Hoàng Hậu Hỏa Ma

Chương 9.1

Từ nước Chích quay về đã ba tuần. Những thời giờ này, Lãnh Tinh nhàn nhã sống qua ngày, Tát Tư đối với nàng cực tốt, quan hệ giữa hai người càng lúc càng thân mật. Nàng hay muốn đi theo bên cạnh hắn, nhưng nếu như nàng không chịu được nữa, Tát Tư sẽ cho phép nàng rời đi một lát, đi vườn hoa hóng mát một chút, ví dụ như hiện tại.

Mấy ngày nay nóng quá, trong không khí vừa khô lại vừa oi bức. Nàng tưởng rằng mùa hè nước Hỏa Ma lại đến rồi, nhưng đi hỏi thì lại không phải xem ra nhiệt độ này không tầm thường, người trong cung nói việc này cũng không thường gặp.

Bên trong vườn là nơi duy nhất mặt trời chiếu không tới, nơi này tương đối mát mẻ. Lãnh Tinh ngồi xổm người xuống muốn đất để trồng một bụi hoa, nhưng tay vừa đụng đến đất, lại bị cái làm làm nàng phải rút tay về thật nhanh.

“Chuyện này. . . . . .”Lãnh Tinh kinh ngạc nhìn bàn tay sưng đỏ, dần dần sáng tỏ nguyên nhân những ngày qua cảm thấy nóng bức. Thì ra là luồng nhiệt này không phải do mặt trời chiếu xuống, mà là đến từ mặt đất thâm trầm.

“Núi lửa đang hoạt động rồi, khó trách những ngày qua nóng bức như vậy.” Trái tim vừa mới động một cái, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt.

Lãnh Tinh xộc xệch đứng lên, vội vàng đứng ở góc tường. Năm giây sau, chấn động kết thúc, mặt nàng tái nhợt đứng lên, nhưng vào lúc này Tát Tư lại chạy vào.

Tát Tư chạy về phía Lãnh Tinh, ôm nàng vào trong ngực. “Có bị thưong ở đâu? Ngươi không sao chứ?” Tát Tư đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Lãnh Tinh. “Đừng sợ, có ta ở đây rồi.”

“Ta không sao, ta không sao.” Lãnh Tinh cũng ôm thật chặt Tát Tư, trái tim kích động cũng đã bình tĩnh lại.

Nàng ngẩng đầu lên nói với hắn: “Núi lửa bắt đầu hoạt động rồi, chúng ta phải nhanh dieenddanleequyddoon chóng đưa ngừoi dân rời khỏi đây thôi. Chúng ta thả thuyền ở phía Bắc, ở một chỗ không xa thích hợp cho chúng ta ở, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ nơi đó. “Nàng có một luồn dự cảm chẳng lành, đảo Hỏa Ma đã sắp trở thành lịch sử.

Tát Tư gật đầu, hắn không muốn trải qua chuyện làm chấn động lòng người trước đây 5 giây một lần nữa. Hắn là vương nước Hỏa Ma, có trách nhiệm làm cho người dân không sợ hãi, hắn là trượng phu của Lãnh Tinh, hắn có trách nhiệm yêu nàng và bảo vệ nàng. “Đi thôi, chúng ta sẽ bắt đầu lại lần nữa.”

Lãnh Tinh cắn môi dưới, nước mắt không cách nào kím chế chảy xuống, nàng ôm thật chặt Tát Tư.

“Tại sao khóc?” Nâng mặt của Lãnh Tinh lên, Tát Tư lo lắng hỏi.

“Ta không bỏ được nơi này.” Nàng đã có tình cảm với nơi này, nhất định Tát Tư còn khổ sở hơn nàng, nhưng hắn che đậy rất tốt, nàng thật là quá vô dụng.

