Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Chương 39

Nhậm Thái Tuấn với thần sắc băng lạnh, trên người tỏa ra đằng đằng sát khí, hắn uy phong ngồi trên Kim Long từ ngoài cổng lớn hiên ngang tiến vào.

Đi phía trước chính là một đội binh tinh anh với thần sắc thận trọng, tay cầm binh khí mở đường.

Chiêu Dương nhìn thấy Nhậm Thái Tuấn ngồi trên con tuấn mã, một tay giữ chặt dây cương tay còn lại đặt trên thành thanh kiếm nhìn thật oai hùng.

Con ngươi đen huyền của Chiêu Dương, lộ rõ sự ngưỡng mộ, nhất là bộ chiến giáp trên người hắn càng tăng thêm khí thế ngạo mạn ngông cuồng, vốn đã in sau vào tận xương tuỷ của hắn ta.

Nhậm Thái Tuấn thản nhiên giật nhẹ dây cương, ngay lập tức Kim Long dừng lại trước mặt Khắc Phổ Dạ.

Lúc này Khắc Phổ Dạ uy nghiêm đứng trước mặt Nhậm Thái Tuấn, hắn được một đám binh sĩ đứng chặn trước mặt, họ tự biến mình thành một tắm bia lớn để bảo vệ hắn.

Ánh mắt ngạo mạng của Nhậm Thái Tuấn nhìn thẳng vào mặt của Khắc Phổ Dạ cất giọng kiêu kỳ.

- Nếu ngươi chịu đầu hàng Tống Quốc, Nhậm Thái Tuấn ta bảo đảm cuộc sống sau này của Bộ Tộc Khắc Thiệp các người, sẽ an nhàn sung túc.

Giọng nói oai nghiêm của Nhậm Thái Tuấn như lời nói của một bậc Đế Vương, mặc dù rất nhẹ nhàn nhưng lại mang theo hàm ý hâm dọa trắng trợn.

- Hừ....... với khả năng của nhà người?

Đừng quên bây giờ các người đang ở trên lãnh thổ của ta.

Các người mới là người nên buông kiếm đầu hàng.

Khắc Phổ Dạ hừ lạnh một tiếng, nói ra những lời không biết chết là gì.

Nhậm Thái Tuấn vô cùng bình tĩnh, hắn quét mắt ngang doanh trại một vòng, khoé môi khẽ nhếch lên.

- Ta không biết khả năng của ta ra sau, nhưng nếu Nhậm Thái Tuấn ta muốn, thì việc lấy cái mạng nhỏ của nhà ngươi..... dễ như trở bàn tay!

Nhậm Thái Tuấn lạnh lùng tuyên bố, khiến một người với tính tình tự cao tự đại như Khắc Phổ Dạ, không tài nào dằn xuống cơn giận trong lòng.

Hắn tức giận vươn kiếm lên cao hô lớn.

- Giết..........

Lời nói của Khắc Phổ Dạ vừa thốt ra khỏi miệng, binh sĩ của hắn lập tức xông tới tấn công người của Nhậm Thái Tuấn.

Trương Vệ cùng binh sĩ lập tức phản kích hai bên đánh nhau kịch liệt, tiếng binh khí va chạm vào nhau trong màn đêm tĩnh mịch, cùng với mùi khét của lương thảo và lều vải khiến không khí xung quanh ngạt thở vô cùng.

Nhậm Thái Tuấn và Khắc Phổ Dạ vẫn ở yên đó, ánh mắt sắt bén mở thật to trừng nhau.

Hai Tướng Quân oai nghiêm bình tĩnh, nhìn đám binh sĩ được huấn luyện đặc biệt để xông pha ngoài chiến trường.

Sắt mặt bình tĩnh của Nhậm Thái Tuấn khiến Khắc Phổ Dạ hoang mang trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn cố giữ thần thái uy nghiêm trầm tĩnh của mình, một là để hạ thấp nhuệ khí mấy tên binh sĩ của Nhậm Thái Tuấn, hai là để trấn an binh sĩ của chính mình.

