Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Chương 7

Hoa rơi, tuôn bay lả tả, đậu trên người ta, ta chỉ cảm giác được mọi thứ trong đầu đã hỏng hết. Không đuổi được cái ánh mắt mê người của hắn trong đầu ta, toàn bộ đầu óc đều là hứa hẹn của hắn. “Ta nguyện ý thú ngươi, để ngươi làm chính phi, toàn tâm đối đãi ngươi, không nạp thê thiếp khác, cả đời chỉ có một mình ngươi.” 

Ta dùng sức vỗ vỗ đầu, “ Nghĩ cái gì mà nghĩ, hắn chỉ là cảm giác được người đặc biệt mà thôi, là thấy lạ thôi, qua mấy ngày sẽ hết. Ngươi cho ngươi là cái gì chứ, là một kẻ xấu xí, người ta đường đường là Vương gia, thích ngươi mới lạ.” 

Đang lúc ta đang một mình tự kỉ, thì nghe thấy cách đó không xa có tiếng nữ tử nói chuyện. “Mạc gia hai vị tiểu thư thật sự là hảo văn thải, danh môn khuê tú toàn kinh thành đều không sánh bằng. Nhất là vị Nhị tiểu thư kia, càng lợi hại…” 

“ Hừ, hai con hồ ly tinh, nếu không có người nào tiếp tục cùng tỷ muội các nàng tỉ thí, chỉ sợ địa vị Thành Vương phi lần này sẽ do tỷ muội các nàng nắm giữ.” Lại là một nữ tử ghen ăn tức ở nữa. 

Một nam tử giống như Thành Vương mà phải cưới một nữ tử như Vân Dung, thật sự là không có thiên lý. Bổn tiểu thư vẫn còn ở đây, các nàng làm sao đạt được mục đích. Huống hồ ta đáp ứng ý các nàng muốn ta đến Thi hội, nếu không xuất hiện, các nàng sẽ cho rằng ta sợ hãi. Vì Mạc Liễm Dung, vì Lệ Nương đã chết, cũng là vì Uyển Tâm mệnh bạc [Uyển Tâm là vị thanh lâu nữ tử_ mẫu thân đã qua đời của Mạc Liễm Dung chân chính], ta đã quyết định rồi. 

Đi đi trong bụi hoa, chỉ thấy một nữ nhân khí độ bất phàm ngồi trên ghế cao quý, một tiểu cung nữ đứng quạt bên cạnh, còn không ít cung nữ cùng thái giám đứng phía sau. Trước mặt nàng có một cái khay, trong khay bày dưa và trái cây, trà, bánh. Nữ nhân này nhất đinh là vị thái hậu trong truyền thuyết. Vị thái hậu này dung nhan mộc mạc, trang sức cũng không nhiều, phỏng đoán là một vị thái hậu hiền đức. 

Đứng cạnh bà ấy còn một ít nữ tử hảo xinh đẹp, Vân Dung cùng Tưởng Dung đứng ở phía trước nhất. Nhìn thấy hai nàng vênh váo tự đắc, ta nghĩ mà muốn phun. Nguyên lai hai ả nha đầu đều là tài nữ, không trách được muốn cùng ta khiêu chiến, rõ ràng nhất định muốn hạ nhục ta. May là ta không dễ dàng bị nhục như vậy, các nàng mua dây buộc mình, không trách ta được. 

Ta mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng tiến đến, khom lưng quỳ gối, mềm giọng nói: “ Thần nữ Liễm Dung cung thỉnh thái hậu thánh an, thái hậu vạn phúc. Thần nữ có bệnh trong người nên tới trễ, thỉnh thái hậu thứ tội.” Ta cũng sẽ làm bộ, lấy được lòng thái hậu ta càng vui. 

“Ngươi là Liễm Dung, tam tiểu thư Mạc gia?” Thái hậu nguyên bổn đang miễn cưỡng tựa vào ghế, sau khi nghe ta tự giới thiệu, cư nhiên kích động lên. Trong mắt bà tựa hồ còn có nước mắt? Ta có sức rung động lớn vậy sao? 

Ta gật đầu, “ Đúng là thần nữ, thần nữ tới trễ, thỉnh thái hậu thứ tội.” 

