Edit: tvanahh
Trong nửa đời của Đại hoàng tử chỉ có ba loại nữ tử.
Một, chính là mẫu thân của hắn Kính phi, đối với mọi việc đều không nóng không lạnh, đối xử với hắn cũng giống như vậy, hắn cũng đã từng ngưỡng mộ mẫu phi, nhưng mỗi ngày mỗi ngày trôi qua thì cũng không còn gần gũi nữa.
Loại thứ hai chính là mẫu thân của Thái Tử Huệ phi, vô cùng xinh đẹp, lúc nào cũng bày ra tư thái đoan trang nhưng trong lòng lại vô cùng hiểm độc tham lam, vì vậy nàng ta rất khắt khe với nhi tử của mình, còn lợi dụng cháu gái của nàng ta.
Loại cuối cùng chính là mẫu thân của Tam hoàng tử Trang phi, tính tình nóng như lửa, xuất thân lại vô cùng tốt, bất cứ việc gì cũng nghĩ là do người khác làm sai, nên đã nuôi dạy Tam hoàng tử trở thành người như vậy…
Đại hoàng tử không thích ba loại nữ tử này.
Từ khi có ý thức về việc này, hắn đã nghĩ nữ tử mà tương lai hắn muốn cưới, không nên giống như các nàng, nhưng đến cùng người đó có dáng vẻ như thế nào thì hắn cũng không biết…
Đến khi ở Thanh Châu nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt, à nàng còn đóng giả thành Tuyên Bình thế tử. Phải nói đúng hơn là đến khi nhìn thấy nữ tử đi bên cạnh ‘Tuyên Bình thế tử’.
Nữ tử này dáng vẻ nhu nhược yếu ớt.
Nàng giống như một ngọn cỏ yếu ớt.
Nhưng so với hoa còn xinh đẹp động lòng người hơn, hốc mắt hơi phiếm hồng, lúc nào cũng có thể khơi dậy lòng thương hại của người khác.
Lúc này Đại hoàng tử mới biết, thì ra nữ tử mà hắn muốn chính là nữ tử nhu nhược yếu ớt, chỉ có thể dựa dẫm vào hắn, để hắn có thể che chở bảo vệ.
Hắn cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của bản thân.
Hắn thích cảm giác như vậy.
Đại hoàng tử cứ như vậy mà chú ý tới nàng ấy.
Chỉ là sau khi Chung Niệm Nguyệt mất tích, Lạc Nương căn bản không thèm để ý tới hắn.
Một khoảng thời gian thật dài, hắn cũng không được gặp mặt nàng, chỉ nghe thấy người Chung phủ nói, dường như mỗi ngày Lạc Nương đều niệm kinh, thêu hoa văn vạn tự, chỉ hy vọng Chung Niệm Nguyệt được bình an trở về.
*Văn vạn tự: Ký tự “卍” là một câu thần chú cổ xưa, được sử dụng làm bùa hộ mệnh hoặc biểu tượng tôn giáo, và thường được coi là biểu tượng của mặt trời hoặc lửa. Chữ “卍” có nghĩa là “tập hợp điềm lành” trong tiếng Phạn.
Khi đó Đại hoàng tử cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Người Hỗn Thế Ma Vương giống như Chung Niệm Nguyệt, mà Lạc Nương lại ôn nhu như nước, sao có thể hằng ngày đều nhớ đến nàng chứ?
Huống chi nhớ nam tử không nhớ, nhớ nữ tử làm gì?
Đương nhiên Đại hoàng tử không biết, đó là cảm xúc ghen tuông.
Về sau, Chung Niệm Nguyệt đã quay trở lại, lại còn đi thẳng tới phủ của hắn.
Hắn vội vàng sai người đi thông báo cho phụ hoàng.
Rất nhanh phụ hoàng đã tới phủ, từ ba bước cũng thành hai bước đi nhanh về phía Chung Niệm Nguyệt. Hắn đứng dưới mái hiên, nhìn ánh trăng tới ngây người, suy nghĩ đến khi nào bản thân mới cảm nhận được cảm giác vui mừng đó, thì hắn lại nghe thấy Lạc Nương nhỏ giọng nói: “Đại hoàng tử.”
Hắn xoay người về phía nàng.
Nhìn thấy nàng đang hành lễ với hắn, cười tươi nói: “Đa tạ Đại hoàng tử.”
Hắn biết nàng đa tạ hắn là vì Chung Niệm Nguyệt.
Lúc này cũng không còn cảm thấy ghen tị nữa, mà chỉ cảm thấy Lạc Nương đứng dưới ánh trăng, dáng vẻ càng thêm mỹ lệ yếu ớt.
