Hoàng Hậu Hỏa Ma

Chương 10.2

Trong đại sảnh Chích Lạp nổi giận đi về phía Lãnh Tinh, Lãnh Tinh cúi thấp đầu không nói một câu, tính cách quật cường của nàng càng làm cho Chích Lạp tức giận. 

"Tất cả đều là do ngươi giở trò quỷ có đúng hay không? Những ngọn lửa từ trên trời giáng xuống  ấy." Chích Lạp giận dữ ngút trời, rống to với nàng, sắc mặt giận đến không nói lên lời. 

"Không phải là ta."Lãnh Tinh lạnh lùng nói."Ta không có loại năng lực đó." 

Ai sẽ tin Hỏa nữ không có năng lực điều khiển lửa, đối với phủ nhận của Lãnh Tinh, Chích Lạp quả thật cực kỳ tức giận, lớn tiếng quát với binh lính: "Xem chừng Hỏa nữ! Một khắc cũng không cho phép rời khỏi nàng, không để cho nàng chạy trốn nữa!" 

Chích Lạp vừa đi, cả người Lãnh Tinh cũng buông lỏng xuống, vô lực nằm ở trên sàn nhà, lau nước mắt trong hốc mắt. 

Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần trắng bệch, ngày cũng đến buổi sáng rồi, nhưng nàng không còn hơi sức ngẩng đầu nhìn một cái. 

***** 

Trời đã sáng, Tát Tư núp ở nước Chích, xuyên qua đám mây ngẩng đầu nhìn bầu dien*dan^le&quy@don trời, ánh mặt trời không chút lưu tình chiếu thẳng vào đôi mắt màu xanh của hắn. 

Đến lúc đi đón Lãnh Tinh rồi, phía xa dần dần truyền tới tiếng gào thét làm máu hắn sôi trào, sức lực cả người không ngừng trào ra từ sâu trong thân thể, nó giãy giụa  muốn phóng ra ngoài. 

Tát Tư đứng lên, nắm chặt vũ khí trong tay, đi ra nơi ẩn thân, trực tiếp đối mặt với ánh sáng mặt trời bắn ra bốn phía, đồng thời đối mặt với chiến tranh. 

***** 

Tiếng gào thét, tiếng kêu gào, tiếng khóc, nhiều tiếng điếc tai, Lãnh Tinh từ mệt mỏi chuyển sang tỉnh táo, kéo thân thể yếu đuối dựa vào bên cửa sổ, nhưng đập vào mắt là hình ảnh hai nước giao chiến  làm nàng kinh hãi. Nàng liếc mắt đã nhìn thấy Tát Tư trong cuộc hỗn chiến, kích động suýt nữa đứng không vững.

"Tát Tư!"Nàng khóc kêu lên tên của hắn. Tát Tư ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Tinh thì lòng của nàng chấn động, nước mắt bắt đầu không kìm được cuồn cuộn chảy xuống, cũng một khắc này, nàng bị  Chích Lạp kéo cách xa cửa sổ.

"Đáng chết!"Chích Lạp tức giận rống to, trở tay không chút lưu tình tát vào mặt của Lãnh Tinh."Ngươi đi theo." Sức lực ở tay của Chích Lạp rất lớn, làm Lãnh Tinh bị ngã nhào trên đất vài lần, lảo đảo bị kéo đi. 

"Buông ta ra!"Lãnh Tinh kịch liệt  giãy giụa, muốn thoát ra từ trong tay Chích Lạp. 

"Ngươi bảo vệ nước Chích cho ta, mau làm phép giết chết toàn bộ binh sĩ nước Hỏa Ma!" Chích Lão mắt thấy phe mình sắp lâm vào thế bại trận, giống như nổi điên ra lệnh . 

"Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, không có năng lực đặc biệt, chẳng lẽ ngươi  còn chưa hiểu rõ, bởi vì ngươi bắt ta mới dẫn đến đại nạn hôm nay của nước Chích, mà không phải bởi vì ta không bảo vệ nước hay sao?" Lãnh Tinh cố nén ngất xỉu, muốn thử thuyết phục Chích Lạp thả nàng ra. 

Chích Lạp là người thông minh, hắn làm sao không biết mình mắc phải sai lầm lớn, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp rồi, cho dù hiện hắn thả Hỏa nữ trở về, Tát Tư cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể dùng nàng để đánh cược, hắn không tin Thần bảo vệ nước Hỏa Ma ở trong tay của hắn, mà Tát Tư còn không không khuất phục. 

