Hoàng Hậu Hắc Đạo Của Lãnh Đế

Chương 2

Sáng sớm,nàng ngồi trước gương nhìn hình ảnh phản chiếu của mình. Khuôn mặt này rất giống với nàng trước kia. Ánh mắt lạnh nhạt,thờ ơ. Khuôn mặt hơi tròn nhưng không làm mất đi nét xinh đẹp. Môi mỏng,đỏ mọng tự nhiên. Hơn nữa,khuôn mặt này có khí chất vô cùng cao quý. Quả nhiên sinh ra là người dòng dõi quý tộc có khác. Nhiễm Nhiễm thấy nàng ngẩn người khẽ hỏi:

-Nương nương! Người có sao không?

Nàng khẽ khép mi mắt thở dài:

-Không sao. Em giúp ta trang điểm nhẹ một chút. Y phục cũng phải chọn bộ đẹp nhất. Hôm nay ta muốn đi trừng phạt đám phi tần kia.

Nhiễm Nhiễm nghe xong cười khẽ,tay vẫn đang tiếp tục chải tóc cho nàng.

-Vâng. Nương nương lúc nào cũng đẹp nhất. So với hoàng quý phi kia thì người đẹp hơn rất nhiều a~

Nàng không nói gì,vẫn nhìn chằm chằm vào gương.

---------------------

Bình minh vừa lên, trong ngự hoa viên hoàng cung Tề quốc đã có bóng dáng hai nữ nhân đang trò chuyện. Một người ngồi như ghế đá tròn trong ngự hoa viên,một người đứng bên cạnh,mặc một bộ lục y dành cho cung nữ.Hôm nay nàng mặc một bộ y phục đỏ rực-màu đỏ của máu thêu hình phượng múa,là y phục của hoàng hậu Tề quốc mà trước kia chủ nhân thâm thể này chưa một lần mặc qua. Trên đầu nàng cài thêm một vài cây trâm vàng hình phượng-trang sức dành riêng cho hoàng hậu. Nhìn qua vô cùng kiêu sa lộng lẫy,khác với cách ăn mặc đơn giản của hoàng hậu trước kia. Nhiễm Nhiễm nhìn nàng vui vẻ nói:

-Nương nương,lần đầu em thấy người mặc y phục cùng cài trang sức dành cho hoàng hậu a~ Thực sự rất đẹp. Nhìn lại thì hoàng quý phi đó một chút cũng không bằng người!

Nàng nhấp một ngụm trà rồi nhìn Nhiễm Nhiễm.

-Liễu Nhan có gì đẹp chứ. Hôm nay ta xem nàng ta có đến xem ta chết chưa không.

Nhiễm Nhiễm lại cười. Nàng không nói gì,nhìn về phía xa xa. Nhiễm Nhiễm cũng nhìn theo ánh mắt nàng. Từ xa,một vị cô nương ăn mặc lộng lẫy chẳng kém nàng đang tiến lại gần. Nàng khẽ nhếch môi,Nhiễm Nhiễm có vẻ hơi sợ. Lúc nàng ta tiến lại gần nàng rồi thì mặt mày biến sắc. Ngoài hoàng quý phi Liễu Nhan ra còn ai vào đây nữa. Nàng ta nhớ hôm qua đã cho nàng uống canh độc rồi mà,tại sao giờ nàng vẫn khoẻ mạnh như vậy,khí sắc lại rất tốt. Khi nãy Liễu Nhan có đến Phượng Y cung nhưng không thấy nàng,lại nghe cung nữ nói nàng đến ngự hoa viên nên mới đến xác nhận. Nhưng tại sao lại như vậy được. Rõ ràng nàng ta cho nàng uống kịch độc mà. Tại sao nàng lại ngồi đây? Nàng bỗng quát lên:

-Hoàng quý phi to gan,gặp bổn cung còn không hành lễ. Ngươi đường đường là quý phi đương triều,tại sao đến cả một chút phép tắc cũng không có?

Nàng ta hơi giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại,cười lớn:

-Haha,hoàng hậu thất sủng mà cũng dám lớn tiếng với bổn cung? Ngươi mà cũng xứng xưng là bổn cung? Hoàng hậu? Chẳng qua chỉ là bù nhìn thôi. Ai ai không biết,chủ hậu cung này là của hoàng quý phi ta. Hôm nay ngươi lại dám lớn tiếng với bổn cung,ngươi chán sống rồi à? Y phục cùng trang sức dành cho hoàng hậu từ lúc nào đến lượt ngươi dùng? Ta còn chưa được đụng đến,từ lúc nào đến lượt ngươi dùng? Ngươi không xứng đáng.