“Đứng lên, hài tử, mau đứng lên.” Nàng có chút kích động, dĩ nhiên tự mình đến đỡ ta. Sắc mặt của Vân Dung cùng Tưởng Dung có thể tưởng tượng được. 

“Tạ thái hậu ân điển, thần nữ sợ hãi.” Giả làm thục nữ, xem ai thục hơn. 

“Liễm Dung thân thể khó chịu, còn không mau ban thưởng tọa.” Thái hậu kéo ta đến bên người nàng, phân phó kẻ dưới. 

Tiểu cung nữ đưa đến cho ta một cái ghế bằng gỗ lim, thái hậu nhìn ta hiền từ nói: “Liễm Dung, tọa.” Ta liếc xem ánh mắt oán độc của chúng nữ tử, cười nói:” Tạ thái hậu ân điển, thần nữ cảm tạ ân của thái hậu, chỉ là các vị tỷ tỷ đều đứng, nếu thần nữ ngồi xuống, chẳng phải xem thường mặt mũi của các vị tỷ tỷ.” 

Thái hậu gật đầu, “Dung Nhi nói rất đúng, các ngươi nên học tập.” Nghe các nàng đáp ứng thật là tốt, nhưng trong lòng chắc sớm đem ta hận chết. 

Thái hậu tựa hồ luôn ngắm nhìn ta, rốt cuộc là tại sao nhỉ? 

“Thái hậu, thần nữ tới là vì tham gia Thi hội lần này, nghe nói hai vị tỷ tỷ của ta thắng được, Liễm Dung thỉnh hai vị tỷ tỷ “chỉ giáo””. Ta rất nghe theo, cấp Vân Dung cùng Tưởng Dung thỉnh an. 

“Dung Nhi, thân thể ngươi không tốt, Thi hội này không cần tham gia. Thành Vương phi liền chọn một trong hai vị tỷ tỷ của ngươi.” 

“Thái hậu, tam muội muội tài hoa xuất chúng, Vân Dung muốn mời nàng chỉ giáo.” 

“Thái hậu nương nương, Liễm Dung mặc dù tới trễ, nhưng nếu không tham gia Thi hội lần này, chẳng phải là chuyện ăn năn lớn nhất trong đời.” 

“Được rồi, nếu Dung Nhi muốn tham gia, ai gia chuẩn.” 

Ta đi tới trước mặt Vân Dung, cười nói: “ Tiểu muội tài sơ học thiển, xin tỷ tỷ hạ thủ lưu tình.” 

“Muội muội nói quá lời, tỷ tỷ còn muốn thỉnh muội muội lưu tình.” Vẫn còn chưa nhìn ra hết, Vân Dung cũng là một kẻ không đơn giản. 

“Muội muội nên nhượng tỷ tỷ, tỷ tỷ thỉnh.” Ta cười ngọt ngào,nói bằng chất giọng mê chết người không thèm đền mạng, ngay cả bản thân cũng thấy được ác tâm, ta cư nhiên cười với cái xú nữ nhân này. Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tỷ muội chúng ta tình cảm tốt đẹp, kỳ thật là hận không thể bóp chết đối phương. 

“Hảo, vậy tỷ tỷ không khách khí. Tỷ tỷ có bài từ khuyết nửa này, thỉnh muội muội đối phần khuyết.” Nàng cười, từ từ nói: “ Xuân tấn phi quỳnh quản 

Phong nhật bạc, độ tường đề điểu thanh loạn 

Giang thành thứ đệ, sanh ca thúy hợp, khỉ la hương noãn 

Dong dong giản lục băng phán 

Túy mộng lý, niên hoa ám hoán 

Liêu đại mi trọng tỏa thùy đê, phương tâm hoàn động lương uyển.” (1)

Ta nghĩ nghĩ, đối: “Tân lai nhạn khoát vân âm, loan phân giám ảnh, vô kế trọng kiến 

Đề xuân tế vũ, lung sầu đạm nguyệt, nhẫm thì đình viện 

Ly tràng vị ngữ tiên đoạn 

Toán do hữu, bằng cao vọng nhãn 

Canh na kham, phương thảo liên thiên, phi mai lộng vãn.” 

