Cùng với tiếng gọi
vang lên, Hoàng Phủ Thần như một cơn lốc tiến vào sân Phượng cung. Vị An Nam vương này rõ ràng đang rất kích động vì hắn đang dùng khinh công
tiến vào. Hoàng Phủ Ngạo Thiên liếc nhìn mấy thị vệ đang gấp gáp đuổi
theo hắn là biết hắn không thèm chờ thị vệ vào thông báo đã tự tiến vào
đây. Phải biết đây là cung của Hoàng hậu, ngoài Hoàng thượng là hắn ra
thì không có ai được tùy ý ra vào. Hoàng đệ của hắn là tự tin sẽ không
bị hắn xử phạt hay là bất chấp bị xử phạt cũng phải tiến vào đây? Nếu là vế trước thì hôm nay hắn có nên để hoàng đệ ăn chút khổ để nhắc nhở đệ
ấy về thân phận của mình không?Còn nếu là vế sau thì chắc đệ ấy phải có
chuyện rất gấp đây.
Hoàng Phủ Thần hoàn toàn không biết vị
hoàng huynh yêu thương mình hết mực lại xuất hiện suy nghĩ xem làm thế
nào để cho hắn chút giáo huấn. Lúc này hắn chỉ biết hắn phải gặp hoàng
huynh ngay lập tức và không một ai có thể cản được hắn gặp hoàng huynh
hết. Hắn đang kích động, rất kích động. Vì kích động nên hắn chẳng để ý
xem nơi hắn tiến vào là Phượng cung, nơi ở của Hoàng hậu, là nơi một vị
vương gia như hắn tuyệt đối không thể tiến vào. Vì kích động nên hắn
không để ý thấy khuôn mặt đen xì của hoàng huynh hắn khi thấy hắn xuất
hiện. Vì kích động nên vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạo Thiên là Hoàng Phủ
Thần liền phi thân đến gần cầm lấy tay của Hoàng Phủ Ngạo Thiên kéo về
phía mình và gấp gáp nói:
-“Hoàng huynh, huynh mau theo đệ, mau lên, mau lên...”
Hắn vừa nói vừa dùng sức kéo Hoàng Phủ Ngạo Thiên đi. Nghi thức vấn an
Hoàng đế, Hoàng hậu gì đó hoàn toàn bị hắn vứt qua sau đầu. Phải phạt,
nhất định phải phạt mà còn phải phạt nặng hoàng đệ chính là suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạo Thiên lúc bị kéo đi. Hoàng Phủ Ngạo Thiên vốn chỉ muốn
cho Hoàng Phủ Thần chút giáo huấn nhẹ nhàng thôi vì hắn có đôi chút cảm
kích vì hoàng đệ đã cắt ngang câu trả lời của Dạ Diễm Hương. Lần này hắn vốn muốn thẳng thắn với nàng, nhưng khi thấy nàng phân vân suy nghĩ hắn lại đổi ý, hắn không muốn nghe câu trả lời của nàng nữa. Hắn cảm thấy
sợ nghe câu trả lời của nàng. Nói đúng hơn là hắn sợ câu trả lời “không” của nàng. Vì sợ nên hắn trốn tránh và để trốn tránh hắn đã để Hoàng Phủ Thần kéo hắn rời khỏi. Nhưng hoàng đệ của hắn thật đáng giận khi lôi
kéo hắn một cách thô lỗ rời khỏi Dạ Diễm Hương làm cho nàng bỗng dưng
mất điểm tựa mà đứng không vững. May mà nàng không ngã xuống đất mà chỉ
nghiêng ngả một chút rồi ngồi xuống ghế. Dù thế thì hắn cũng phải cho
hoàng đệ đi chép kinh Phật. Phải biết là vị hoàng đệ này của hắn là
người tối không kiên nhẫn với việc ngồi một chỗ trong thư phòng và chép
sách, nhất là những sách uyên thâm rắc rối lại dài và dày như kinh Phật. Nhưng lần này đệ ấy chép không xong hai cuốn thì đừng hòng bước ra khỏi thư phòng nửa bước.
