Hoàng Hậu Hỏa Ma

Chương 3.2

Đi dọc theo đại sảnh, nàng đã hiểu nguyên nhân tại sao Tát Tư kiên trì muốn ôm nàng rồi, thì ra hắn muốn diễn cho người dân của hắn xem là bọn họ chung sống rất hòa bình.

“Tát Tư vương khỏe, Hỏa nữ khỏe.” Người đi qua đều quỳ trên mặt đất hành lễ với Tát Tư và nàng.

“Ta không phải Hỏa. . . . . .”Lời kế tiếp của nàng bị động tác thô bạo của Tát Tư cắt đứt.

Tát Tư dùng sức ôm cả người nàng vào lồng ngực hắn, cánh tay tràn đầy vết thương của nàng đau âm ỉ.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?”Lãnh Tinh không vui chất vấn.

“Ta đã cảnh cáo ngươi đừng nên không thừa nhận thân phận của mình.”Tát Tư càng dùng sức cầm cánh tay nàng. “Hiện tại, mỉm cười, tất cả mọi người đang chào hỏi với ngươi.”

Tát Tư gật đầu ý bảo cung nữ quỳ trên mặt đất đứng dậy, sau đó giễu cợt Lãnh Tinh: “Không cần mặt ủ mày chau, ngươi không phải là nữ nhân xinh đẹp, không có nụ cười càng làm cho người ta không muốn gần gũi.”

Sự tức giận của Lãnh Tinh bị khơi lên, bởi vì vết thương của nàng còn chưa lành hẳn mới có thể khó coi, lời hắn nói thật là quá đáng. Hôm nay coi như dung mạo của nàng không tốt thì thế nào, hắn cũng không thể phê bình người khác như vậy.

“Ngươi thả ta xuống!”Lãnh Tinh lớn tiếng quát, giãy giụa muốn nhảy xuống từ trong ngực Tát Tư.

“Ngươi làm gì đấy?”Tát Tư bị động tác bất thình lình của nàng làm cho không hiểu được.

“Ta không xinh đẹp, bây giờ còn đang tức giận. Tự ta rời đi, đỡ cho ngươi không muốn gần gũi với ta, lại bất đắc dĩ phải khổ não biểu diễn cho người dân của ngươi nhìn.”

“Ngươi điên rồi sao?”Tát Tư ôm chặt làm cho nàng không nhảy xuống được. “Ngươi không đẹp là sự thật, ta nói ra sự thật ngươi tức cái gì?”

Hắn chỉ đang nói sự thực, nàng có gì phải tức giận! ?

Lời như thế hắn cũng nói ra, hắn thật sự rất không có lễ phép!”Phê bình bề ngoài của một người là rất vô lễ, ngươi biết không?”

“Ngươi là đang dạy dỗ ta sao?”

“Đúng!”Lãnh Tinh nói như đinh chém sắt.

Sắc mặt của Tát Tư dần dần đỏ lên, âm thanh căng thẳng nói: “Ta là Vương, ta có quyền nói bất kỳ lời nào.”

“Ngươi có quyền nói bất kỳ lời nào, nhưng thời điểm một câu nói có thể tổn thương đến người khác, thì hãy suy nghĩ có nên hay không nói.”

Thấy Tát Tư đỏ mặt tía tai còn không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, Lãnh Tinh quyết định mặc kệ Tát Tư có tức giận hay không, nàng đều muốn nêu ví dụ cho hắn nghe.”Giống như ta mặc dù chán ghét râu của ngươi, Nhưng nếu ngươi thích lại thường giữ nó sạch sẽ, ta sẽ tôn trọng sự tự do của ngươi, sẽ không mở miệng phê bình, bởi vì ta biết nếu như ta nói nó khó coi ngươi sẽ đau lòng .”

Thật lâu, Tát Tư chưa nói nửa câu, chỉ kỳ quái nhìn Lãnh Tinh, giống như ngôn ngữ nàng nói hắn nghe không hiểu.

“Ta chưa bao giờ đau lòng, ta sẽ giết kẻ dám phê bình vẻ ngoài của ta.” Tát Tư lúc mở miệng nói chuyện rất lãnh lùng, làm Lãnh Tinh không khỏi rùng mình một cái.

Hắn tàn khốc làm nàng cảm thấy vô lực.

“Ngươi là muốn chuẩn bị dùng cơm, hay là muốn tiếp tục dạy dỗ ta?”Sáng sớm liền bị nữ nhân trong ngực làm cho tâm tình rất tệ.

Lãnh Tinh không có mở miệng nói chuyện, chỉ là đưa một ngón tay chỉ về phía đại sảnh, nàng không thèm nói chuyện cùng hắn.

Nàng hoài nghi sẽ có một ngày nói cho hắn hiểu ra được sao??

