Sau khi đùa giỡn kết thúc, Tề Nghiên dựa vào thị lực và trí nhớ xuất sắc của mình, đưa ta ra khỏi rừng cũng vừa vặn gặp được đội quân đang tìm chúng ta.
Cũng chỉ khi dưới ánh đèn, ta mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, trông vô cùng yếu ớt, có lẽ sự bình tĩnh trước đó chỉ là giả vờ.
Ta chợt đỏ hoe mắt, lo lắng đến mức suýt lôi vị thái y đang theo sau tới. Tề Nghiên vỗ vỗ tay ta trấn an: “Không sao, ta đã hứa với nàng rồi, sẽ sống thật tốt.”
Đó là lời hứa từ lâu lắm rồi, ta đã gần như quên mất. Đến đây, ta dụi mắt, chỉ nói: “Vậy ngài không được thất hứa. Ngài còn phải bắt thỏ cho ta nữa.”
Đôi môi trắng bệch của hắn nở một nụ cười, rồi hắn quay sang nói với những người khác: “Đưa Hoàng hậu ra ngoài nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta cũng thật sự mệt mỏi rã rời, nên không kháng cự, ngoan ngoãn đi ra ngoài, ăn uống tắm rửa, rồi ngủ một giấc thật ngon.
Tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Thị vệ nói thái y đã khám xong, ngoài vết thương ở vai thì không có gì đáng ngại, Tề Nghiên đang nghỉ ngơi.
Ta không muốn quấy rầy hắn, liền đứng trước cửa trướng, hỏi thị vệ: “Đã điều tra ra ai ra tay chưa?”
Tề Nghiên từng nói với ta, cảm giác ở thiên lao gọi là hận. Giờ đây, ta lại một lần nữa cảm nhận được điều đó.
Chắc Tề Nghiên đã dặn dò trước, thị vệ không giấu giếm ta: “Là người của Thục Quý phi.”
Tỷ đệ họ Lương, một người ám sát Tề Nghiên ở khu săn bắn, một người ở trong thành điều binh khiển tướng chuẩn bị soán ngôi. Nhưng có lẽ Tề Nghiên đã tính toán mọi chuyện. Vụ ám sát không thành, vụ soán ngôi cũng thất bại. Ngay sau khi Tề Nghiên gặp chuyện tối qua, cả hai đã bị bắt.
Ta không khỏi nghi ngờ, liệu vết thương ở vai Tề Nghiên có phải cũng nằm trong kế hoạch của hắn hay không.
Nghĩ vậy, khi ta đút thuốc cho Tề Nghiên, ta liền hỏi thẳng.
Hắn dường như không bất ngờ, thản nhiên gật đầu: “Đúng, khổ nhục kế.”
Ta: “…”
Ta không thể hiểu nổi: “Tại sao?”
“Muốn biết nàng có yêu ta không.” Tay hắn lại chậm rãi trườn lên gáy ta. Theo kinh nghiệm của ta, đây là một biểu hiện của tính chiếm hữu.
Ta chỉ thấy hắn thật ngu ngốc: “Ta không yêu ngài, ta sẽ ngủ với ngài sao?”
Tề Nghiên suy nghĩ một lát: “Với tính cách của nàng, nàng nghĩ sao?”
Ta: “…”
Đáng ghét, bị hắn nắm thóp rồi.
Tề Nghiên tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Còn nhớ trước kia ta dạy nàng không? Đó là hận ý, nàng nói quá mệt mỏi. Vậy nên giờ ta dạy nàng một điều khác, Yểu Yểu. Lời nàng nói với ta tối qua, gọi là tình yêu.”
Ta nhìn thấy sự bướng bỉnh và điên cuồng trong đáy mắt hắn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Nếu tối qua ta quyết định bỏ lại ngài mà đi, có phải ta sẽ chết không?”
Tề Nghiên ngầm thừa nhận: “Còn nhớ cây quạt làm từ xương mỹ nhân mà ta cho nàng xem không? Mặc dù ta chưa bao giờ giết người trước mặt nàng, nhưng ta không phải người tốt. Ở những nơi nàng không biết, ta đã giết vô số người. Thế nên ta nghĩ, ta cũng có thể giết người ta yêu. Đó chính là con người thật của ta, Ân Nhiêu.”
Ta suy nghĩ một lúc lâu, cảm thán: “Vậy ngài rất b**n th**.”
Tề Nghiên: “…”
Tề Nghiên nhếch khóe miệng: “Ngoài điều đó ra, nàng không có suy nghĩ nào khác sao?”
Ta gật đầu: “Ngài mau khỏe lại đi, còn nợ ta hai con thỏ nữa.”
Tề Nghiên im lặng, chỉ nhìn chằm chằm ta. Hắn nhìn đến mức ta rợn người, cuối cùng đành cứng rắn tiến lên hôn vào khóe miệng hắn, nhăn mặt: “Đắng quá.”
Hắn chợt cười, ấn gáy ta để nụ hôn sâu hơn, cuối cùng mới cười nói: “Có như vậy mới nếm được, thuốc đắng dã tật.”
Ta trừng mắt nhìn hắn một cái: “Lưu manh.”