Nàng đập cốc trà trên tay xuống,đi lại gần nàng ta. Nàng giơ tay lên,nhanh như chớp hai bên má nàng ta đã xuất hiện vết năm ngón tay. Nàng ta kinh ngạc không thôi,nô tì theo sau cũng như vậy,Nhiễm Nhiễm cũng vậy. Từ lúc nào nàng lại dám đánh Liễu Nhan? Nàng đi về chỗ ngồi xuống,nhìn nàng ta,ánh mắt lạnh lẽo rồi cất cao giọng:

-Ngươi xưng bổn cung với ta? Ngươi không xem người trước mặt ngươi là ai? Ngươi chẳng qua chỉ là một hoàng quý phi mà lại dám nhận là chủ hậu cung? Bổn cung còn chưa chết,chưa đến lượt ngươi quản hậu cung này. Bổn cung dựa vào gì không dám lớn tiếng với ngươi. Bổn cung phải quản hậu cung này,ngươi không biết phép tắc,đương nhiên bổn cung phải dạy dỗ ngươi. Ta là hoàng hậu đương triều,dựa vào gì mà không được dùng đồ dành cho hoàng hậu? Ngươi nói bổn cung không xứng đáng,vậy không lẽ ngươi xứng đáng?

Nàng nói xong chợt cười lạnh. Nhiễm Nhiễm ở phía sau kinh hãi. Nàng thực sự không lừa Nhiễm Nhiễm. Nàng thực sự thay đổi rồi. Nhiễm Nhiễm thực sự rất vui. Nàng lại nói tiếp:

-Ngươi không hành lễ thì bổn cung giúp ngươi hành lễ.

Nói xong nàng lại ra hiệu cho Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm hiểu ý,đi xuống đá vào chân nàng ta. Nàng ta cắn răng,đứng dậy định đánh Nhiễm Nhiễm thì Nhiễm Nhiễm giơ tay lên bắt lấy tay nàng ta,hất nàng ta về phía sau. Cung nữ theo sau nàng ta sợ hại đỡ lấy nàng ta. Nàng ta giọng run run hét lên:

-Một con tiện tì lại dám...dám đánh hoàng quý phi ta. Ngươi chán sống rồi đúng không?

Nhiễm Nhiễm đi về phía sau nàng,chợt nói to,ánh mắt chán ghét cùng hả hê:

-Hoàng quý phi có là gì. Đó là lệnh của hoàng hậu,chẳng lẽ đến lệnh của hoàng hậu mà nương nương cũng muốn kháng lại?

Nàng từ đầu đến cuối mặt vẫn không có cảm xúc gì. Nhiễm Nhiễm vừa nói xong nàng liền đi lại gần nàng ta tiếp, hắt nước trà nóng trong cốc vào mặt nàng ta. Nàng ta hét lên,khuôn mặt bây giờ còn đỏ hơn khi nãy,dần dần sưng lên.

-Á... Ngươi...ngươi... Dung mạo của ta...dung mạo của ta...

Nàng về chỗ không nói gì. Liễu Nhan,nàng ta quá ngu ngốc. Nước trà này nóng vừa đủ,chỉ cần rửa nước lạnh một vài lần rồi chờ một thời gian ngắn sẽ tự nhiên hồi phục,vốn chẳng cần thuốc thang gì. Mới vậy thôi thì làm sao huỷ dung được. Nàng còn phải từ từ trả thù nàng ta,sao có thể dễ dàng tha cho nàng ta như thế? Nàng vừa ngồi xuống thì cách đó không xa đã truyền đến giọng một thái giám-giọng nói huyền thoại bất phân nam nữ:

-Hoàng thượng giá đáo!

