*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: giundat18.
Quá trình cai nghiện cũng thập phần dài dòng, cũng là thập phần thống khổ, trừ… kẻ đương sự ra, ba người chúng ta cũng bị hành hạ thống khổ như vậy. Mặc dù có tỉnh dược ‘nâng cao tinh thần’ hành hạ, nhưng là Liễu Tuyệt Mị thành công sống tới ngày thứ 23. Tính từ ngày thứ 12 đến giờ, hắn hoàn toàn không có phát tác lại. Cho nên ta rất chán ghét người này, nhưng là ý chí của hắn khiến ta phi thường bội phục. Hảo cảm của ta đối với hắn, lập tức tăng lên rất nhiều. Không hổ là trùm xã hội đen, trong một thời gian ngắn như vậy (cộng thêm cả sự hành hạ của ta), lại có thể thành công cai được thuốc phiện. Hiện đại có câu gọi là rời xa thuốc phiện, trân ái sinh mệnh. Nhìn xem, ta đã đem cái suy nghĩ này dắt đến tận cổ đại.
Mấy ngày này Liễu Tuyệt Mị đã sớm tiều tuỵ tới mức da bọc xương, mà ba người chúng ta cũng đã gầy đi không ít. Ta nguyên bản là hành hạ hắn, mà vô thức cũng đem cả bản thân mình hành hạ thành như vậy. Ở đây Lam Lệ có rất nhiều dược liệu trân quý, bốn người chúng ta mỗi ngày đều thuốc bổ, uống quá nhiều đến nỗi ngay cả da tay ta cũng bốc lên toàn mùi thuốc. May mắn là ta nghề của Lam Lệ quá cao siêu, nếu không uống nhiều như vậy ta nghĩ chắc muốn ói. Mặc dù 23 ngày vừa qua quả thực như địa ngục, chính là trong khoảng thời gian này vẫn còn rất mới, nhớ tới ta lại choáng váng đầu. Mỗi lần nghĩ lại ta thật sự là có điểm quá đáng. Rõ ràng biết mỗi lần cơn nghiện phát tác là muôn vàn đau đớn, nhưng là ta vẫn đem lương tâm mình giẫm đạp dưới lòng bàn chân mà đem ‘tỉnh dược’ bắt hắn uống. Ngay lúc hắn không chịu nổi muốn gào thét chửi bới, thì ta lại tiếp tục chặn miệng hắn. Thậm chí là điểm huyệt đạo của hắn, khiến hắn muốn sống không được chết cũng chẳng xong. Ta dám cam đoan rằng, cả đời này, hắn cũng sẽ không quên được cái nỗi… thống khổ này, mối thù hắn ý đồ phi lễ ta xem như đã trả. (t/g: nhân gia chỉ là ý đồ, cũng đâu có thật sự phi lễ ngươi). Nhưng Lam Lệ thì sao? Có khi nào nàng sẽ áp dụng cái kế hoạch trước đó của chúng ta không? Trong mấy ngày cùng nhau tiếp xúc, chúng ta cũng có thể nhận thấy được cái tên… lão Đại <ông trùm> xã hội đen này cũng không hẳn là người xấu, tới cùng thì liệu rằng nàng có giải đáp khúc mắc của mình hay không? Bỏ đi, cứ để mọi sự cho thời gian giải quyết. Ở trong cốc đã hơn hai tháng, điều nên làm thì ta đã làm, điều không nên làm ta cũng đã không làm, giờ chính là lúc cần phải ra ngoài. Mặc dù ta một mực rất muốn biến mất, nhưng là ở trong núi ẩn cư thật sự không phù hợp với tính tình của ta. Tuy là không thể biến mất hoàn toàn được, nhưng là nếu muốn trốn, thì có thể được. ta nghĩ thế
> Với tình huống trước mắt, tạm thời không thể trở về trang sức màu đỏ phường, chỉ cần ta vừa về đến Tề Châu, lập tức sẽ trở thành tiêu điểm. Tề Hạo chẳng phải sẽ biết hành tung của ta sao, nếu hắn yêu giang sơn, vậy ta thành toàn cho hắn, chỉ cần hắn đừng làm phiền ta nữa.