Tát Tư ôm Lãnh Tinh sải bước đi về phía đại sảnh, đến cửa đại sảnh thì hắn đột nhiên dừng lại, hỏi “Ta phê bình ngươi xấu xí, tổn thương ngươi sao? Ngươi sẽ cảm thấy rất khó chịu sao?”

Lãnh Tinh cứng đờ ở trong ngực trong ngực Tát Tư, phục hồi lại tinh thần trả lời: “Ta đương nhiên sẽ khó chịu.”

Tát Tư gật đầu một cái không có nói tiếp, ôm Lãnh Tinh đi vào đại sảnh, đặt nàng ở trên ghế đệm, chính hắn ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm thức ăn. Có lúc thừa dịp thời điểm nàng không để ý, hắn ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, nàng thử giả vờ không phát hiện hắn đang nhìn nàng.

Lãnh Tinh nghĩ thầm, có lẽ, có lẽ Tát Tư cũng không xấu như nàng nghĩ.

*****

“Ngươi phải ăn nhiều hơn một chút nữa?”Tát Tư chỉ chỉ mấy chục loại thức ăn trước mắt nàng.

Lãnh Tinh lắc đầu một cái.”Cám ơn, quá nhiều, ta ăn không vô.”

“Ngươi phải ăn nhiều một chút. Vóc người của ngươi quá. . . . . .”Tát Tư giống như giật mình nghĩ đến cái gì, không có nói tiếp, vẫn cúi đầu ăn thức ăn trước mắt mình .

Lãnh Tinh đè thấp đầu mỉm cười, thuận theo nói: “Ta ăn thêm một chút cũng được.”

“Thôi, ăn không vô thì đừng ăn, đi theo ta.”Tát Tư kéo Lãnh Tinh đi ra ngoài.

Tát Tư đi rất nhanh, Lãnh Tinh phải bước rất nhanh mới có thể đuổi kịp.”Tát Tư, ngươi đi chậm một chút.”Đến cuối cùng, Lãnh Tinh vẫn bị Tát Tư kéo đi.

Rốt cuộc là muốn đi đâu? Lãnh Tinh không nhịn được định yêu cầu Tát Tư dừng lại thì đã tới nơi. Tát Tư đột nhiên đứng lại, Lãnh Tinh đang cố gắng theo sau không kịp thắng, đụng đầu vào tấm lưng dày của Tát Tư.

“Ngươi có đi bộ hay không?” Giọng điệu Tát Tư không vui chất vấn

Lãnh Tinh nhịn không tranh cãi: “Chúng ta đã đến nơi ngươi cần tới rồi sao?

Tát Tư gật đầu, đứng ra sau lưng Lãnh Tinh để cho nàng có được tầm nhìn tốt.

Trước mắt Lãnh Tinh là một miếu thờ hùng vĩ khiến nàng khen ngợi. “Thật là đẹp!” Màu sắc miếu thờ là màu vàng nhạt, trên nóc nhà hình tròn của miếu thờ có dựng tượng của một nữ nhân tóc dài, nửa người trần trụi.

“Bọn họ là người tu sửa ngôi miếu này sao?” Lãnh Tinh chỉ vào hàng nghìn tên đàn ông mình trần ở quảng trường phía trước miếu thờ.

“Ừ” Tát Tư vừa trả lời lãnh Tinh, vừa bắt đầu phê duyệt tấu chương được binh sĩ đưa đến.

“Ngôi miếu này thờ phụng vị thần nào là chính?” Lãnh Tinh rất hưng phấn khi bản thân có thể nhìn thấy kỹ thuật kiến trúc cổ đại.

“Nàng” Tát Tư phê duyệt hết một phần tấu chương, chuyển nó cho binh sĩ, lại lấy thêm một phần tấu chương khác, đầu cũng không ngẩng lên, trả lời vấn đề của Lãnh Tinh.

“Ta?”

“Hỏa nữ.”

“Ngươi dẫn ta tới đây làm cái gì?”

“Để cho ngươi bày tỏ ý kiến. Ngươi cảm thấy có chỗ nào không hài lòng, bây giờ có thể nói cùng ta .”

“Nó rất tốt, rất đẹp, bộ dáng bây giờ của nó là được rồi.”

“Tốt lắm! Hiện tại ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi có thể trở về Hoàng cung nghỉ ngơi. Kết Giao sẽ hộ tống ngươi.” Tát Tư khép lại phần tấu chương cuối cùng.

“Ngươi dẫn ta đi xa như vậy lại muốn ta trở về ngay lập tức?” Lãnh Tinh không vui nói.

“Đúng.”

“Đúng?” Cứ như thế mà đuổi nàng về?

Mà Tát Tư thực sự đang chuẩn bị làm như thế.

Rất nhanh hắn đã cưỡi lên hắc mã được Kết Giao chuẩn bị sẵn.