(xuất từ Toàn Tống Từ, lô tổ Cao Yến Thanh Đô ( Sơ xuân)) (2) 

“Tam tiểu thư hảo văn tài, Mạc gia có khác, không giống bình thường.” Có nữ tử lên tiếng khen. Trên mặt Vân Dung vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng ta biết, nàng có chút chột dạ. 

“Cảm ơn vị tỷ tỷ này tán thưởng, Liễm Dung xấu hổ.” Ta quay đầu, đối Vân Dung nói: “Cám ơn tỷ tỷ hạ thủ lưu tình.” Khuyết từ này cũng không phải là dễ đối, ta nói nàng hạ thủ lưu tình, rõ ràng ám chỉ ta đối rất nhẹ nhàng, thể diện của nàng hao tổn chắc cũng kha khá. 

Vân Dung mất tự nhiên, cười nói: “Nào phải, muội muội hảo văn thải.” (có tài văn chương) 

“Tỷ tỷ, muội đây có một bài thơ. Thỉnh tỷ tỷ chỉ giáo. Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên….”(3) Ta đem “Táng hoa từ” niệm ra, trên mặt mọi người đều là một vẻ kinh ngạc. Thái hậu vẻ mặt tươi cười, đối với ta biểu hiện rất hài lòng. 

“Muội muội thực sự là hảo văn thải, tỷ tỷ mặc cảm. Tỷ tỷ này cũng có một bài thơ, thỉnh muội muội chỉ giáo ‘Ức tích phong lưu thu xã lí, kỷ nhân băng tuyết khâm kỳ. Lương phong xuy tán mộng tham soa. Hàn đăng đa thiểu hận, trường địch bất kham xuy. Biệt khứ hóa long đàm thượng thủy, đông lai bất ký tương tư. Bạch âu ứng tiếu thái vong ky. Sa đầu trọng tái tửu, hưu phụ quế hoa chi.’” “Toàn Tống từ Lâm Giang Tiên (Ký Tây dong hoàng đại văn)” (4)cũng không tệ lắm, tiếc là Lâm muội muội biểu hiện quá xuất sắc, nhìn ánh mắt mọi người là biết. 

“Ký rừng hồ bão luyện, họa phảng tham soa, nháo hoa thì tiết. Du bích minh đê, hữu chướng oanh bình liệt. Yến thảo hương dung, nha điều hương thiển, tự vị thành yên tuyết. Cấp quản tà dương, nha nương không thiến, đái vi hàn khiếp.” Ta không chút khách khí, trả lại ngay cho nàng. 

Nàng phản ứng cũng rất nhanh, “Tô tiểu gian tình, lục dương như chức, lan hạm đông hảo sơn thiên điệp. Liêu đắc như kim, dã thúy tiêu hồng hiết. Hà hạn phồn hoa, xuân lai đô phó dữ, sổ thanh đề quyết. Mạn sảng ky hồn, biển chu mãi túy, tạ công minh nguyệt.” (Tuyển tự Toàn Tống Từ Túy bồng lai [Chu thứ Đông Sơn ức Tây hồ cựu du])(5) 

Con mẹ nó, Vân Dung này thật đúng là lợi hại, muốn bức ta ra đòn sát thủ chắc. 

“Văn tài của tỷ tỷ đúng là cho ta được mở rộng tầm mắt, muội muội thực sự không bằng.” Rõ ràng là ta đang chiếm thế thượng phong, nhưng lại nói thế để đả kích nàng chút ít, thật thoải mái quá! 

“Muội muội mới thực sự hảo văn thải.” 

“Tỷ tỷ, chỗ ta đây có một câu đối, thỉnh tỷ tỷ đối. Yên tỏa trì đương liễu” (6) Thiên cổ tuyệt cú, Vân Dung, lần này ngươi chết rất là khó nhìn đấy. Đào hố cho ta rơi vào, không ngờ lại thành huyệt chôn thân mình. 

