Đúng vậy, cho tới bây giờ chưa từng nói qua.” Ta đáp lại, khi ta tới đây, bà ấy (Lệ Nương) đã đi gặp Diêm Vương rồi.
“Ngươi mới ra đời chưa được mấy ngày, trong phủ xảy ra hỏa hoạn, nên mặt của ngươi…” Ông ta trầm xuống, tựa hồ chìm trong hồi ức. Xem ra cha ta cũng không phải hoàn toàn vô tình, ta có chút hảo cảm…
“Được rồi, chuyện đó bỏ đi. Ta mặc dù xấu, nhưng tài hoa xuất chúng, sẽ không để thua kẻ khác.” Ta vừa nói vừa tự an ủi bản thân, thật hay quá đi mất, ta từ một đại mỹ nữ lại biến thành như vậy, thật là có điểm không cách nào đón nhận.
“Ngươi thực sự tinh thông cầm kì thi họa, thi từ ca phú mọi thứ?” Trong đôi mắt lão đầu tràn đầy hi vọng.
Ta tùy tiện nói: “Đúng vậy.”
“Những thứ đó không ai dạy cho ngươi, ngươi làm thế nào học được?”
“ Chính là Lệ Nương tài hoa xuất chúng, do ông không phát hiện mà thôi.” Ta ra vẻ đương nhiên nói, kỳ thật có điểm chột dạ.
“Ân, nương ngươi không phải là một nữ tử tầm thường, nha đầu bên cạnh nàng tất nhiên cũng sẽ không giống bình thường.” Như vậy rất tốt a, hắc hắc…
“ Không sai, ta tài hoa xuất chúng. Nhưng việc tuyển tú ta sẽ không tham gia. Khuôn mặt này của ta mà tham gia, không khéo sẽ cho là dọa người …” Thiết nghĩ, lão Thiên muốn ta là Liễm Dung, chỉ sợ là muốn ta báo thù thay cho nàng. Tuyển tú chuyện như vậy nàng không muốn, ta cũng không muốn.
Ta ăn uống no đủ, vỗ vỗ tay nói: “Ngài không phải còn có hai vị nữ nhi thông minh tuyệt đỉnh, như hoa như ngọc sao? Để các nàng tham gia đi…” Ta đoán hai vị tỷ tỷ chắc không phải loại tốt đẹp gì cho cam, thấy người sang bắt quàng làm họ chắc chắn phải là sở trường của các nàng.
“Liễm Dung…”, lão quản gia tiến lên nói, “Lão gia, trong cung cử người đến báo, thọ yến (tiệc thọ) của Hoàng thượng sắp bắt đầu rồi.” Ta còn tưởng ông ta còn có chút lương tâm, nhớ kỹ sinh nhật ta, nguyên lai là nhớ kỹ sinh nhật Hoàng đế, thật là tiểu nhân hèn hạ a.
Trần lão cha gật đầu nói: “Đã biết.”
“Liễm Dung…”
“Ai da, ngài không phải muốn tham gia thọ yến của Hoàng thượng sao? Mau mau đi thôi. Tiểu nữ xấu xí ta đây không dám lãng phí thời gian quý giá của ngài. Thăng quan phát tài mới là chuyện quan trọng, nữ nhi gì chứ, chết mất một ta ngài vẫn còn hai cơ mà.” Ta không kiêng nể châm chọc ông ta, hiện tại trước mắt ta hiện lên ba cái hận to đùng, viết hết lên người ông ta.
Ông ta vừa định nói gì đấy, ta cười ngọt ngào một tiếng, làm ra một cái thế bất nhã: “Thỉnh.” Cút đi.
“Ai…” Ông ta vung áo choàng, bước ra ngoài.
Tần Nhi khiếp sợ nói, “Tiểu thư, người không phải nói biết nhiều cũng tốt sao? Sao tự nhiên hiện tại…”
“ Chính là ta muốn đi xem, nhưng ông ta bảo ta đi ta liền không đi.” Ông ta nghĩ ông ta là ai vậy, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân…
“Tiểu thư à, nữ tử trong thế gian, ai chả muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, mặt tiểu thư người chính là có tỳ vết…” Nàng cúi đầu không nói nữa.
Ta bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thật ngốc a, “Cung đình hiểm ác a, ngươi còn nhỏ nên không hiểu. Ta từ nhỏ đã quen nhìn những nữ tử như hoa như ngọc trong hậu cung đó đấu đá, ta có chết cũng không muốn bị cuốn vào. Những nữ tử này vì một nam nhân không thương yêu gì các nàng, lại càng không đáng giá, thường lục đục với nhau, lại còn bỏ cả tuổi xuân để vĩnh viễn đấu tranh giữa chốn hư ảo đó. Hậu cung tường đỏ, thiện ác bất phân (thiện ác lẫn lộn), sống tốt mới là điều quan trọng. Với chỉ số thông minh của ta, không cần sợ những nữ này. Nhưng ta không muốn hại người, lại càng không muốn cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân ta không yêu thương. Cho dù ta yêu hắn, ta cũng không muốn chung chồng với những nữ nhân khác.” Ta không nghĩ gì nhiều, chỉ là nói ra quan điểm của bản thân.
Tần Nhi chớp chớp đôi mắt to, trong veo như nước, “Tiểu thư, người thật là lợi hại, cả cái này cũng biết…” Ta đương nhiên biết, ta mê TV, mê sách, chuyện hậu cung xưa xem nhiều lắm.
Ta dương dương tự đắc: “ Đương nhiên, ta biết…”
Nàng như có điều suy nghĩ, “Tiểu thư, người nói người từ nhỏ đã nhìn quen, chính là người nhìn thấy ở đâu vậy?”
“Tiểu thư nhà ngươi thấy từ trong sách.” Cái lý do này đầy đủ rồi.
“Nhưng mà người không biết mặt chữ.” A, cái thân thể này thất học dữ a….
“Cái này ….nói ra không hay lắm…., ta kỳ thực là biết chữ. Lệ Nương âm thầm dạy ta cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, chỉ là bà dặn ta không được để người khác biết. Ngươi cũng biết ta có hai tỷ tỷ, Lệ Nương sợ các nàng ghen ghét mà hãm hại ta, nên muốn ta sống bình thường….” Cái lý do này có điểm gượng gạo a.
“Chính là, như thế nào ta cũng không biết nữa, a, người không phải mất trí nhớ sao? Như thế nào lại…….” Còn nói nữa, sai lầm rồi.
Ta cười khan hai tiếng, “Trí nhớ ta có khôi phục chút xíu, tốt lắm tốt lắm, ăn cơm đi.”