Hoàng Phủ Thần đang lôi kéo Hoàng Phủ
Ngạo Thiên ở đằng trước bỗng dưng cảm thấy lưng lạnh toát. Là ai có ý
xấu với hắn vậy? Mà thôi, chuyện đó giờ không quan trọng. Quan trọng là
phải cho hoàng huynh xem thứ đó ngay bây giờ. Nghĩ thế nên cước bộ của
Hoàng Phủ Thần càng nhanh hơn và vẫn không quên kéo Hoàng Phủ Ngạo Thiên theo. Cảnh tượng An Nam vương lôi kéo Hoàng thượng đi như chạy dọc
đường đi đã làm cho thị vệ cung nữ thái giám hoảng hốt không thôi nhưng
cũng không dám cản đường hai người chỉ là tự mình nâng cao cảnh giác xem có phải trong cung xuất hiện thích khách hay quái vật gì đó không mà
khiến hai vị cao cao tại thượng kia lại mất hình tượng như vậy? Trong bộ dáng đi lại vô cùng mất hình tượng như vậy, Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhanh
chóng được Hoàng Phủ Thần kéo đến thư phòng ngự dụng. Sau khi hai người
bước vào Hoàng Phủ Thần còn khép cửa lại rồi thần thần bí bí dạo quanh
một vòng xem liệu có ai ở đây không. Bộ dáng này của hoàng đệ làm Hoàng
Phủ Ngạo Thiên có chút buồn cười. Thư phòng của hắn sao có thể có người
vào được chứ. Nhưng từ hành động này có thể cho thấy đệ ấy là muốn nói
chuyện bí mật và vô cùng quan trọng với hắn. Chuyện bí mật, quan trọng
lại gấp gáp phải chăng là phía Sơn quốc có biến? Thấy Hoàng Phủ Thần còn định kiểm tra thêm một vòng nữa, Hoàng Phủ Ngạo Thiên không nhịn được
mà kéo hắn lại nói:
-“Đệ có chuyện gì thì mau nói đi. Làm gì mà thần thần bí bí như vậy?”.
Hoàng Phủ Thần thấy Hoàng Phủ Ngạo Thiên có vẻ không kiên nhẫn cũng không đi
tiếp nữa mà đứng lại lôi từ trong ngực ra một cuốn sách đưa cho Hoàng
Phủ Ngạo Thiên:
-“Huynh xem cuốn sách này đi?”.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên đón lấy cuốn sách. Đập vào mắt hắn là hai chữ “Chiến
tranh” được viết theo lối cuồng thảo. Nét chữ bay bướm, mềm dẻo nhưng
cũng rất cứng cáp. Nếu nói nét chữ nét người thì người viết hai chữ này
thanh tao mà cứng cỏi, hờ hững mà ngạo mạn. Rất cuốn hút. Ừ, rất giống
con người nàng. Hoàng Phủ Ngạo Thiên lấy đầu ngón tay lướt qua hai chữ
tiêu đề này trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi:
-“Đệ lấy cuốn sách này từ đâu?”
Thấy Hoàng Phủ Ngạo Thiên không hề mở sách ra đọc làm Hoàng Phủ Thần có chút ngạc nhiên. Hoàng huynh đã đọc cuốn sách này rồi sao?
-“Hôm nay
đệ đến thăm Phong nhi. Lúc đệ bước vào tiểu tử này đang đọc sách. Ngẩng
lên thấy đệ lại giấu nó đi. Đệ tò mò liền nhân lúc tiểu tử này không chú ý mà lấy đi. Chỉ đọc trang đầu cuốn sách đã đủ làm đệ giật mình. Độc
hết cuốn sách thì không phải là giật mình thôi đâu. Phải nói là kinh sợ. Nhưng hoàng huynh, huynh đọc cuốn sách này rồi ư?”.
