Hoàng Hậu Hỏa Ma

Chương 7.2

Ở bên kia chợ Tát Tư đang cau mày nhìn quanh bốn phía, hắn hoài nghi âm thanh vừa nghe được là giọng kinh hô của Lãnh Tinh. Chỉ là, điều đó là không có khả năng, hiện tại Vương phi của hắn ở nước Hỏa Ma cách đây mấy ngàn dặm, không thể nào xuất hiện tại nước Chích. Sẽ không phải là hắn quá nhớ nàng, nên mới sinh ra ảo giác chứ?

"Gói cái vòng tay này lại."Tát Tư đưa vòng tay đang cầm cho người bán hàng rong, lấy ra tiền xu mua quà hắn muốn tặng cho Lãnh Tinh. Trong cung  bảo vật không thiếu, nhưng thành hôn đến nay, hắn còn không có tự mình tặng quà cho nàng, vậy thì bắt đầu từ cái vòng tay này đi, bước tiếp theo là tặng quà, vì muốn nàng vui vẻ, thật hy vọng sẽ có hiệu quả.

Chờ Tát Tư đi xa, Lãnh Tinh và cũng Vân Tài mới dám từ dưới đất bò dậy, thở ra không khí giấu chặt ở ngực. Lãnh Tinh thấy may mắn vì họ đã tránh thoát một kiếp.

"Nguy hiểm thật."Lãnh Tinh thì thào nói. Thật ra thì, đây cũng là bởi vì nàng quá dien&dan^le#quy@don hiếu kỳ mới tạo thành, lần sau nàng phải chú ý, nếu không phải lần này có thần may mắn giúp đỡ nàng, nàng đã có thể thê thảm rồi."Cũng Vân, chúng ta đi nhanh đi."Trên miệng nói đi, thế nhưng ánh mắt lại nhìn bóng lưng ở phía xa của Tát Tư.

"Thế nào?"Cũng Vân hỏi.

"Ngươi nói hắn mua cái vòng tay kia làm cái gì?"Thật kì lạ, không có việc gì thì mua đồ của nữ nhân để làm cái gì.

"Tặng cho ngươi, cái này còn phải hỏi sao?"Nàng nhìn ra Tát Tư vương đã yêu Lãnh Tinh Vương phi, vì người mình yêu mua chút vật nhỏ là chuyện thường xảy ra.

"Ta mới không tin."Nhưng mà, ngược lại nàng thừa nhận ánh mắt Tát Tư rất tốt, nàng rất thích cái vòng tay kia.

"Vậy cũng đừng có đỏ mặt." Cũng Vân cười trêu nói.

Nghe vậy, mặt của Lãnh Tinh càng đỏ hơn. "Ngươi có muốn về nhà hay không?"

"Đương nhiên là muốn."Cũng Vân vội vàng trả lời.

"Vậy còn không mau đi." Nói xong, Lãnh Tinh dẩn đầu đi về phía trước, Cũng Vân mau chóng đi theo, tiếp tục cuộc hành trình ở nước Chích.

***** Phía tây nước Chích

Ánh mặt trời nóng bỏng từ trên bầu trời đang chiếu xuống, trên mặt đất khí nóng phân tán ra, toàn bộ nhưng tụ thành từng lớp từng lớp khí nóng bao quanh người qua đường. Bởi vì Lãnh Tinh không có quen thời tiết như vậy nên mồ hôi đầm đìa, tình trạng Cũng Vân tương đối khá hơn.

"Chúng ta có tìm lộn đường không?"Lãnh Tinh thở hổn hển hỏi. Ngẩng đầu lên híp mắt, không chịu nổi mà nhìn sức nóng của mặt trời bắn ra bốn phía. Vẫn chưa tới buổi trưa mà đã nóng như vậy, ông trời thật là quá tốt rồi, cho nàng đi tìm người trong thời tiết tốt như vậy, nóng chết nàng!

"Sẽ không có sai." Tìm kiếm lại trí nhớ, Cũng Vân cực lỳ khẳng định chính là con đường này."Vương phi, ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không, uống nước không?"

Lãnh Tinh dừng một chút, nàng quay đầu nhìn Cũng Vân."Ngươi kêu ta cái gì?"Không phải chỉ có nàng, Cũng Vân cũng bị nóng làm cho hồ đồ.

Cũng Vân cả kinh che miệng lại, lập tức nhìn bốn phía, hình như không có ai nghe được, thật nguy hiểm!"Ta thật sự bị nóng làm cho hồ đồ rồi."