Vân Dung suy tư một hồi lâu, nặn ra một nụ cười rất khó coi, “Muội muội hảo văn thải, tỷ tỷ nhận thua. Bất quá tỷ tỷ còn có một câu đối, thỉnh muội muội xem thử. Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung.”(7) 

“Xuân phong phật hạm lộ hoa nùng.”(8) Ta đến nghĩ cũng không nghĩ, tức thời thốt ra, sao nàng lại biết câu thơ này, chắc là Mạc lão đầu nói cho nàng cũng nên. 

Tất cả mọi người cả kinh, không nghĩ được ta đối dứt khoát như vậy. 

Ta cười nói: “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi quần sơn kiến ngọc đầu, hội tượng dao thai nguyệt hạ phùng. (9)bài thơ này nguyên là Liễm Dung làm ra, Vân Dung tỷ tỷ lại muốn cùng ta vui đùa, cư nhiên nhượng ta đối.” Khá lắm Vân Dung, phen này ta cho ngươi mất hết thể diện. Lý Bạch tiền bối cho mượn thơ dùng chút xíu nhá, nhưng đừng đội mồ sống dậy đòi tiền nhuận bút, ta không có tiền đâu. 

Trên mặt Vân Dung lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu sau mới nói: “Muội muội vui đùa rồi.” 

“Liễm Dung tiểu thư đúng là tài nữ, danh xưng Kinh thành đệ nhất tài nữ không phải tiểu thư thì còn ai được nữa.” Có vị nữ tử trêu ghẹo nói. 

“Nói về tài văn chương, Vân Dung tỷ tỷ mới là cao thâm kìa.” Người ta cũng không quên đả kích ai đó. 

“Đâu nào, đâu nào, muội muội mỹ mạo phi phàm, giống như tiên nữ trên trời. Sao muội muội không bỏ khăn che xuống, cho mọi người nhìn một cái.” Toi rồi, ta bận đắc ý, để người ta bắt được điểm yếu rồi. 

“Muội muội nhan sắc tầm thường thôi, hai vị tỷ tỷ mới là mỹ nhân, so với Vô Diệm, Đông Thi(10) thì chỉ có hơn chứ không kém đâu.” Vô Diệm, Đông Thi đều là “mỹ nhân” xấu có tiếng, rõ ràng so sánh hai nàng với Vô Diệm, Đông Thi là thiệt thòi cho Vô Diệm, Đông thi rồi. Dù sao thì cái triều đại này không ai biết Vô Diệm, Đông Thi là ai, còn tưởng là ta ca ngợi sắc đẹp của mấy tỷ ấy cũng nên. 

Thái hâu hướng ta mỉm cười tán thưởng một chút, lại nói với mọi người: “Đều trở về đi, ai gia mệt mỏi, ai trở thành Vương phi, trong lòng ai gia đã có tính toán.” 

“Vâng, thần nữ cáo lui.” 

“Liễm Dung lưu lại.” 

Ta bất đắc dĩ, đành phải lưu lại, thấy mọi người đều đã đi hết, Thái hậu chậm rãi đi tới, kéo tay của ta, nói: “Dung nhi, tay ngươi lạnh quá, cần phải mặc thêm y phục vào.” 

“Tạ Thái hậu ân điển.” Ta không dám vượt quá mức nói. 

Thái hậu cẩn trọng nhìn ta, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, nói cái ngốc nghếch gì vậy hả.” Lại nói với người bên cạnh: “Đều lui hết đi.” 

Ta chẳng biết nên nói cái gì, bà ôn hòa cười nói: “ Hài tử, ngươi đã chịu nhiều vất vả rồi.” A? Có ý gì đây? 

Ta cùng Hoàng đế là sinh cùng tháng cùng năm, lòng ta chấn động mạnh mẽ.... Lẽ nào... Trộm long tráo phượng? Chuyện như vậy xảy ra trong Hoàng cung không phải ta chưa từng thấy qua. Chắc không thể đâu, không đâu, nhìn cái bộ dạng ta thế này, có điểm nào giống công chúa chứ? 

“Cảm tạ Thái hậu quan tâm, thần nữ tốt lắm.” Tận lực duy trì khoảng cách. 

“Hài tử, ngươi cùng hai tỷ tỷ có hòa thuận hay không?” 