Tát Tư mỉm cười, vỗ vỗ đầu Lãnh Tinh, lau khô nước mắt của nàng. “Ngươi còn có người dân yêu thương ngưoi, đừng khóc.”Còn có ta yêu ngươi, sẽ không cô đơn, đừng sợ.”Chúng ta hồi cung đi.” Hắn không bỏ được nơi này, nhưng nếu như có nàng đi cùng, nơi nào hắn cũng nguyện ý đi.

“Ngươi đối xử với ta thật tốt.” Lãnh Tinh nằm ở trước ngực Tát Tư nhẹ giọng nói.

“Không đối xử tốt với ngươi thì đối xử tốt với ai?” Tát Tư xoa tóc của nàng, hai người cùng nhau trở lại trong cung.

Tát Tư lập tức lên đường đi dò xét dân chúng, Lãnh Tinh là đợi ở trong cung.

“Vương phi, người có muốn dùng cơm hay không?” Thị nữ đi vào phòng ngủ của Tát Tư và Lãnh Tinh hỏi.

“Ta chờ Tát Tư về ăn chung, các ngươi lui xuống trước đi.” Sau khi thị nữ lui ra, Lãnh Tinh cầm lên một phiến đá và phấn viết thư cho người nhà ở tương lai. Nàng giấu thư ở trong một khối đá trên bức tường, đợi một ngày nào đó trong tương lai các ca ca tìm được, có thể biết được nàng bình an vui vẻ sống ở cổ đại.

Thị nữ đi vào báo Tát Tư trở lại, Lãnh Tinh vỗ vỗ tường đá, thở dài, đứng dậy nghênh đón Tát Tư.

*****

Càng lúc càng ngột ngạt, núi lửa hoạt động càng thêm kịch liệt, chỉ là mặt đất cũng không rung động động, năng lượng núi lửa thỉnh thoảng phóng ra, việc này làm Lãnh Tinh rất lo lắng, chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị rời khỏi đảo Hỏa Ma. Nàng không biết khi nào trời cao muốn cho đảo Hỏa Ma biệt vô âm tính, chỉ mong không phải hiện tại, xin hãy cho bọn họ nhiều thời gian một chút!

Tát Tư vì chuẩn bị cho việc rời khỏi đảo Hỏa Ma, trở nên bận rộn khác thường. Thấy hắn bộc lộ năng lực lãnh lực đạo và hành động hơn người, không khỏi thật cảm thấy bội phục và kiêu ngạo.

Tát Tư đến gần chỗ của Lãnh Tinh ở mũi thuyền, ôm lấy hông của nàng nói: “Có muốn hồi cung nghỉ ngơi một chút hay không? Ngưoi đã ở đây từ sáng đến giờ rồi, mệt không?” Thời tiết nóng bức như thế, hắn không nỡ để nàng phơi nắng ở chỗ này, trên thuyền còn có một ít chuyện, còn phải tốn trên một ít thời gian xử lý.

“Ta không mệt, ta chờ ngươi cùng trở về.” Gần đây, nàng rất sợ rời khỏi Tát Tư, cảm giác hắn vừa rời khỏi thì sẽ không được thấy hắn nữa. Sợ hãi như vậy khiến nàng không muốn rời khỏi hắn dù chỉ một giây, nàng không hiểu tại sao lại có cảm xúc này, có lẽ là núi lửa nhanh bộc phát, làm cho nàng cảm thấy lo lắng!

Tát Tư gật đầu, không ép nàng. “Đi xuống khoang thuyền nghỉ ngơi một chút, chuyện vừa xử lý xong, ta lập tức đi đón ngươi.”

“Được, ta ở bên trong chờ ngươi, ngươi đừng quên tới đón ta đó.”Lãnh Tinh dặn dò, lấy được bảo đảm của Tát Tư, nàng mới an tâm tiến vào khoang thuyền.