Dường như đôi tay cầm kiếm cầm cung của hắn, chỉ cần dùng sức một chút là đã có thể bẻ gãy eo nàng.
Đại hoàng tử nhớ mãi không quên nụ cười này.
Nhưng càng về sau càng ít cơ hội được nhìn thấy Lạc Nương.
Con người là kỳ lạ như vậy đấy, càng không nhìn thấy lại càng nhớ nhung hơn.
Đến khi lần nữa gặp lại Lạc Nương chính là ở lễ cưới của Thái Tử.
Nàng gọi hắn một tiếng, thì hắn đã không thể kiểm được kích động trong lòng, mà bước nhanh về phía nàng.
Nàng yếu ớt nhưng cũng không phải yếu ớt hoàn toàn.
Hắn nhìn thấy nàng dám đứng trước Chung Niệm Nguyệt, thay nàng chặn Thái Tử lại.
Sao hắn có thể để nàng chắn được chứ?
Không bằng để hắn còn hơn.
Sau đó Mạnh công công bước tới, mời Chung Niệm Nguyệt rời đi, không biết vì sao Lạc Nương không rời đi. Lạc Nương đi tới trước mặt hắn, giống như lần trước, nàng muốn cảm tạ hắn.
Chỉ là nàng không cười được nữa.
Vành mắt đỏ ửng, giống như đã bị hoảng sợ.
Nàng thực sự đã bị Thái Tử dọa sợ.
Nàng sợ mình không bảo vệ được Chung Niệm Nguyệt.
Đại hoàng tử nghĩ tới đây, cũng không cảm thấy đau lòng, chỉ cảm thấy, có gì đáng sợ chứ?
Để ta bảo vệ nàng.
Suy nghĩ của hắn dần trở nên mơ hồ.
Hắn nghĩ thầm, khó trách người đời lại thích nữ tử nhu nhược. Thì ra khi bản thân có thể bảo vệ nàng, thì sẽ cảm nhận được cảm giác thành tựu.
Chỉ hận bản thân không thể bảo vệ nàng nhiều hơn.
Sau đó.
Người bên cạnh hắn bắt đầu la hét, nói hắn trúng độc, rồi đỡ hắn quay lại phủ, Lạc Nương cũng đi theo suốt đoạn đường, vẻ mặt vô cùng nôn nóng.
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vui mừng, cảm xúc càng mãnh liệt hơn.
Còn chưa đợi thái y tới.
Dường như Lạc Nương đã nhận ra được điều gì đó, nàng đẩy hắn ngã trên giường, đuổi hết tất cả mọi người đi, tự mình giải ‘độc’ cho hắn.
Thì ra nàng không hề nhu nhược.
Những thời điểm như vậy, ngược lại nàng còn mạnh mẽ hơn hắn không ít.
Nhưng hắn không hề cảm thấy điều này có gì không tốt.
Có lẽ bởi vì hắn thích bản thân Lạc Nương hơn cái tính nhu nhược kia, nên cũng cảm thấy khi nàng mạnh mẽ cũng vô cùng thuận mắt.
Hắn đã có một giấc mơ dài.
Hắn mơ thấy mình tự tay bắn chim nhạn, làm sính lễ cho Lạc Nương.
Nhưng ai biết được khi thức dậy, không còn nhìn thấy Lạc Nương nữa?
Hắn chỉ có thể chật vật chạy thẳng tới Chung phủ.
Trên đường đi còn đụng phải Mạnh công công.
Cuối cùng hắn cũng được gặp Lạc Nương rồi.
Cũng không biết là có phải sau khi thân mật với nhau không mà khi gặp lại Lạc Nương, hắn cảm thấy nàng càng thêm xinh đẹp, hận không thể nhốt nàng vào trong lòng ngực.
Nhưng Lạc Nương lại chỉ nói với hắn: “Thần thiếp ti tiện, ta và điện hạ chỉ là hai người xa lạ. Điện hạ không cần đến tìm ta nữa, ở cùng với điện hạ là người khác, điện hạ chỉ là nằm mơ thôi.”
Nàng nói chuyện vô cùng thoải mái.
Khiến cho hắn ngây người.
Không nhịn được mà nghĩ.
Từ trước tới nay không phải nữ tử rất coi trọng danh tiết sao, vậy tại sao Lạc Nương lại như vậy?
Nhìn thấy Lạc Nương chuẩn bị xoay người rời đi, Đại hoàng tử không nhịn được mà quỳ gối xuống mặt đất.
Dưới chân nam nhi có hoàng kim, huống chi hắn còn là hoàng tử.
