Sau một ngày lên triều, các đại thần thực sự đều đã kiệt sức.
Lấy cái chết chứng minh…
Đây sẽ là phát ngôn đi vào lịch sử của triều đại.
Nó được bắt nguồn từ Tuyên Bình thế tử, rồi lại thêm mấy người này, hiện tại mọi người chỉ cần nghe thấy mấy chữ này thì đã sợ tới chết khiếp.
Sau khi bọn họ cãi nhau một trận thì cuối cùng tất cả mọi người cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Một nửa kiên định hoàng hậu chắc chắn phải là mẫu phi của Thái Tử, nửa còn lại thì đứng về Chung Niệm Nguyệt.
Nhất thời không ai thuyết phục được ai.
“Việc lớn như vậy, nếu không thể nào quyết định được thì tại sao không phái người đi hỏi Thái Hậu nương nương?” Không biết là ai đột nhiên nói lên.
Ngay lập tức cả triều đều yên tĩnh.
Giống như có một người lấy một cái nắp thật lớn, bao phủ toàn bộ đại điện.
Một lúc lâu sau vẫn không có nói tiếng nào.
Người nói chuyện là một quan viên trẻ tuổi, không nhịn được ngơ ngác chớp mắt vài cái, không biết là bản thân đã nói sai điều gì.
Tấn Sóc Đế ngồi ngay ngắn ở phía trên, lúc này mới lên tiếng nói: “Có thể.”
“Người tới.”
Mạnh công công phái một tiểu thái giám đi tới cung Thái Hậu một chuyến.
Các đại thần nhìn thấy vậy liền rụt cổ lại.
Một đế vương có thủ đoạn lợi hại, mà lại ở trước mặt quân thần có vẻ mặt ôn hòa thì đây cũng phải là một chuyện tốt. Bởi vì điều này chỉ khiến cho bọn họ cảm thấy có một tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng, không bao giờ rơi xuống. So với lúc bệ hạ tức giận, thì càng tra tấn người khác hơn.
Lúc này bọn họ có sợ hãi thì bệ hạ vẫn cảm thấy không vui mà.
Một khi cơn giận bùng nổ thì đáng sợ tới mức nào chứ?
Hiện tại bọn họ đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.
Nhà bọn họ cũng không có nữ nhi trong cung.
Thì có quái gì mà phải gấp chứ?
Năm xưa khi bệ hạ vẫn làm Thái Tử, Thái Hậu và bệ hạ đã xa cách nhiều năm. Từ đó về sau nhà mẹ đẻ Thái Hậu cũng điệu thấp hơn, địa vị cũng không còn cao như trước nữa.
Ai biết được hôm nay Thái Hậu có bắt lấy cơ hội hiếm có này để mà đề cử một La thị nữ chứ?
Việc này sẽ khiến cho bọn họ lại các náo loạn hơn.
Thời gian chờ đợi Thái Hậu trả lời thực sự rất lâu.
Ngay cả các đại thần cũng không nhịn được mà lấy tay áo lau mồ hôi.
Khi tiểu thái giám kia trở lại. Hắn ta khom lưng cung kính nói: “Thái Hậu nương nương để nô tài truyền lời nói, Thái Hậu cũng đề cử…”
Một chữ ‘cũng’ khiến cho tất cả động tác của bọn họ đều dừng lại.
“Cũng đề cử Chung thị nữ.” Tiểu thái giám nói.
Các đại thần câm nín.
Rồi lại ngước mắt lên nhìn đế vương đang ngồi ở phía trên, vẻ mặt Tấn Sóc Đế vô cùng bình tĩnh, dường như đã đoán trước được kết quả này.
Từ đầu tới cuối, bệ hạ nói chẳng được mấy câu.
Nhưng hiện tại Thái Hậu nương nương đã lên tiếng, nếu bọn họ còn có suy nghĩ phản bác lại, thì chính là không biết tốt xấu.
…Chẳng lẽ trong lòng bệ hạ đã chọn Chung tiểu thư từ sớm rồi sao?
Nhưng người muốn nói đi xin ý kiến của Thái Hậu là bọn họ chứ không phải là ý của bệ hạ.
Nhất thời cũng ai hiểu rõ, vì sao bọn họ lại đi tới kết quả này. Vẫn là trong chuyện này, từ sớm đã có một người dẫn dắt, định sẵn kết cục này.