Dật Phong nói hắn sẽ đợi chờ ta, nhưng ta biết hắn vĩnh viễn cũng không đợi được ta. Thâm tình của hắn, ta chỉ có thể trốn tránh. Trừ ra lẩn tránh, ta thật sự không có cách nào khác, ta thật sự không muốn thương tổn hắn. Trong lòng mỗi người đều có một nửa của riêng mình, ta đã tìm thấy một nửa của riêng ta rồi. Cho dù ta ở trong lòng hắn không quan trọng bằng giang sơn, nhưng là ta tin tưởng rằng hắn yêu ta Có đôi khi ngẫm lại, ta cũng hiểu rằng bản thân thật ích kỷ. Từ lúc hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hắn liền không thể sống vì bản thân hắn nữa, hắn sống là sống vì cả thiên hạ. Ta không có quyền gì ép hắn buông bỏ thiên hạ, bởi vì ta thật sự không quan trọng bằng thiên hạ.
Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, ta sẽ đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, và đột nhiên buông tha cho thứ tình cảm… vĩnh viễn không có kết quả này. Có lẽ ‘ngày nào đó’ thật sự rồi sẽ tới… nhưng không phải là bây giờ. Cứ để mọi sự cho thời gian giải quyết đi, thời gian chính là thứ thuốc tốt nhất, có lẽ sẽ có một ngày, vết thương trong lòng ta dần dần lành lại.
Sau giờ ngọ, ăn cơm xong Lam Lệ kê thuốc bổ, ta đang ở trong phòng chơi mạt chược. Là trò chơi trên điện thoại di động, nếu không đào đâu ra mạt chược mà đánh.
Đột nhiên có người gõ cửa phòng ta, ta để điện thoại di động xuống rồi ra mở cửa, cư nhiên lại là Liễu Tuyệt Mị. Ta với hắn chẳng có gì để nói cả, hiện tại đột nhiên tới tìm ta, có ý đồ gì a.
Ta thản nhiên nói: “Vào đi.” Vừa nói bản thân ta cũng tự ngồi xuống, hai tay đặt lên trên bàn, tiếp tục chơi trò chơi.
Hắn ngồi đối diện với ta, bộ dáng rất mất tự nhiên, tựa hồ như có lời muốn nói.
“Muốn nói gì thì nói đi, ta không quen nhìn người trước mặt ta ấp a ấp úng.” Cho nên có thù thì báo, trong lòng thuỷ chung vẫn có một chút khó chịu.
“Mai cô nương, cám ơn ngươi đã cứu ta.” Khỏi cám ơn, lúc mắng chửi ta ngươi quên rồi?
Ta dửng dưng địa đạo: “Đừng khách khí.”
“Mai cô nương, ban đầu ta…. ” Ta lập tức chặn lời hắn: " Đừng nói với ta ban đầu gì cả, tóm lại sựt hậ là ta cứu ngươi, bất quá ngươi cũng chịu tội đủ rồi, hai người chúng ta giờ không thiếu nợ gì nhau. " Ta biết hắn muốn nói chuyện lần trước có ý đồ phi lễ ta, đó là cái ký ức đen tối trong đời ta, ta không hy vọng có kẻ nhắc lại.
" Mai cô nương, lúc giải độc ta mắng ngươi, ngươi thật sự không để ý " Hắn có chút không thể tin được ta lại rộng lượng như thế.