Ta cười khổ, “Thần nữ là do thị thiếp sinh ra, vả lại mẫu thân thần nữ lại là nữ tử thanh lâu, thần nữ tự biết bản thân thấp hèn, không dám so với hai vị tỷ tỷ.” Ta thận trọng quan sát sắc mặt Thái hậu, quả nhiên thấy nét mặt bà có vẻ thống khổ. 

“Ngươi không thấp hèn, Dung Nhi không thấp hèn.” Bà xoa nhẹ tóc ta, nói như muốn khóc vậy. 

“Thái hậu coi trọng rồi, Dung Nhi thấp hèn chính là thấp hèn, đó là sự thật không ai thay đổi được.” 

“Dung Nhi không thấp hèn, mẫu thân Dung Nhi không phải nữ tử thanh lâu.” Tim đập rất nhanh, tựa hồ ngay cả phổi cũng đập theo. Không phải nữ tử thanh lâu, vậy thì là gì? 

“Mẫu thân Uyển Tâm của Dung Nhi là danh kĩ thanh lâu, Dung Nhi hiểu rõ.”

Thái hậu dường như nổi giận, “Dung Nhi, mẫu thân ngươi không phải nữ tử thanh lâu, Uyển Tâm không phải là nữ tử thanh lâu, Uyển Tâm nàng là Nhị tiểu thư Triệu gia, thân muội muội (em cùng cha mẹ) của ta.” A? Cái gì? Mẹ ta là muội muội của bà? Không nhầm chứ? 

Nhìn vẻ mặt “không thể tin được” của ta, Thái hậu nhẹ nhàng kéo ta đến ngồi chung trên ghế cùng bà, khe khẽ thở dài nói: “Ngươi nhất định rất nghi hoặc đúng không?” 

Ta gật đầu. 

“Mẫu thân ta gả vào Triệu gia suốt tám năm chỉ sinh được một người con gái là ta, phụ thân ta nói với bà, nếu không sinh được nhi tử (con trai), sẽ thôi bà. Sau này bà lại mang thai, nhưng lại sinh ra một nữ nhi, chính là mẫu thân ngươi. Bà không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là bảo bà vú đưa mẹ ngươi ra khỏi phủ, trên người Uyển Tâm để lại một nửa khối ngọc, cùng với lưu lại dấu răng trên cánh tay phải của nàng. Bà vú đưa Uyển Tâm cho một gia đình nọ tráo lấy một nam hài, mang về Triệu gia. Thế nhưng nhà nọ gia cảnh nghèo túng, năm Uyển Tâm mười tuổi, bán nàng vào thanh lâu, cho nên, nàng mới phải lưu lạc chốn phong trần.” 

“Người là làm sao mà nhận ra nàng?” 

“Mẫu thân ta trước khi chết đem bí mật này nói với ta, đem nửa khối ngọc còn lại giao cho ta. Năm đó, ta cùng Tiên đế cải trang vi hành, đến Mạc gia, khiến ta phát hiện ngọc bội trên người mẹ ngươi, lúc này tỷ muội mới nhận ra nhau. Lúc ấy ta đang là chiêu nghi, mẹ ngươi sợ ảnh hưởng thanh danh Triệu gia ta, nên đem bí mật này cất sâu trong lòng, ngay cả cha ngươi cũng không biết được.” Thái hậu đã sớm khóc khồng thành tiếng, sắc mặt tiều tụy, nước mắt giàn dụa. Sống mũi ta cay cay, nước mắt không biết từ đâu rơi ra. 

Bà nhẹ nhàng lau đi nước mắt, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì, tuy mẫu thân ngươi sớm ra đi, nhưng ngươi còn có di nương, di nương sẽ không để ngươi phải chịu khổ.” 

“Di nương.....” Nhìn nữ nhân hiền từ này, ta cũng không nhịn được nữa, nhào vào lòng của bà, khóc lớn thành tiếng. Ta từ nhỏ không có mẫu thân, vị nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này đối xử với ta như vậy, trong lòng tràn ngập cảm động. Nơi ấm áp ẩn sâu trong tâm giống như bị cái gì chạm vào. 

_________________
Bình Luận (0)
Comment