-“Ừ. Sách này chỉ có ở chỗ huynh và Phong nhi. Nếu đệ tìm được ở chỗ khác thì…”
Nói đến đây thì Hoàng Phủ Ngạo Thiên dừng lại. Dù hắn không nói tiếp thì
Hoàng Phủ Thần cũng hiểu. Sự tồn tại của cuốn sách này phải được giữ bí
mật tuyệt đối.
-“Nhưng sao cuốn sách lại ở chỗ Phong nhi? Huynh trao cho Phong nhi ư? Vậy ý của huynh là…”
Nói đến vấn đề này, Hoàng Phủ Ngạo Thiên chỉ biết thở dài bất đắc dĩ nói:
-“Không phải huynh trao mà người viết ra cuốn sách đã trao cho Phong nhi. Ta
cũng là từ Phong nhi mới có được nó”. Nhắc đến hắn lại cảm thấy uất ức.
Những thứ tốt như vậy luôn là Phong nhi được ưu tiên. Phong nhi giờ chỉ
là đứa trử thì cần những thứ như cuốn sách này làm gì chứ. Nàng chẳng
nghĩ đến hắn chút nào. Hắn là ai chứ? Là trượng phu của nàng đó. Trượng
phu là gì nào? Không phải là người thê tử chia sẻ mọi thứ sao? Nàng đã
keo kiệt chia sẻ tình cảm với hắn mà lại còn luôn không cho hắn biết đến những thứ tốt nàng có đầu tiên. Trong lòng nàng hắn luôn xếp sau Phong
nhi. Lại còn một đống huynh đệ tỉ muội Dạ gia luôn cùng hắn tranh thủ
tình cảm của nàng. Địa vị của hắn trong lòng nàng đủ thấp a. Đúng là
muốn có bao nhiêu uất ức là có bấy nhiêu. Vừa nãy tránh nghe câu trả lời của nàng quả là đúng đắn. Lát nưa hắn sẽ tìm mọi cách khuyên bảo Phong
nhi sau đó để Phong nhi giữ nàng lại. Hắn sẽ dày mặt mà quấn quýt lấy
nàng. Hắn nhất định sẽ làm nàng hồi tâm chuyển ý, nhất định sẽ làm nàng
đồng ý ở lại bên hắn, đồng ý yêu hắn.
Hoàng Phủ Thần không
hề biết đến những suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Ngạo Thiên, hắn chỉ nghe Hoàng Phủ Ngạo Thiên nói đến người viết sách thì liền bị kích động trở
lại. Hắn ôm lấy cánh tay của Hoàng Phủ Ngạo Thiên vừa lắc vừa nói:
-“Huynh vừa nói người viết sách sao? Huynh có biết người đó không? Người đó là
ai? Hiện ở nơi nào? Đệ có hay không gặp được người đó? Gặp ngay bây giờ
được không? Không, người này chắc là cao nhân khó gặp. Làm thế nào mới
gặp được người đó. Huynh nói cho đệ biết đi. Đệ…”
Hoàng Phủ Ngạo
Thiên nhìn hoàng đệ của mình nói hưng phấn như một đứa trẻ thì bật cười. Đã bao lâu rồi hắn không thấy được dáng vẻ đáng yêu này của hoàng đệ.
Huynh đệ hắn sinh ra trong hoàng cung, trải qua gió tanh mưa máu mà sống sót vốn đã trưởng thành từ rất sớm, những nét trẻ con đã ẩn sâu dường
như là mất hút. Nay hoàng đệ lại vì cuốn sách này mà như vậy có thể thấy hắn có bao nhiêu yêu thích với cuốn sách này. Cũng đúng. Hoàng đệ của
hắn nhìn nho nhã nhưng cũng giống như hắn là chiến thần từ trong xương
tủy. Hoàng đệ lại đặc biệt yêu thích mà không, phải nói là đặc biệt si
mê nghiên cứu và sưu tầm binh thư. Cuốn sách này lại không phải chỉ đơn
giản là binh thư nên thái độ của hoàng đệ như thế này là hoàn toàn hiểu
được. Hắn giữ lại đôi tay đang lắc tay mình của Hoàng Phủ Thần rồi nói:
-“Đệ nói từ từ thôi, không có gì phải vội. Huynh biết người đó, đệ cũng biết”.