“.” Tát Tư ở trên lưng ngựa bỗng cúi thấp người xuống, ôm eo nhấc Lãnh Tinh lên, cúi đầu hôn lên môi nàng. Lãnh Tinh căn bản không kịp phản ứng, một giây kế tiếp đã trở lại mặt đất. Nàng chưa kịp hồi hồn, Tát Tư đã cưỡi ngựa đi mất.

Tát Tư hôn nàng khiến Lãnh Tinh bị tổn thương, nhưng nàng thử không thèm để ý: “Thực không có lễ phép”

“Vương là không kìm nén được.” Kết Giao nói.

Lãnh Tinh nhún vai không nói ra rằng nàng không được tự nhiên.

“Hỏa nữ, mời về cung.” Kết Giao đi trước dẫn đường, Lãnh Tinh đi theo phía sau, ít nhất lần này nàng đi từ từ.

“Con đường phía trước có chút khó đi, Hỏa nữ xin cẩn thận.”

“Tên ngươi là Kết Giao?” Lãnh Tinh thân thiện hỏi.

“Vâng.” Kết Giao đột nhiên quỳ trên mặt đất cung kính trả lời khiến cho Lãnh Tinh có chút không kịp ứng phó.

“Đừng như vậy! Mau đứng dậy!” Lãnh Tinh vươn tay muốn đỡ Kết Giao nhưng hắn lập tức quỳ lùi lại ba bước. Lãnh Tinh kinh ngạc nhìn hắn.

“Hỏa nữ! Xin hãy lập tức hồi cung!” Kết Giao lại thỉnh cầu một lần nữa.

“Được! Ta liền trở về.” Cậu bé trước mắt mới mười lăm tuổi mà thôi.

Kết Giao cẩn thận đứng lên từ từ.

“Ngươi đừng sợ! Ta sẽ không làm ngươi tổn thương.”

Kết Giao nghe vậy lại muốn quỳ xuống, lần này bị Lãnh Tinh ngăn cản.

“Hỏa nữ là Thần bảo vệ nước Hỏa Ma của ta, Kết Giao chỉ có tôn kính, không có sợ hãi.” Nhưng âm thanh run rẩy của hắn lại không che dấu được.

“Ta và ngươi đều là người phàm, ngươi không cần quỳ xuống với ta.”

“Không, không, không, Kết Giao là người mà ngài là Thần, làm sao có thể cùng một tầng lớp” Kết Giao sợ hãi nói.

Thật là có ý để nói cũng không rõ, không bằng như vậy đi! “Kết Giao! Chúng ta kết thành bằng hữu được không?”

Kết Giao giật mình nhìn Lãnh Tinh.

“Ngươi không muốn làm bằng hữu của ta phải không?”

Kết Giao cà lăm nói: “Không... Dĩ nhiên không phải... Kết Giao không xứng với...” Thần bảo vệ nước Hỏa Ma muốn làm bằng hữu của hắn khiến hắn thụ sủng nhược kinh. (được sủng ái mà lo sợ)

“Không phải ngươi không muốn sao?” Lãnh Tinh mỉm cười hỏi.

Kết Giao mở to hai mắt nhìn Lãnh Tinh một hồi lâu, rồi từ từ mỉm cười, gật đầu như băm tỏi.

Lãnh Tinh đối với Kết Giao cười khích lệ một tiếng: “Thật tốt quá! Ngươi chính là người bạn đầu tiên của ta ở đây, ta sẽ quý trọng thật tốt. Kết Giao! Cám ơn ngươi!”

Kết Giao mỉm cười ngượng ngùng: “Kết Giao không phải là người thứ nhất. Vương mới là người đầu tiên.”

Lãnh Tinh nhún nhún vai làm một nét mặt tức cười, thể hiện nàng không đồng tình với lời nói của hắn, chọc cười Kết Giao.

“Kết Giao! Ngươi là bằng hữu của ta, về sau nhìn thấy ta không cần quỳ xuống hành lễ được không?”

“Kết Giao không thể không chú ý lễ nghi, thân phận của người còn là Hỏa nữ, Kết Giao không thể...”

“Lúc có người thì ra vẻ một chút, khi không có ai thì không cần để ý, được không?”

Đầu tiên mặt Kết Giao lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

“Kết Giao, chúng ta còn phải hồi cung sao?”Nàng hi vọng Kết Giao quên mất, như vậy nàng có thể đi khắp nơi.

Sau khi được nàng nhắc nhở, lúc này Kết Giao mới nhớ tới có nhiệm vụ trong người, hắn vội vàng thúc giục Lãnh Tinh trở về Hoàng cung.

Tâm tình tốt của Lãnh Tinh kéo dài cả ngày, cho đến buổi tối lúc nàng dùng cơm gặp phải Tát Tư mới ngưng hẳn.
Bình Luận (0)
Comment