Nàng cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên hay sợ hãi,nàng thấy hắn lâu rồi. Khi nãy lúc Liễu Nhan vừa đến hắn đã ở trong ngự hoa viên rồi. Hắn đứng ở một góc khuất,vốn định đi lâu rồi nhưng hôm nay bỗng có tâm trạng muốn xem nàng và nàng ta thế nào. Lời nàng và nàng ta khi nãy,câu nào cũng lọt qua tai hắn. Thấy hắn đi lại,Nhiễm Nhiễm,Liễu Nhan và nô tì bên cạnh Liễu Nhan vội hành lễ. Nàng vẫn ngồi đó,không đứng lên. Liễu Nhan thấy vậy muốn bắt tội nàng liền nhanh miệng:

-Hoàng hậu to gan,gặp hoàng thượng còn không hành lễ? Khi quân phạm thượng là tội chết. Người đâu...

Nàng ta chưa nói xong nàng đã gắt lên:

-Bổn cung từ khi nào lại phải hành lễ với kẻ khác?

Theo trí nhớ của nàng thì hoàng thái hậu đã ban lệnh miễn cho nàng không phải hành lễ với người khác. Mà người nàng cần phải hành lễ từ trước đến giờ cũng chỉ có hoàng thượng và thái hậu. Hắn nghe xong khẽ cau mày. Cái mệnh lệnh kia hắn cũng biết,cả hoàng cung biết mới đúng. Mà tại sao Liễu Nhan lại ngu ngốc như vậy? Nhưng hoàng hậu của hắn từ khi nào lại thay đổi? Hắn không quan tâm hậu cung không có nghĩa là hắn không biết gì. Hoàng hậu vốn nổi danh là yếu đuối nhu nhược,đến cả một tài nhân cũng có thể bắt nạt được. Tại sao giờ lại lớn gan đến mức này. Hơn nữa trước giờ hoàng hậu chỉ mặc y phục đơn giản,có khi còn đơn giản hơn cả nô tì trong cung,tại sao hôm nay lại thay đổi như vậy. Nhìn cách nàng giơ tay nhấc chân là người luyện võ,mà hoàng hậu của hắn vốn không biết võ công gì đó mà. Giờ hắn lại bắt đầu thấy hứng thú với nàng rồi. Liễu Nhan thấy hắn ngẩn người nhìn nàng thì trong lòng ghen tức,vội vàng chạy lại nắm lấy tay hắn. Hắn nhíu chặt mày. Mặc dù là hoàng thượng,Liễu Nhan lại là phi tần của hắn nhưng chuyện hắn không cho nữ nhân đụng vào người không phải nàng ta không biết. Nàng ta cất giọng nũng nịu:

-Hoàng thượng! Người phải làm chủ cho thiếp. Thiếp muốn đến thăm hỏi hoàng hậu nương nương mà hoàng hậu lại muốn đánh thiếp. Người xem,dung mạo của thiếp...dung mạo của thiếp...bị huỷ rồi.

Nàng ta nói xong nước mắt lưng tròng chỉ vào mặt mình. Hắn cau mày nhìn nàng. Ánh mắt nàng lạnh nhạt không quan tâm. Nhiễm Nhiễm nhíu mày muốn giải thích nhưng nàng không cho nói.Bỗng nàng lại cất giọng lãnh đạm:

-Hoàng quý phi rửa mặt chưa sạch đã đến tìm bổn cung. Bổn cung thấy mặt ngươi bẩn nên giúp ngươi rửa lại thôi.

Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy buồn cười cùng kinh ngạc. Từ khi nào mà hoàng hậu lại miệng lưỡi sắc bén như vậy?Hắn bỗng hất tay nàng ta ra. Nàng ta mất đà ngã xuống đất. Hắn lạnh giọng ra lệnh:

-Đánh gãy hai tay của hoàng quý phi.

Nói xong hắn đi đến trước mặt nàng. Nàng ta nghe lời hắn khi nãy liền kinh hãi hét lên cầu xin nhưng đã bị lôi đi. Nàng ngước mắt lên nhìn chằm chằm nam nhân mặc long bào trước mặt. Khuôn mặt nam nhân này vô cùng lạnh,cứ như tảng băng ngàn năm vậy. Ánh mắt sắc bén màu hổ phách. Mày kiếm thấy nàng nhìn khẽ cau lại nhưng nhanh chóng giãn ra. Nàng có biết nhìn hắn như vậy là thất lễ không? Thái giám định nhắc nhở mà hắn giơ tay lên ra hiệu ngừng lại. Nàng chợt thu tầm mắt,nói với Nhiễm Nhiễm:

-Nhiễm Nhiễm,hồi cung.