" Lúc đó,,, ngươi đã đánh mất tâm trí, ta sẽ không trách ngươi, Ta chỉ hy vọng, sau nà ngươi sẽ buông tha cho những nữ tử đáng thương này, tuyển tú không phải là điều các nàng mong muốn. Giống như ta vậy, mục tiêu lớn nhất chính là chạy trốn khỏi hoàng cung. Có lẽ Trịnh cô nương cũng không phải thật sự ham vinh hoa phú quý, nàng đối với ngươi như vậy, chẳng quả chỉ là vì muốn để ngươi hoàn toàn quên nàng. Ta ở trong cung lâu như vậy, cho tới giờ cũng chưa từng thấy nàng rời Minh Nguyệt cung. Người ngoài nói nàng có bệnh, giờ ta mới biết thì ra thứ bệnh nàng mắc là tâm bệnh. Nhiều thứ không phải ngươi muốn thế nào thì được thế đó, không phải là không yêu, chỉ là lòng người có quá nhiều bất đắc dĩ. Có lẽ là vì Trịnh cô nương quá yêu ngươi, cho nên nàng mới phải tổn thương lòng ngươi, nàng muốn khiến ngươi vĩnh viễn quên nàng. " Chẳng phải là không yêu, chỉ là lòng người có quá nhiều bất đắc dĩ. Có lẽ vậy, mỗi một một tình đều là có bao điều bất đắc dĩ.
Hắn nghe xong lời của ta, hơi kinh ngạc: " Ngươi nói ngươi là phi tử trốn ra khỏi hoàng cung? " Hại nhiều phụ nữ quá, nên quên mất ta.
" Nói thừa, lúc đầu là do ngươi từng đến Lan Uyển nên biết, ta là nữ nhi của Lại bộ thượng thư Mạc Liễm Dung. Chính là cái nữ nhi… vô cùng xấu xí kia, lúc không muốn được tuyển tú, cố ý đắc tội Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, chính là cái người đàn bà tiến cung được mấy ngày đã bị đánh vào lãnh cung kia. " Ta tự giễu cười một tiếng: " Kỳ thật ta thử qua rất nhiều phương pháp, tỷ như chui lỗ chó, leo tường a, nhưng vẫn không cách nào trốn thoát được. Cho nên ta phạm thượng Hoàng Thượng, để bản thân mình bị tống vào lãnh cung, kỳ thật ta tin rằng Trịnh cô nương cũng muốn trốn ra, chỉ là không có cái khí phách đó mà thôi. " Nữ tử cổ đại bình thường, làm sao có cái năng lực gan dạ sáng suốt như ta.
" Lúc đầu tại vì ta nghe nói Tam tiểu thư Mạc gia tài tình xuất chúng nên mới… Nhưng mà sau đó ta liền rời khỏi kinh thành, nên cũng không biết rằng ngươi trúng cử. "
" Như vậy a, không thèm nghe ngươi nói nữa, tóm lại là bây giờ ta đa trốn ra được. "
" Ngươi đã nói ngươi gọi là Mai Ảnh, vậy ta gọi ngươi Mai cô nương. Mai cô nương, ân cứu mạng của ngươi ta xin ghi nhớ trong lòng, từ nay về sau nếu cần ta giúp đỡ chuyện gì xin cứ nói. " Ta thật sự là xấu hổ, rõ ràng là ta hành hạ hắn, bây giờ hắn lại muốn tới báo đáp ân cứu mạng, hãn.
Bất quá ta rất thản nhiên cười nói: " Được rồi, nếu như ngươi muốn báo đáp ta, thì ngươi đáp ứng ta, Thiên Tuyệt Môn vĩnh viễn sẽ không thương tổn Hoàng Thượng. " Muốn báo đáp ta sẽ rất vô tư thoải mái đón nhận, sau này tốt nhất đừng báo đáp ta.
" Mai cô nương, cái này… " Hắn cảm thấy không thể thực hiện được yêu cầu của ta, chính ta cũng cảm thấy vậy, nếu hỏi ta tại sao lại đưa ra yêu cầu này, thực sự thì ta cũng không biết lí do nữa..