"Ngươi có thể bảo vệ nước Chích, đó là dùng thân thể của ngươi, mạng của ngươi." Chích Lạp cứng rắn kéo Lãnh Tinh đi ra ngoài tẩm cung. 

"Ngươi muốn làm gì! ? Buông ta ra, buông ta ra! Tát Tư, cứu ta!" Lãnh Tinh không ngừng phản kháng,  Chích Lạp giận không kềm được mà vác nàng gánh lên trên vai. 

Dạ dày không có 1 ngụm thức ăn bị ở Chích Lạp đè trên vai, làm Lãnh Tinh cảm thấy đau đớn khó chịu, cộng thêm bị đối xử dã man, nàng khó chịu  khóc. 

"Tát Tư!" Chích Lạp khiêng Lãnh Tinh đứng ở bên trên bậc thang kêu, thân thể Lãnh Tinh lay động, nàng thuận theo chiều gió đung đưa trái phải, giống như là một con rối bị vỡ. 

Khổ sở đánh úp về phía Tát Tư, tim của hắn bởi vì hành động của Chích Lạp mà níu lại thành một đoàn. Lãnh Tinh lệ rơi đầy mặt, khuôn mặt tái nhợt làm Tát Tư nếm được đau đớn như là lớn nhất trong cuộc đời này, lửa giận đối với Chích Lạp sâu đến cực điểm. Trong nháy mắt đáp lại ánh mắt của thê tử, hắn kích động gần như không cầm nổi kiếm. 

"Buông nàng ra!"Tát Tư phẫn nộ rống to,  giơ cao kiếm nhắm thẳng vào Chích Lạp, ánh mặt trời chiếu lên mũi kiếm, màu máu đỏ tươi làm cho người khác e ngại. 

"Ngươi mà cử động một bước nữa, ta lập tức ném nàng nàng xuống." Chích Lạp  nâng Lãnh Tinh lên cao uy hiếp nói. 

Nhìn thấy sắc mặt Tát Tư xanh mét, làm Chích Lạp cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nàng không chịu nổi nữa rồi, tha thứ cho sự yếu ớt này, nàng không thể tiếp tục che giấu quá khứ, nhưng nàng thật không cam lòng chịu thua như vậy, nàng còn có lời chưa nói với Tát Tư, nàng còn có lời chưa nói với hắn về kế hoạch hắn vạch ra.

"Ta còn muốn chống đỡ, nhất định phải chống đỡ. . . . . ."Xuyên qua ánh mắt mờ mịch, Lãnh Tinh nhìn thấy Tát Tư không chút nào phản kháng bị đâm vài đao, nàng đau lòng mở to mắt, dùng hết sức lực của bản thân cực kỳ bi ai lên tiếng: "Không! Buông hắn ra, thả hắn đi, đừng tổn thương hắn. . . . . . Ta xin các người. . . . . . Đừng tổn thương hắn. . . . . . Trời ạ! Ta yêu hắn!" Nhìn thấy Tát Tư đột nhiên quỳ gối xuống đất, Lãnh Tinh hô to ra tiếng.

"Ngươi."Tát Tư vạn lần cũng không nghĩ ra, Lãnh Tinh sẽ ở thời khắc này nói thương hắn. Hắn kìm chế sự đau đớn đứng lên. Đủ rồi! Hắn chịu đủ rồi, hắn muốn dieenddanleequyddoon Lãnh Tinh lập tức trở lại trong lòng của hắn: "Chích Lạp, bây giờ ngươi buông nàng xuống, ta sẽ lưu cho ngươi một con đường sống, nếu không, ngươi hãy chờ làm vật bồi táng của nước Chích đi."Tát Tư lạnh lùng nói.

Chích Lạp rùng mình một cái, toát mồ hôi lạnh, cứng ngắc đứng tại không cách nào nhúc nhích."Nếu như  ta mà là vật bồi táng nước chích, thì Vương phi của ngươi sẽ ở nước Chích làm Thủ bảo vệ." Chích Lạp cười lạnh làm Lãnh Tinh sợ, từ đầu đến cuối tay Chích Lạp luôn nâng nàng lên cao không có để xuống, đột nhiên, bước chân của hắn không yên, Lãnh Tinh bị hắn ném rơi trên mặt đất. Chích Lạp rống giận: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây! ?" Là ảo giác của hắn sao? Tại sao mặt đất lại lay động.

Động đất! ? Lãnh Tinh khiếp sợ không dám cử động, chấn động chỉ duy trì mấy giây lập tức dừng lại, nàng cố nén cảm giác choáng váng.