Đây là một việc hoang đường nhất triều Đại Tấn.
À không…
Các đại thần đột nhiên nhớ tới những việc tiên đế đã làm.
Nếu lấy ra so sánh với tiên đế, thì việc này cho dù thật là bệ hạ bày mưu tính kế, thì cũng chỉ là lần đầu tiên bệ hạ làm vậy trong nhiều năm qua.
Nghĩ theo cách này, về mặt tâm lý thì đương nhiên dễ tiếp nhận hơn nhiều. Đầu tiên là Lục đại nhân, Nhiễm đại nhân rồi một đám người nữa, quỳ xuống cao giọng nói: “Chung thị nữ hiền thục đoan trang, dịu dàng thông minh, kính xin bệ hạ phong hậu.”
Đây là lợi ca ngợi đã được định sẵn từ trước.
Chỉ là hôm nay đặt trên người Chung tiểu thư, nhìn sao cũng thấy có chút kỳ lạ.
Dần dần cũng có thêm nhiều người phụ họa.
Bọn họ không phải ai cũng có tính tình tranh đoạt, mà bọn họ chỉ muốn làm hài lòng thánh ý mà thôi.
Đương nhiên đã có người phụ họa thì những người phía sau cũng không thể đứng yên nữa.
Dù sao có rất nhiều người đều quỳ xuống, vậy chẳng phải bọn họ đứng phía sau càng dễ chói mắt sao? Đến lúc đó bị bệ hạ nhớ mặt thì chỉ sợ tương lai sẽ bị ‘thanh toán’ vào một ngày nào đó không hay.
Làm người thì phải biết nương theo chiều gió.
Vì vậy cuối cùng, sau khi đám người còn lại xây dựng tâm lý xong thì khom lưng thuật lại lời mà Lục đại nhân đã nói lúc này.
Lúc này nét mặt Chung đại nhân vô cùng nghiêm túc, mím chặt môi.
Ông không nhịn được, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tấn Sóc Đế, sau đó cũng cùng bọn họ quỳ xuống nhưng miệng lại không nói bất kỳ lời nào.
Đến khi bãi truyền.
Chung đại nhân vừa bước ra ngoài vừa cảm thấy hoảng hốt.
Ông và thế tử nhìn thấu tâm tư bệ hạ, cũng mới mấy ngày trước mà thôi..nhưng vừa chớp mắt thì đã phải gả nữ nhi đi rồi.
Niệm Niệm có biết việc này không? Niệm Niệm sẽ nghĩ ra sao?
Còn có, xưa nay ông biết bệ hạ thủ đoạn lợi hại, nhưng hôm nay khi nhìn thấy một lần nữa thì…ngày xưa ông lấy thân phận là đại thần trung thành, nên cảm thấy thủ đoạn như vậy thì rất tốt. Nhưng hôm nay đổi thân phận khác thì sao lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Ông sợ nữ nhi không đấu lại người ta.
Chung đại nhân muốn thở dài nhưng lại không thể, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Sau khi về tới Chung phủ, Chung đại nhân lập tức đi tới phòng Chung Tùy An.
Hiếm khi Chung Tùy An được ngủ dậy trễ như vậy.
Hắn mơ màng mở mắt ra nhìn: “Phụ thân?”
Trên mặt lộ vẻ xấu hổ, còn cho rằng Chung đại nhân tới là vì hắn thức dậy trễ.
Trên mặt Chung đại nhân cũng không biểu hiện gì nhiều, đột nhiên lại chảy xuống hai hàng nước mắt, nắm lấy bả vai của Chung Tùy An: “Muội muội của ngươi…”
“Nàng làm sao?” Chung Tùy An ngồi thẳng dậy.
“Sợ là sẽ phải gả chồng.” Chung đại nhân nói xong, cuối cùng không nhịn được mà khóc rống lên.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt còn đang lười biếng đứng dậy, chải đầu.
Khi Vạn thị tới phòng của nàng, sau khi ngồi xuống liền hỏi: “Bệ hạ có từng nói qua muốn phong con thành hoàng hậu không?”
Chung Niệm Nguyệt ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Dạ…đã nói từ rất lâu rồi.”
Vạn thị nghĩ thầm, quả nhiên là như vậy.
Đột nhiên triều thần lại nhắc tới việc lập hậu, đây không phải là ngẫu nhiên nhắc tới.