Khắc Phổ Dạ đưa mắt nhìn dám binh sĩ của mình, từng người một ngã gục dưới mặt đất trước mặt hắn, hắn hận trong lòng bàn tay đang đặt trên thanh kiếm bất giác siết chặt hơn, hắn dùng sức siết chặt thanh kiếm đến nổi gân xanh cũng hiện lên rõ ràng trên mu bàn tay của hắn.

Khắc Phổ Dạ bị nụ cười khiêu kích trên gương mặt ngạo mạn của Nhậm Thái Tuấn đã kích.

Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy binh sĩ của mình không cần tốn công phí sức, đã giả quyết xong binh lính của Khắc Phổ Dạ.

- Đúng là một lũ vô dụng!

Nhậm Thái Tuấn lạnh giọng thốt ra những lời kích tuớng, như dầu đổ thêm vào trong lửa, càng khiến nổi hận trong lòng Khắc Phổ Dạ tăng lên.

Khắc Phổ Dạ nghiếng răng ken két, hắn rút kiếm ra xông thẳng về phía của Nhậm Thái Tuấn.

Trương Vệ nhìn thấy vậy liền cùng một đám binh sĩ chạy tới, chặn phía trước mặt Nhậm Thái Tuấn.

Trong lúc này đột nhiên Nhậm Thái Tuấn khoác tay, ý bảo bọn họ hãy lui xuống.

Nhậm Thái Tuấn chậm rãi rút thanh kiếm của mình ra, hắn từ trên lưng Kim Long phi thân xuống, mang trong người khinh công tuyệt đỉnh, khi thân thể cao lớn cùng với đôi chân mang giày vải màu đen nhẹ bỏng chạm xuống mặt đất, không hề tạo ra bất kỳ âm thanh gì.

Nhậm Thái Tuấn đứng cách Khắc Phổ Dạ hai bước, hắn nhìn Khắc Phổ Dạ lạnh giọng tuyên ngôn.

- Thiên đường có lối ngươi không vào, địa ngục không cửa ngươi lại tìm đến.

Hôm nay vì sự ngu ngốc của nhà ngươi, ta sẽ khiến cả Bộ Tộc Khắc Thiệp phải chôn cùng với ngươi.

Nhậm Thái Tuấn vừa nói xong, thanh kiếm trên tay hắn lập tức vươn tới tấn công Khắc Phổ Kỳ.

Hai người lập tức thi triễn khả năng của mình, Nhậm Thái Tuấn ra tay nhanh như chớp khiến Khắc Phổ Dạ không thể nào đáp trả.

Khắc Phổ Dạ nhìn thấy thanh kiếm trên tay của Nhậm Thái Tuấn không ngừng chém xuống người hắn, Khắc Phổ Dạ không còn cách để công kích chỉ còn biết dùng kiếm đỡ lấy thanh kiếm sắc bén của Nhậm Thái Tuấn.

"Ting.....ting....ting....."

Tiếng binh khí va chạm mạnh vào nhau càng khiến nhuệ khí của mấy tên binh sĩ của Nhậm Thái Tuấn càng xung hơn, họ nhanh chống chế ngự người của Khắc Phổ Dạ.

Một lúc sau Nhậm Thái Tuấn đã không còn khiên nhẫn nữa, hắn dùng khinh công lui mình về phía sau, nhưng chỉ trong tích tắc thân hình cao lớn liền quay trở lại, lưỡi kiếm sắc bén trên tay Nhậm Thái Tuấn nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Khắc Phổ Dạ.

Khắc Phổ Dạ hoang mang trong lòng, hắn hốt hoảng, cặp mắt kinh hãi nhìn tứ phía không biết đường nào để tránh, vì lúc này tốc độ của Nhậm Thái Tuấn nhanh đến nổi Khắc Phổ Dạ không thể nhìn rõ phương hướng do Nhậm Thái Tuấn ấn định.

Lúc này máu trong người Khắc Phổ Dạ vì sợ hãi nên xông lên đến đỉnh đầu, hắn cảm giác mắt hoa đầu choáng.

Trong tình huống thập tử nhất sinh, đột nhiên giọng nói lo lắng nhưng lại mang theo vài phần miễn cưỡng của Khắc Phổ Kỳ vang lên từ phía sau.