Động tác vung kiếm trong tay của Tát Tư càng nhanh hơn, từng bước một  đến gần Chích Lạp. Binh lực nước Hỏa Ma mạnh như vũ bão, binh sĩ nước Chích không có năng lực chống đỡ, thừa dịp Chích Lạp thất thần bởi vì mới vừa có chấn động, Tát Tư tiến tới gần Chích Lạp chỉ còn cách vài chục bước.

"Đáng chết!" Chích Lạp mắng. Chỉ không để ý một chút, mà Tát Tư đã tấn công tới rồi. Hắn kéo lấy Lãnh Tinh lui về phía sau, Lãnh Tinh giùng giằng, cố ý trì hoãn, ý đồ tranh thủ nhiều thời gian hơn vì Tát Tư.

Đột nhiên, lại một cái chấn động mạnh kéo tới, Chích Lạp kéo Lãnh Tinh ngã nhào trên đất. Tát Tư sử dụng kiếm chống đỡ thân thể, quỳ một chân trên đất.

Toàn bộ mọi người đứng không vững, hoảng sợ mà nhìn về phía bầu trời. Bầu trời vốn trong xanh, nay lại bị tầng tầng mây đen che kín, tường thành bên phải bởi vì chấn động mạnh mà sập một nửa.

"Là ngươi giở trò quỷ, có đúng hay không? Ngươi muốn diệt nước Chích của ta, có đúng hay không?" Chích Lạp hung tợn chất vấn Lãnh Tinh.

Lãnh Tinh hoảng sợ mở to mắt, á khẩu không trả lời được.

"Ta muốn giết chết ngươi!"Chích Lạp bóp cổ Lãnh Tinh, đã mất đi lý trí.

Lãnh Tinh khổ sở gần như bất tỉnh.

"Chích Lạp!" Tát Tư gầm thét, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Lãnh Tinh trái tim của hắn như bị vỡ ra, hai mắt đỏ như lửa căm tức nhìn Chích Lạp, đao trong tay vung lên càng ngày càng hung ác hơn, Tát Tư vung đao về phía Chích Lạp, hắn buộc phải buông Lãnh Tinh ra.

Chích Lạp lấy lại tinh thần, vung đao để giao phong chính diện với Tát Tư, Lãnh Tinh kinh hãi  tránh qua bên cạnh. Chích Lạp lại nhiều lần muốn bắt Lãnh Tinh về, mỗi lần đều bị Tát Tư ngăn cản.

"Tát Tư!"Lãnh Tinh sợ hãi không dứt, hoảng sợ kêu.

Bỗng nhiên, mặt đất lại rung động, lần này không có dừng lại như lần trước, một khối tường đá rơi xuống bên cạnh nàng, Lãnh Tinh liếc mặt, thời điểm đang lúc nguy kịch, Tát Tư kéo nàng vào trong lòng.

Chích Lạp không thể tin nhìn bốn phía, dần dần trợn tròn mắt, nhìn quốc gia của hắn bởi vì mặt đất chấn động mà bị phá hủy, vô cùng phẫn nộ, cầm đao lên điên cuồng chém lung tung về phía Tát Tư và Lãnh Tinh.

"Ta sẽ giết chết các ngươi! Nước Chích của ta, nước Chích của ta đã bị phá hủy, tất cả đều là tại các ngươi, các ngươi đã làm cái gì hả!? Ta sẽ giết chết các ngươi!" Chích Lạp không xác định được phương hướng chém lung tung, Tát Tư ôm Lãnh Tinh ra sức đáp trả.

Tát Tư và Chích Lạp dùng hết sức để đối phó đối phương, mặt đất càng thêm không chút kiêng kỵ lung lay mạnh hơn. Lãnh Tinh tái mặt, đè thấp đầu núp ở trong ngực Tát Tư, binh sĩ nước Hỏa Ma đuổi tới cũng gia nhập cuộc chiến, Chích Lạp rất nhanh phải bó tay chịu thua.

"Rút lui!" Tát Tư kêu, mọi người nghe lệnh bắt đầu đi về phía bờ biển nước Chích.

Toàn thân Chích Lạp đều là vết thương, chán nản ngồi ở góc tường thở dốc, hắn mờ mịt trừng mắt nhìn về phương xa, không ngừng tự lẩm bẩm: "Nước Chích của ta, nước Chích của ta, nước Chích của ta. . . . . ."

"Hắn --"Lãnh Tinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Chích Lạp.

"Thần sẽ trừng phạt hắn, chúng ta nên rời khỏi đây thôi." Lãnh Tinh ở trong ngực hắn, Tát Tư không muốn để cho nàng nhìn thấy cảnh máu tanh, cứ giao Chích Lạp cho trời cao xử lý đi."Có bị thương ở đâu không?"Hắn hỏi.