Vẻ mặt Vạn thị có chút phức tạp: “Niệm Niệm, chỉ sợ con sẽ thực sự làm hoàng hậu.”
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt giật mình: “Sao ạ?”
Vạn thị nói: “Phụ thân con nói, hôm nay tất cả triều thần đều đã đồng ý. Ngay cả Thái Hậu cũng đã gật đầu.”
Dễ dàng…như vậy?
Đáng lẽ ra là phải tranh đấu thêm mấy năm nữa, đại thần liều chết cản lại, Thái Hậu không cho sắc mặt tốt, liên tiếp dùng thủ đoạn ngăn cản, còn có nhà mẹ đẻ của các phi tần đâu…
Không phải nên là trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, ngươi hiểu lầm ta ta hiểu lầm ngươi, ngược luyến tình thâm sao!
Điều này hoàn toàn khác với những gì mà Thái Tử và Tô Khuynh Nga đã trải qua trong truyện!!!
Rất nhanh xe ngựa trong cung lại tới lần nữa, muốn mời Chung Niệm Nguyệt vào cung.
Lần này không dùng danh nghĩa của Huệ phi nữa.
Mà là Thái Hậu.
Chung Niệm Nguyệt ngẩng người, nghĩ thầm, cái gì đây, vừa nãy quên nói cái gì nên bây giờ mới gây phiền toái cho nàng à?
Nàng cũng không cảm thấy sợ.
Lập tức leo lên xe ngựa.
Lúc này ở một phía khác.
Huệ phi khi nhận được tin, không nhịn được mà đập nát một cái ly.
Nàng ta run rẩy nói: “Sao có thể? Cháu gái của bổn cung…” Từ nhỏ đã kiều khí, làm việc trước sau chỉ nghĩ cho bản thân, không bao giờ quan tâm đến người khác. Còn nàng ta cực khổ mà duy trì hình tượng hiền thục đoan trang, kể ra cũng không hết khổ.
Vì sao Chung Niệm Nguyệt có thể?
Cái đại thần không ngăn cản sao?
Trang phi ở trong cung tức giận mắng to nhà mẹ đẻ.
Từ xưa tới nay nàng ta và nhà mẹ đẻ quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng chưa bao giờ căm ghét bọn họ tới mức như vậy.
Nàng ta cũng là từ miệng Tam hoàng tử nên mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra khi ở Thanh Châu, nàng ta nghe cháu trai Dư Quang nói thường xuyên nhìn thấy Tam hoàng tử đi tìm Chung Niệm Nguyệt, lại nhìn thấy Chung Tùy An dạy dỗ Tam hoàng tử nên trong lòng có chút bất mãn, vì vậy còn giả bệnh lừa Tam hoàng tử.
Sau khi trở về nhà còn kêu gọi người Dư gia đi khắp nơi tung tin đồn bậy bạ về Chung Niệm Nguyệt.
Dư gia sợ cái gì?
Sợ Tam hoàng tử coi trong Chung Niệm Nguyệt, coi thường nữ nhi Dư gia.
Tam hoàng tử cũng là cháu trai của Dư gia.
Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không đủ, vẫn muốn người bên cạnh Tam hoàng tử phải là nữ nhi Dư gia thì mới an tâm. Đặc biệt là khi Dư Quang không được Tam hoàng tử trọng dụng nữa, thì suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt.
Trang phi vừa khóc vừa mắng: “Bọn họ bị mỡ heo che mất não sao? Sớm biết như vậy, ta sẽ không chỉ định biểu muội ngươi gả cho ngươi! Ngay từ đầu không nên để bọn họ có suy nghĩ này…ta chỉ muốn thân càng thêm thân, nhưng không nghĩ tới, bọn họ lại muốn không chế nhi tử của ta! Nương của ngươi ngốc đến bây giờ mới nhận ra, vì sao đều là người cùng một gia tộc, sao bọn họ lại không đối xử tốt với mẫu tử ta? Ta đối xử với bọn họ không đủ tốt sao?”
Trang phi nằm trên bàn khóc thét.
“Nếu không có bọn họ thì vị trí hoàng hậu kia, sao có thể bị mất đi như vậy được?”
Trang phi càng nói càng cảm thấy đau lòng.
Tam hoàng tử kinh ngạc mà ngồi ở đó, vẫn chưa định thần lại được.
Chung Niệm Nguyệt…nữ nhân đanh đá kia…vậy mà gả cho phụ hoàng sao?