Ta vẫn là một khẩu khí bình thản: " Không được thì thôi. "
" Được rồi, ta đáp ứng cô nương. " Hắn miễn cưỡng đáp ứng, ta phỏng đoán kẻ muốn giết Hoàng Thượng thật sự không ít a.
Ta cười đùa: " Cám ơn, nhưng mà nói thật nhé, sau này ta mướn ngươi giết người đừng lấy tiền nhé. " Ta không có kẻ thù, thì giết ai chứ.
" Đương nhiên, kẻ nào đắc tội cô nương chính là đắc tội Thiên Tuyệt Môn, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. " Nói xong ta cảm thấy mình giống như ông trùm xã hội đen vậy.
" Tốt, sau này tới khi có kẻ khi dễ ta thì ngươi đừng có trốn đi đấy. "
" Cô nương chờ chút. " Hắn vừa đi ra ngoài lại quay lại, một lúc sau, hắn lấy ra ba cái cây giống như là pháo hoa ở hiện đại, dài khoảng ba – bốn lý mễ, đưa cho ta: " Mai cô nương, đây là Xuyên Vân Kiếm của Thiên Tuyệt Môn, khi nào cô nương cần tại hạ giúp đỡ, chỉ cần đốt một cây, ta nhất định sẽ tới. " Thứ như thế này ta đã từng nghe qua, nhưng là bây giờ mới được nhìn thấy. Xuyên Vân Kiếm, tên rất hay.
Ta không chút khách khí nhận lấy: " Cám ơn, khi nào cần ta nhất định ta đốt một cây. " Không cho thêm cây nữa, hẹp hòi, có phải là chỉ giúp ta ba lần hay không a? Ta đây nên tỉnh táo một chút, không phải thời khắc mấu chốt ngàn vạn lần không thể xài bậy.
" Cơ sở ngầm của Thiên Tuyệt Môn trải rộng khắp thiên hạm cho dù cô nương ở đâu, chỉ cần cô nương có yêu cầu, cứ đốt Xuyên Vân Kiếm là được " Ta hiện tại theo tà phái cũng có quan hệ, hai cái chính – tà đều không tệ, chứng tỏ ta thật tốt số.
Ta đã thu thập đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị đầy đủ. Mỗi lần rời đi, đều giống như là trộm, lén la lén lút. Ta không muốn để Dật Phong biết, cho nên âm thầm kéo Lam Lệ vào phòng cáo biệt.
" Lam tỷ tỷ, cám ơn ngươi đã chiếu cố ta trong khoảng thời gian này, nhưng là ta phải đi rồi. "
" Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn cả, ngươi đã đáp ứng ta rồi, giờ ngươi có thể đi. " Ánh mắt Lam Lệ ảm đạm, ta biết nàng không muốn để ta đi, nhưng là không có cách khác, cái gì cũng phải có điểm kết thúc.
" Tỷ tỷ, trước khi đi, ta muốn hỏi ngươi, ngươi vẫn muốn báo thù sao? " Cái này… là điều ta quan tâm nhất, nếu Liễu Tuyệt Mị chết, ai trả ta ân cứu mạng.
Lam Lệ cười: " Trước kia ta một mực muốn tìm hắn báo thù, nhưng giờ tận mắt thấy hắn bị hành hạ như vậy, nên cũng thấy bản thân mình không cần phải báo thù nữa. Mấy ngày này, hắn bị ngươi hành hạ đủ rồi. Hắn cũng không phải như người ta nói là tội ác tày trời, chính là vừa nghĩ tới việc cả gia đình ta chết thảm, ta liền không nhịn được mà hận hắn. " Trog khoảng thời gian này, nàng thường xuyên khuyên ta không cần phải cho hắn uống ‘tỉnh dược’ để ‘nâng cao tình thần’ cho hắn, ta cũng biết lòng của nàng dao động.
" Lam tỷ tỷ, kỳ thật trong lòng ngươi sớm đã không còn thù hận, chỉ là không cam lòng mà thôi. Có lẽ nhiều năm nữa qua đi, cảm giác không cam lòng này sẽ nhạt nhoà. Không cần suy nghĩ nữa, cứu để mọi thứ cho thời gian giải quyết đi.