- Dừng tay lại, xin Nhậm Tướng Quân nương tay.

Chỉ cần ngài chịu tha mạng cho con ta, Bộ Tộc Khắc Thiệp sẽ đồng ý đầu hàng Tống Quốc.

Hai từ Tống Quốc cuối cùng thốt ra từ miệng của Khắc Phổ Kỳ cũng giống nhưng lời thần chúa khiến mũi kiếm trên tay Nhậm Thái Tuấn kịp thời dừng lại trước vị trí trái tim của Khắc Phổ Dạ.

Lúc này tất cả mọi người đều hoảng hốt, khi nhìn thấy cảnh Nhậm Thái Tuấn oai nghiêm cầm kiếm chỉ thẳng vào người của Khắc Phổ Kỳ.

Nhậm Thái Tuấn liếc mắt nhìn Khắc Phổ Kỳ lúc này với vẻ mặt xanh mét đứng phía sau nhìn hắn.

Khắc Phổ Kỳ ôm trong lòng chút hy vọng cuối cùng, rằng Nhậm Thái Tuấn sẽ vì lời cam kết vừa rồi mà bỏ qua cho đứa con duy nhất của ông ta.

Nhậm Thái Tuấn nhìn Khắc Phổ Kỳ, rồi nhìn sang tên nghịch tử của ông ta.

- Khắc Phổ Dạ!

Ngươi nghĩ khả năng của ta ra sao?

Nhậm Thái Tuấn lạnh giọng nói, hắn vừa nói tay vừa dùng thêm chút sức ấn thẳng mũi khiếm sắc bén vào người Khắc Phổ Dạ, đâm thấu một phần y phục của hắn ta.

Khắc Phổ Dạ đứng bất động, hắn cố chấp không chịu thua, dù hắn có đau đớn cắn chặt răng, cũng không nói gì chỉ căm hận trợn mắt nhìn Nhậm Thái Tuấn.

Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy thái độ cứng đầu của Khắc Phổ Dạ, trong lòng hiện lên cơn phẫn nộ, đôi mày râm bất giác câu lại, hắn thản nhiên ấn mạnh thêm một chút kiến mũi kiếm đâm sâu vào da thịt của Khắc Phổ Dạ.

Máu theo mũi kiếm, từng giọt từng giọt màu đỏ sẫm nhỉu xuống mặt đất.

Vào giờ khắc này sắc mặt của Nhậm Thái Tuấn nhìn thật đáng sợ, cặp mắt sắc bén chỉ còn lại những tia máu đỏ, ánh nguyệt sáng trên bầu trời rọi thẳng vào mặt của Nhậm Thái Tuấn, khiến thần sắc nguy hiểm của hắn giống y như một con ác ma.

Khắc Phổ Dạ bị thần sắc hung tợn của Nhậm Thái Tuấn làm cho kinh hãi, hắn không còn cứng miệng đành bỏ xuống tôn nghiêm của mình.

- Nhậm Tướng Quân là một mãnh tướng, tại hạ thua một cách tâm phục khẩu phục.

Nhậm Thái Tuấn nghe Khắc Phổ Dạ nói vậy, gương mặt sắc lạnh chợt hiện lên tia hài lòng.

- Nếu Thái tử hiểu đại thể từ sớm, thì hôm nay cũng không lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhậm Thái Tuấn nói xong hắn nhìn Khắc Phổ Kỳ, ánh mắt sắc lạnh như muốn nói cho ông biết hắn đã đồng ý.

Khắc Phổ Kỳ hiểu ý, ông nhìn mấy tên binh sĩ con, lại cất giọng uy nghiêm.

- Bỏ vũ khí xuống ngừng chiến, từ nay về sau Bộ Tộc Khắc Thiệp của chúng ta sẽ xem Tống Quốc như huynh trưởng.

Mấy tên binh lính nhận lệnh lập tức quăn binh khí xuống mặt đất, quỳ xuống trước mặt khả hãn Khắc Phổ Kỳ và Nhậm Thái Tuấn.
Bình Luận (0)
Comment