Hắn ta ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn về phía mẫu phi.
Không biết tại sao, đầu gỗ hiếm khi thông minh được một lần của hắn ta lại cảm thấy…nếu không có việc này thì vị trí kia cũng không tới lượt mẫu phi.
Những người đáng sợ giống như phụ hoàng…
Nếu thật sự đối xử tốt với một người thì đã sớm đưa hậu vị đến tay đối phương.
Chỉ là đến hôm nay mới xuất hiện người đó mà thôi.
Phụ hoàng bày ra một trận thiên la địa võng như vậy, chỉ là vì muốn cưới Chung Niệm Nguyệt…thôi sao?
Mà nhà mẹ Đại hoàng tử, lúc này chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Huệ phi tâm tư độc ác, giỏi nhất là ngụy trang, hơn nữa còn có cả Thái Tử.
Trang phi tính tình nóng nảy, ai cũng không vừa mắt.
May là…hoàng hậu không phải là một trong hai người bọn họ.
Chung Niệm Nguyệt còn không biết tại sao lúc này có rất nhiều người đang nhớ thương nàng.
Khi xe ngựa tới cửa cung thì đổi thành nhuyễn kiệu.
Chỉ là nhuyễn kiệu vừa mới đi được một chút thì đột nhiên dừng lại.
Nàng không nhịn được vén màn ra.
Chỉ nhìn thấy cách đó không xa, là ngự liễn của hoàng đế đang chậm rãi đi tới, đương nhiên các cung nhân đều phải tránh né.
Nhìn thấy cảnh này, liền khiến cho Chung Niệm Nguyệt nhớ lại, lần đầu tiên nàng tới hoàng cung thì đã gặp phải Tấn Sóc Đế.
Hiện tại hắn cũng không thay đổi quá nhiều.
Năm tháng trôi qua, dường như không hề lưu lại dấu vết trên người hắn.
Hôm nay ngự liễn kia dừng lại trước nhuyễn kiệu.
Tấn Sóc Đế hơi cúi người xuống, vén màn ra, nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt đang ngồi trong nhuyễn kiệu. Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, sai rồi, bây giờ khi Tấn Sóc Đế nhìn thấy nàng thì trong ánh mắt sẽ hiện lên sự ôn nhu.
Mọi người ngơ ngác nhìn về phía Tấn Sóc Đế.
Dáng vẻ bệ hạ vẫn tuấn mỹ như cũ, giống như thần tiên không nhiễm chút bụi trần.
Tấn Sóc Đế chậm rãi cong môi cười nói: “Hôm nay tại sao Niệm Niệm không gọi người tới cõng nữa?”
Thì ra hắn cũng nhớ tới cảnh tượng đó.
Chung Niệm Nguyệt bất giác sờ lấy cổ áo, nói: “Lại để cho bệ hạ nắm lấy cổ áo ta nữa sao?”
“Lần đó nắm cổ áo của Niệm Niệm, Niệm Niệm vẫn còn mang thù sao?”
“Không, ai kêu bệ hạ làm nhăn áo ta.”
“Thì ra là vậy. Trẫm sẽ nhớ kỹ.”
Nhớ kỹ?
Nhớ kỹ làm gì? Lần tới sẽ không nắm nữa à?
Tấn Sóc Đế gõ nhẹ nhuyễn kiệu, nói: “Niệm Niệm xuống đi.”
Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Để làm gì?”
Tấn Sóc Đế không chút ngại ngùng: “Trẫm mang nàng đi xem nơi tương lai nàng sẽ phải sống.”
Một cung nhân vội vàng chạy tới cung Thái Hậu, quỳ xuống đất nói: “Bẩm báo, bẩm báo Thái Hậu, đi được nửa đường thì bệ hạ, bệ hạ chặn lại. Bệ hạ nói muốn mang Chung tiểu thư đi tham quan trong cung một chút.”
Cung nhân kia ngượng ngùng nói: “Sợ là, sợ là không biết khi nào mới có thể quay lại…”
Thái Hậu nhướng mi, nhàn nhạt nói: “Năm xưa khi ra vẫn là thiếu nữ, tiên đế và mẫu phi mời ta tiến cung nói chuyện. Đã ra oai phủ đầu một lần. Hiện tại…lại tới phiên bệ hạ cũng muốn ra oai phủ đầu.”