Nàng đứng dậy định đi thì hắn chợt đưa tay ra níu nàng lại. Nàng gạt mạnh tay hắn. Hắn hơi kinh ngạc vì hành động của nàng,cũng kinh ngạc vì hành động của hắn. Hắn tại sao lại níu tay nàng? Chính hắn cũng không hiểu nổi. Còn nàng tại sao lại gạt tay hắn? Chẳng phải mẫu hậu hắn từng nói trước kia là chính nàng nói muốn ở bên hắn à? Nếu vậy thì khi nãy lẽ ra nàng phải vui mừng mới đúng chứ. Tại sao... Hắn hoàn hồn lại,cất giọng lãnh đạm:

-Ngồi xuống. Trẫm có chuyện muốn nói với nàng.

Nàng cau mày,khó chịu ngồi xuống. Hắn phất tay ra hiệu thái giám nô tì xung quanh lui xuống hết rồi chuyển lại ngồi sát nàng. Nàng vẫn khó chịu. Chẳng phải nói hắn không gần nữ sắc,không thích đến gần nữ nhân à? Tại sao tự nhiên lại đến gần nàng như vậy? Hắn xoay đầu nàng lại để nàng nhìn thẳng vào mặt hắn. Nàng theo bản năng đưa tay ra vặn ngược lại tay hắn. Trước kia khi nàng đang là tiểu thư hắc đạo thì trừ cha và mẹ ra chẳng ai dám đụng vào nàng. Mà sau khi nàng lớn mẹ nàng cũng chẳng thể đụng được vào nàng nữa. Hơn nữa với thân phận của nàng trước kia,cho người khác đụng vào người là hành động vô cùng mạo hiểm,có thể chết lúc nào không hay. Hắn không ngờ được nàng phản xạ nhanh như vậy,tay bị nàng vặn đau đớn nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày,không kêu tiếng nào,để mặc nàng vặn. Nàng lạnh giọng,ánh mắt loé lên tia cảnh giác:

-Ngươi muốn làm gì?

Hắn nhìn thấy ánh mắt nàng trong lòng khẽ nhói. Ánh mắt cảnh giác khi người khác đụng vào mình đó chỉ những người như hắn,có nhiều kẻ thù,có thân phận đặc biệt mới có. Tại sao nàng... Nàng rốt cuộc là ai? Nàng vốn không phải "nàng" trước kia. Hắn từ từ mở miệng:

-Chỉ là muốn nàng đối diện với ta thôi. Bỏ tay ra đi. Ta không muốn làm nàng bị thương.

Hắn nói không có sai. Hắn muốn thoát khỏi tay nàng bây giờ là chuyện dễ dàng vô cùng,chỉ sợ nàng bị thương thôi. Khoan đã! Hắn vừa nói gì thế này? Sao hắn lại nói không muốn làm nàng bị thương? Có phải hắn nói sai rồi không? Nàng nhíu mày,không quan tâm câu phía sau,bỏ tay hắn ra rồi lại nói với giọng lạnh nhạt:

-Có chuyện gì nói mau.

Hắn nhìn nàng lần nữa. Rõ ràng khuôn mặt giống,nhưng tại sao tính cách,lời nói,ánh mắt lại khác như vậy?

-Nàng không phải Diệp Trầm Ngư? Nàng là ai?

Nàng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên,giọng bình thản nói:

-Ta vốn dĩ là Diệp Trầm Ngư. Chỉ là nhờ có chén canh độc của Liễu Nhan mà tỉnh ngộ thôi. Con chó lúc bị ép đến giới hạn cuối cùng rồi cũng quay ra cắn lại chủ huống chi ta là người. Lão thiên có mắt không để ta chết. Vậy nên ta phải bắt người khác trả lại tất cả những gì người đó đã nợ ta. Bao gồm cả ngươi-Tề Vũ Thiên.

Nàng nói xong mở to mắt nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn nhíu mày. Trước giờ trừ phụ thân và mẫu thân chưa ai dám gọi thẳng tên hắn. Vậy mà nàng lại ngang nhiên như vậy. Nàng cũng không phải không biết đó là khi quân phạm thượng. Nàng tại sao chỉ sau một đêm lại thay đổi nhiều như vậy? Hắn định lên tiếng thì giọng A Phúc-thái giam bên cạnh thái hậu vang lên.

-Hoàng thái hậu giá đáo!
Bình Luận (0)
Comment