Nhưng hắn nhớ lại, khi phụ hoàng dỗ Chung Niệm Nguyệt, không phải hoàng đế cũng ngồi xổm đấy sao? Hoàng tử thì có gì ghê gớm chứ?
Hắn khác với mẫu phi.
Nếu hắn thích, hắn sẽ cố gắng hết sức mà giữ lại, sẽ không để cuộc sống này mài mòn bản thân như vậy.
Lạc Nương bị hắn dọa sợ, cười bất đắc dĩ nói: “Điện hạ thích dáng vẻ nhu nhược của ta sao? Phần lớn nam tử trên thiên hạ này đều nghĩ như vậy. Ít nhất chỉ có mỗi một mình Tấn Sóc Đế là khác biết. Nhưng hôm qua điện hạ cũng đã thấy, ta không hề nhu nhược yếu ớt. Tất cả đều là giả vờ. Vì tồn tại, vì cuộc sống được tốt hơn, ta phải giả vờ…”
Đại hoàng tử ngây người.
Sau đó Lạc Nương rời đi, hắn cũng không thể ở lại nữa.
Sau khi Đại hoàng tử quay về, đầu óc của hắn có chút mơ hồ.
Dường như hắn đã phát sốt trở lại, khi thức dậy còn hỏi hạ nhân, Lạc Nương có tới không? Hạ nhân trả lời không.
Vừa nghe xong Đại hoàng tử càng cảm thấy đầu óc mơ hồ hơn.
Hắn nghĩ từ nay về sau, Lạc Nương sẽ không nói ‘đa tạ’ với hắn nữa, chỉ sợ chút cảm giác vui vẻ đó cũng sẽ biến mất.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, suốt đêm đi thẳng vào hoàng cung, đi tới trước mặt mẫu phi của mình, nói với nàng ta, hắn muốn thành thân.
Nét mặt Kính phi bình tĩnh, chỉ hỏi hắn là tiểu thư nhà ai.
Hắn nói là một nha hoàn bên cạnh Chung Niệm Nguyệt, tên là Lạc Nương, được mang về từ Thanh Châu.
Kính phi im lặng một lúc lâu, rồi mới hỏi hắn thật rõ ràng về lai lịch của nàng ấy.
Hắn nói: “Hôm nay con sẽ tới hỏi nàng, con nhất định phải cưới nàng ấy, con muốn ở cùng với nàng.”
Kính phi nhìn thấy hắn trả lời vô cùng chắc chắn, chỉ nói: “Nếu ngươi muốn thì cứ làm là được.”
Đại hoàng tử không thích Huệ phi, Trang phi giả vờ.
Thì sao Kính phi thích được chứ?
Kính phi không muốn bản thân giống với các nàng, hận không thể để nhi tử trong lòng bàn tay, từng bước từng bước một lựa chọn con đường cho hắn.
Kính phi nói: “Ta biết ta không đủ thông minh, nên vô cùng thận trọng đến từng lời ăn tiếng nói. Ta cũng không cho con được gì, con không cưới nữ tử nhà cao cửa rộng thì cũng là chuyện tốt. Nữ tử nhà cao cửa rộng, cho dù các nàng không muốn tranh đoạt thì gia tộc của các nàng cũng sẽ bắt con đi tranh đoạt. Cần gì phải như vậy? Cuộc đời này rất ngắn ngủi. Làm kẻ ngu dốt cũng có thể sống tốt mỗi ngày…”
Đại hoàng tử ngơ ngác nhìn nàng ta.
Cảm thấy bản thân đã gần gũi với mẫu phi hơn một chút.
Nhưng nhìn nàng ta vẫn không nóng không lạnh như cũ.
Hắn rơi vài giọt nước mắt, hành lễ xong rồi đi thẳng tới chỗ Lạc Nương.
Lạc Nương rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn.
Lại nghe thấy hắn muốn hỏi lai lịch của mình, rồi hỏi tại vì sao hôm đó lại nói những lời như vậy.
Lạc Nương không nhịn được nở một nụ cười.
Nếu ban đầu nàng nghe thấy Đại hoàng tử hỏi câu này, chỉ sợ nàng sẽ không nhịn được mà sinh ra cảm giác chán ghét, cùng tự ti.
Dù sao câu hỏi của hắn cũng chính là vết sẹo trong quá khứ của nàng.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt đã nói với nàng, nàng không hề ti tiện, càng về sau càng cảm thấy đúng là như vậy, nên khi nghe thấy Đại hoàng tử hỏi câu này, nàng cảm thấy hắn có chút thú vị, lại dám hỏi thẳng ra như vậy.