Trong khoang thuyền chỉ lạnh hơn một chút so với bên ngoài, nhưng vẫn nóng bức như cũ, Lãnh Tinh đẩy ra cửa sổ trong khoang thuyền giúp không khí lưu thông. Đột nhiên, ngoài cửa sổ có bốn người mặc áo đen, nón của áo choàng choàng gần hết thân người làm nàng tò mò, để cho nàng nhớ tới trước đây không lâu nàng cũng là cố ý choàng nón áo choàng để tránh tai mắt của người khác. Lãnh Tinh theo bản năng cảm thấy bốn người này có vấn đề, lại thêm nóng như vậy còn ăn mặc một thân màu đen, thật sự vô cùng khả nghi.

Lo lắng bốn người kia chạy mất, dưới tình thế cấp bách nàng hô to: “Bốn người mặc áo đen, các ngươi đứng lại cho ta!”

Nàng kêu một tiếng, bốn người kia lập tức dừng chân, chỉ là không có nhìn về phía nàng, dáng vẻ trấn định làm Lãnh Tinh càng cảm thấy kì quái.

“Xoay đầu lại!”Lãnh Tinh lớn tiếng ra lệnh. Nàng muốn xác định thân phận của bọn hắn, bốn người này nhất định có vấn đề, nói không chừng là quý tộc không muốn rời khỏi đảo Hỏa Ma phái người tới phá hư. “Ta gọi các ngươi xoay đầu lại.” Thật là buồn cười, kêu thật lâu lại vẫn dám giả bộ như gió thoảng bên tai!

Một người áo đen trong đó mở miệng nói chuyện. Người này là người cao lớn nhất trong bốn người, giọng trầm thấp khàn khàn làm Lãnh Tinh nghe được cực kỳ không thoải mái. “Ngươi có thân phận gì? Lại dám ra lệnh cho ta như vậy.” Trong âm thanh tràn đầy quyền uy không cho người khác xen vào.

“Ta là vương phi nước Hỏa Ma, thân phận như vậy, có tư cách ở nước Hỏa Ma yêu cầu ngươi xoay đầu lại hay không?” Ở nước Hỏa Ma lại muốn so oai phong với nàng, hắn quá không tự lượng sức rồi.

Một nam nhân mặc áo đen ở bên trái đằng sau thân thể đột nhiên chấn động, quay đầu muốn nhìn nàng, lại bị nam nhân nói chuyện trước đó rống mà dừng lại động tác quay đầu, chỉ là trong nháy mắt, nàng nhìn thấy màu tóc của người muốn quay đầu, đó là màu tóc Quý tộc nước Chích mới có -- màu đen.

Nội tâm Lãnh Tinh chấn kinh đến tột đỉnh, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì trấn định, lấy giọng nói kiên định nói cho bọn hắn biết: “Các ngươi không nên xuất hiện tại nơi này. Nếu như các ngươi muốn khơi lên chiến tranh, thứ cho Hỏa Ma nước không thể phụn bồi. Mặc kệ các ngươi có tin hay không, cả hòn đảo nhỏ này không lâu về sau sẽ chìm và biến mất. Trở về nói cho Chích Lạp vưong của các ngươi biết, nắm chặt thời gian giúp người dân của nước Chích rời khỏi đây, đừng gây ra chiến tranh vô vị ở nơi này nữa, tất cả nơi này sẽ không thuộc về người nào cả.”

Lãnh Tinh nhìn ra được nam nhân áo đen cầm đầu bởi vì lời nói của nàng mà của nàng mà chấn động, nhưng cảm xúc của hắn chỉ là thoáng qua.

“Tát Tư dien&dan^le%quy@don vương phi, Hỏa nữ nước Hỏa Ma, nước Chích đã chấm ngươi!” Thông minh như vậy, lại có thể đoán ra bọn họ đến từ nước Chích. Cho dù cái hòn đảo này sắp biến mất, hắn cũng muốn tóm nàng về bảo vệ nước Chích nước.

Lãnh Tinh bởi vì lời nói của nam nhân áo đen mà cứng đờ, một cỗ sợ hãi ập vào lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người áo đen bình tĩnh rời đi, không có lên tiếng ngăn cản.
Bình Luận (0)
Comment