"Buông ta ra, buông ta ra!"Đột nhiên một giọng nữ truyền vào lỗ tai Lãnh Tinh.

"Chuyện gì xảy ra? Cũng Vân chúng ta đi qua nhìn một chút." Nói xong, không đợi Cũng Vân đuổi theo, Lãnh Tinh đã chạy vào trong đám người.

"Chờ ta."Trời ạ! Ra ngoài với Lãnh Tinh Vương phi thật đúng là sẽ không nhàm chán.

"Làm ơn nhường đường, làm ơn nhường đường!" Lãnh Tinh đẩy ra những người cản đường, không ngừng chen vào để đi về phái trước.

Cũng Vân liều mạng chạy mới theo kịp được nàng, bị bầy người ngăn trở  làm cho nàng càng thêm thê thảm, động tác Lãnh Tinh không ngừng tăng nhanh, lúc xô đám người ra 2 bên thì đột nhiên nàng nhìn thấy Tát Tư và tướng sĩ nước Hỏa Ma đứng ở đối diện nàng khoảng mười bước, nàng bị dọa sợ đến vội vàng lùi về sau, lôi kéo Cũng Vân ngồi chổm xuống.

"Thế nào?"Cũng Vân dừng lại bước chân hỏi.

"Tát Tư ở đối diện."Lãnh Tinh rất nhanh nói.

Lãnh Tinh ngồi chổm trên mặt đất, nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra trước mặt. Một nam nhân cao lớn miệng đầy râu đang ức hiếp một nữ nhân té xuống đất, mạnh mẽ kéo nữ nhân kia đi, còn nữ nhân kia không ngừng giãy dụa phản kháng. Lãnh Tinh xúc động muốn tiến lên ngăn cản, nhưng cố kỵ Tát Tư đứng ở đối diện, nàng lâm vào cục diện khó khăn.

Tiếng kêu của nữ nhân càng lúc càng lớn, Lãnh Tinh cắn môi dưới tự hỏi, cứu người thì bản thân nàng sẽ thê thảm. Đến cùng có dũng cảm bước ra cứu người hay không đây. . . . . . Mặc kệ, nàng sẽ không nếm xỉa việc bị bắt.

"Ngươi muốn làm gì! ?"Cũng Vân sợ hãi kêu, kéo Lãnh Tinh sắp xông ra.

"Cũng vân, ngươi đừng kéo ta...ta không đi ra ngoài cứu nữ nhân kia, nàng sẽ bị đánh chết đấy!"Lãnh Tinh khẩn cấp tránh thoát kiềm chế của Cũng Vân.

"Cái người này nếu đi ra ngoài, chúng ta sẽ thê thảm, Tát Tư Vương sẽ phát hiện dieenddanleequyddoon ra chúng ta."Cũng Vân gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, nàng biết mình tuyệt đối không ngăn được trái tim Lãnh Tinh một lòng nghĩ đến việc cứu người.

Mấp máy môi, Lãnh Tinh khó xử nhìn Cũng Vân."Cũng Vân, ngươi bình tĩnh đi, Tát Tư sẽ không làm gì ta ." Hắn muốn mắng muốn đánh, một mình nàng gánh chịu là tốt, không cần thiết phải lôi Cũng Vân xuống nước cùng nàng.

"Ta sẽ không để một mình ngươi chịu đâu!" Cũng Vân rất nhanh phủ quyết đề nghị của Lãnh Tinh."Ta và ngươi cùng nhau đi ra ngoài." Coi như Tát Tư vương không bỏ qua cho nàng cũng được.

Lãnh Tinh kiên định gật đầu, định xông ra thì âm thanh uy nghiêm của Tát Tư vang lên sớm hơn họ một bước."Buông nàng ra!"

Lãnh Tinh khiếp sợ dừng bước, không thể tin được Tát Tư lại có tinh thần trượng nghĩa nhúng tay vào chuyện của nước Chích, chẳng lẽ hắn không sợ bị nhận ra sao? Hiển nhiên, hắn không sợ hãi chút nào, hơn nữa tràn đầy tự tin bước ra đứng giữa đám người.

Nam nhân cao lớn một phen buông cánh tay trên người nữ nhân ra, nóng nảy hỏi hỏi: "Ngươi là người nào? Lại dám bảo ta buông nàng ra?"
Bình Luận (0)
Comment