Nàng nghĩ thầm, nếu nói ra mà có thể khiến cho hắn tự động rời đi thì cũng là chuyện tốt.
Vì vậy nàng đã nói cho hắn biết tất cả.
Sau khi nói xong.
Nàng ngước mắt lên, trăng đã lên cao.
Bất tri bất giác, tay chân cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt cũng trở nên mông lung hơn.
Nàng lại nhìn Đại hoàng tử, vành mắt hơi ửng đỏ.
Nàng khuyên hắn: “Điện hạ trở về đi, về sau ta muốn đi theo tiểu thư.”
Đại hoàng tử đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Lạc Nương cảm thấy trên mặt có chút lạnh, đưa tay lên sờ mới nhận ra khi nàng đang nói chuyện, nhớ lại những ủy khuất nhiều năm trước, bất giác mà rơi hai giọt nước mắt.
Lúc này đột nhiên Đại hoàng tử quay lại.
Nhu nhược là giả vờ cũng không sao, mạnh mẽ cũng rất đáng yêu.
Không có trinh tiết cũng không sao, biểu ca của Tam hoàng tử, chẳng phải thiếp thất của hắn ta cũng không còn trinh sao?
Đám ngu xuẩn đó có khi còn không bằng một phần của Lạc Nương.
Lạc Nương vừa bảo vệ chủ tử, vừa biết ơn với người khác.
Khi nàng cười rộ lên khiến cho hắn động lòng, khi nàng khóc lại khiến cho hắn đau lòng.
Đại hoàng tử đứng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía nàng, hắn hỏi: “Những kẻ đó đều đã chết chưa? Ta là hoàng tử, ta có quyền xử lý bọn chúng. Nếu không chết, ngày mai ta sẽ cho bọn chúng xuống mồ.”
Lạc Nương giật mình, không biết hắn định làm gì.
Lúc này Đại hoàng tử thấy nàng không trả lời, cũng biết đó là vết sẹo của nàng, không muốn nhắc lại lần nữa, nên ngay lập tức hắn quay lưng rời đi, suy nghĩ nên quay về viết ra một danh sách.
Lạc Nương nhìn theo bóng lưng của hắn, thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là đáy lòng cảm thấy nhẹ nhõm hay là mất mát.
Cuối cùng cũng được nhìn thấy tiểu thư và bệ hạ đại hôn. Lạc Nương thở phào nhẹ nhõm.
Nàng trên đường quay về phủ thì gặp được Đại hoàng tử đã lâu không gặp.
Đại hoàng tử đưa cho nàng một tờ giấy, chỉ nhìn thấy, phần lớn phía trên đều đã bị mực đỏ gạch ngang.
Hắn nói: “Đều đã chết.”
Nàng sửng sốt, cẩn thận nhìn những cái tên phía trên, mới mơ hồ nhớ ra được những cái tên này là những kẻ đã ức hiếp nàng.
Thật ra thân phận của những kẻ đê tiện đó, có người ngay cả tên nàng cũng không biết.
Lạc Nương ngây người một lúc.
Rồi lại nhìn thấy Đại hoàng tử đặt một thứ máu me nhầy nhục trước mặt nàng, khiến cho nàng hoảng sợ.
Khi nhìn kĩ.
Đó là một con chim nhạn.
Trong sáu món sính lễ, chim nhạn được xếp đầu.
Nàng nghe thấy Đại hoàng tử nói: “Chỉ mong tim khanh cũng giống như ta, sẽ không bao giờ phụ nhau.”
*Khanh: xưng hô thân mật giữa vợ chồng.
Dứt lời.
Lại sợ nàng cảm thấy mình đang nói qua loa cho có.
Hắn vội vàng nói tiếp: “Mẫu phi của ta cũng đã gật đầu!”
Hắn nói: “Bản lĩnh của ta chỉ lớn được như vậy, ta muốn nàng làm Đại hoàng tử phi, chỉ là Đại hoàng tử phi mà thôi, nàng có nguyện ý không?”
Nửa đời trước của Lạc Nương vô cùng nhấp nhô.
Hầu hết các nữ tử sinh ra ở nông thôn đều như vậy. Nhất là những người có sắc đẹp giống như nàng.
Đến khi nàng làm nhiệm vụ thất bại.
Không thể câu dẫn được đối tượng của nhiệm vụ, nhưng từ đó nàng lại được đi theo Chung tiểu thư.
Sau đó nàng đã làm một việc mà cả đời chưa bao giờ nghĩ tới.
Lạc Nương, người đã từng liều mạng chỉ vì muốn học thêm hai chữ, bây giờ lại có thể làm quý nhân!
- -----oOo------