Nàng thẫn thờ đáp lại: «Cứ để mọi sự cho thời gian đi. "
" Tỷ tỷ, ta phải đi rồi. Ngươi biết đấy, bây giờ lòng người hiểm ác, ngươi cho ta một chút mê dược nha. " Ta cũng muốn hưởng thụ một chút cảm giác làm y tiên nha.
Nàng cười cười, lôi ra hai cái bình sứ trắng một lớn một nhỏ đặt lên bàn, " Cái bình to kia là mê dược bình thường, bình nhỏ là Nhuyễn Cân tán, chuyên dùng để đối phó cao thủ võ lâm. "
Ta xem cái bình kia so tới ngón tay cái chỉ to hơn một chút, nhíu mày nói: " Tỷ tỷ, sao ít vậy a? Hữu dụng sao? "
" Bách hoa Nhuyễn Cân tán, trồng Bách hoa chỉ dùng phấn hoa tinh luyện thành thành, cực kỳ hiếm có. Kẻ võ công cao cường, chỉ cần vừa dính phải, trong vòng ba ngày nội lực hoàn toàn biến mất, toàn thân vô lực, đối với người bình thường thì hoàn toàn vô hại. Bình này ta tinh luyện mất ba năm, cũng đủ để ngươi dùng. " Không trách được hôm đó Lam Lệ muốn đánh trước, nguyên lại là vì thuốc này quá quý giá, không nỡ dùng.
" Tỷ tỷ, cái này có giải dược hay không vậy? " Thuốc bình thường cũng có mà.
" Không có. " Bỏ đi, tóm lại dính độc xong cũng tự hồi phục được, trúng độc cũng không chết được.
«Quên đi, tỷ tỷ à, mấy ngày qua ta cũng có học qua một ít võ công, đối với ta có hữu dụng sao? " Kỳ thật thao cái trình độ của ta mà nói, ta đúng là quá không biết xấu hổ mà dám nói bản thân biết võ công.
Lam Lệ cũng nhịn không được cười rộ lên: " Mội muội, cùng lắm muội cũng chỉ học được mấy chiêu kiếm pháp mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối phó với lũ tiểu lâu la hại dân hại nước thôi. " Ngụ ý là võ công của ta thật sự… quá tầm thường, căn bản là đủ để ta tự bảo vệ mình.
Ta buồn bực gật đầu: " Biết rồi, biết rồi, ngươi đừng đả kích ta như vậy có được hay không. "
" Được rồi, không nói nữa, có rảnh rỗi thì trở về thăm ta. Ngươi biết không? Ngươi là người thân duy nhất của ta trên đời này. " Lòng thật sự có chút cảm động.
" Tỷ tỷ, ta sẽ, nếu như ngươi có rảnh rồi thì tới trang sức màu đỏ phường tìm ta. Trang sức màu đỏ phường là gia đình của ta, vẫn là như vậy, một ngày nào đó ta sẽ trở về. "
" Ảnh nhi, tại sao ngươi cứ muốn lẩn tránh Dật Phong công tử, hắn đối với ngươi… " Sắc mặt của nàng không tránh được mà bắt đầu bi ai.
" Tỷ tỷ, ‘biển lưu luyến sông, nhưng lòng sông chẳng có gì ngoài núi cao, cũng chẳng có mây’.
Nàng không nói gì, nàng hẳn đã hiểu ý tứ trong lời nói của ta.
" Ngươi muốn đi thì nhân lúc này đi đi, ta đi bỏ thuốc bọn họ, cam đoan hắn đuổi không kịp ngươi. " Ai, chẳng qua là rời đi mà thôi, khiến ta cảm thấy bản thân mình cứ như là mật vụ. Ân tình của Lam Lệ dành cho ta, ta chỉ có thể khắc ghi trong lòng.
_________________