"Không có."Lãnh Tinh lắc đầu, nằm ở trong ngực của hắn.

Chấn động vẫn kéo dài một cách mạnh mẽ, rất nhanh nước Chích đã trở thành dien-~-dan=@=le&quy#don một cảnh tượng hoang tàn, từ đó đi vào lịch sử.

"Rời khỏi nước Chích, rời khỏi nước Chích." Tát Tư ôm Lãnh Tinh chạy về phía bờ biển nước Chích, những bức tường đá rơi ra khắp nơi.

Lúc này, tiếng thét thê lương chói tai của Chích Lạp truyền đến, Lãnh Tinh run rẩy ôm chặt lấy Tát Tư.

Rất nhanh bọn họ đã đi tới bờ biển nước Chích."Lên thuyền nhỏ."Tát Tư cẩn thận từng li từng tí ôm Lãnh Tinh lên thuyền trước, tiếp theo bản thân mới ngồi vào, sau đó mấy trăm chiếc  thuyền nhỏ bắt đầu bơi ra biển, cách xa bờ biển nước Chích.

Thời gian cực ngắn, mọi người đều kinh ngạc giật mình, khiếp sợ nhìn nham thạch nóng chảy màu đỏ phun trào ra từ đỉnh núi, lấy tốc độ cực nhanh bao phủ lên toàn bộ nước Chích, nhiệt độ bốn phía chợt tăng cao, lúc này bọn họ đã đến được chỗ của thuyền lớn.

Núi lửa bộc phát, thân thể Lãnh Tinh  không ngừng phát run. Nàng lại có thể tận mắt nhìn thấy đảo Hỏa Ma bị nhấn chìm, nàng kích động cuống cuồng hô: "Tát Tư, chúng ta mau trở về nước Hỏa Ma! Người dân -- người dân nước Hỏa Ma--"

Tát Tư ôm chặt lấy Lãnh Tinh, chốc lát không nói gì, chỉ cảm nhận sự vui sướng khi nàng lại trở về trong ngực hắn lần nữa.

"Đừng lo lắng, sau khi lên thuyền ngươi sẽ rõ."Tát Tư trấn an nói, kéo bậc thang gỗ binh lính thả xuống, mang theo Lãnh Tinh leo lên thuyền lớn.

Cảnh tượng phía trước đập vào mắt làm Lãnh Tinh không nói được lời nào, cảnh tượng này làm nàng quá kinh động rồi. Lãnh Tinh chớp mắt, nước mắt rơi như mưa, mấy ngàn chiếc thuyền chở đầy người dân nước Hỏa Ma, tất cả người trên thuyền đang vẫy tay với nàng, tiếng hoan hô như sấm.

"Ta. . . . . . Ta quá cảm động."Nàng run rẩy nói, Tát Tư đứng ở bên cạnh, vui mừng ôm lấy nàng.

"Người dân đã sớm rời khỏi nước Hỏa Ma theo kế hoạch định ra, bọn họ biết ngươi nhất định sẽ theo kịp, cứ khăng khăng phải đợi ngươi đi cùng. Quả nhiên, ngươi không làm cho bọn họ thất vọng, Vương phi dũng cảm hơn người của ta." Một câu cuối cùng là Tát Tư ghé vào bên tai Lãnh Tinh nói.

"Cám ơn ngươi tới cứu ta."Lãnh Tinh rúc vào trong ngực Tát Tư, từ trong đáy lòng nói ra.

Lúc mọi người quay đầu lại nhìn đảo Hỏa Ma một lần cuối cùng thì đã không thấy tung tích của nó rồi. Ở Thái Bình Dương, con thuyền trôi trên nó không để lại một chút dấu vết.

Lãnh Tinh lưu luyến không nở khóc lên, cuối cùng vì thể lực không còn ngủ ở trong ngực Tát Tư .

Rời xa quốc gia, bọn họ muốn bắt đầu lại từ đầu tìm chỗ mới để đặt chân, Tát Tư ngẩng đầu chớp mắt nhìn thời tiết của bầu trời đêm, ôm chặt trong ngực Lãnh Tinh, cho dù trong lòng có hàng vạn điều không muốn và tiếc nuội, nhưng bên cạnh đã có người mình yêu làm bạn, thì nơi nào cũng có thể là nhà. Mấy ngàn chiếc thuyền lẳng lặng đi trên Thái Bình Dương, chờ đợi cơ duyên để gặp được một địa phương, để thành lập nên một quốc gia mới.
Bình Luận (0)
Comment