Hoàng Phủ Thần lại càng thêm hưng phấn:
-“Đệ cũng biết. Thật là hay. Là ai vậy? Đệ thật không biết bên mình thế mà
lại có cao nhân ẩn giấu như vậy? Là ai? Huynh nói ngay đi”.
-“Hoàng tẩu của đệ”.
-“Ai?Hoàng tẩu?”. Hoàng Phủ Thần sững sờ hỏi lại.
-“Ừ”.
Đúng là sét đánh giữa trời quang. Hắn cũng chỉ có một vị hoàng huynh là vị
hoàng đế đang đứng trước mặt hắn đây. Vị hoàng huynh này tuy có nhiều
phi tần nhưng theo lễ thì chỉ có Hoàng hậu mới được vương gia như hắn
gọi là Hoàng tẩu. Hơn nữa hắn nhận định cũng chỉ có vị Hoàng hậu đương
nhiệm mới được Hoàng huynh công nhận và muốn hắn gọi là Hoàng tẩu, xem
nàng như người một nhà còn nếu là người khác thì cũng chỉ đơn thuần gọi
là Hoàng hậu là được rồi. Dù suy nghĩ thế nhưng Hoàng Phủ Thần cũng
không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa:
-“Là Hoàng Hậu sao?”.
Thấy Hoàng Phủ Thần sững sờ kinh ngạc và đầy nghi hoặc, Hoàng Phủ Thần một lần nữa bật cười rồi mới đáp:
-“Ừ. Là nàng ấy? Ngạc nhiên sao?”.
-“Này đâu phải là ngạc nhiên thôi đâu. Thật đúng là không tin được. Đó là cuốn sách như thế nào chứ?”
Hoàng Phủ Thần lấy lại sách từ tay Hoàng Phủ Ngạo Thiên rồi chỉ vào hai chữ tiêu đề mà nói:
-“Đây là hai chữ gì nào? Là hai chữ “Chiến tranh” đấy. Hoàng hậu cũng chỉ là
một nữ nhân. Dù nàng ấy không phải là tiểu thư khuê các chỉ ở trong nhà
mà có đi lại trong giang hồ thì biết bao nhiêu về chiến tranh thật sự
chứ? Nhưng trong cuốn sách này lại viết rất chân thật giống như nàng ấy
đã từng nhìn thấy, từng trải qua những cuộc chiến tranh tàn khốc nhất.
Những chiến thuật được viết trong đây thật thần kỳ. Đệ chưa từng thấy
chúng trong bất kỳ cuốn binh thư nào. Có những kiến giải trong đây đệ
chưa từng được biết đến và đệ nghĩ cả đời đệ đều không thể tự nghĩ ra
những điều đó. Đệ đã đọc hết cuốn sách này nhưng có nhiều chỗ đệ cũng
chưa thật sự hiểu. Người không trải qua trăm trận chiến, không phải là
một tướng tài sao có thể viết ra được cuốn sách như thế này. Giờ huynh
bảo đệ làm sao tin cuốn sách này là do một nữ nhân viết ra được đây?”.
-“Ta có thể hiểu vì sao đệ không tin nhưng đó lại là sự thật. Khi có thời
gian trẫm cho phép đệ ghé thăm Hoàng tẩu. Đệ hãy thỉnh giáo nàng ấy
những điều đệ chưa hiểu trong cuốn sách này. Không chỉ như vậy, tri thức mà nàng ấy có rất nhiều và rất mới mẻ. Nàng ấy chính là một cuốn sách
sống đấy. Rồi đệ sẽ tin là nàng ấy viết ra cuốn sách thôi”.
-“Thật sự như vậy? Thật khó tin. Đệ sẽ đi tìm nàng ấy ngay bây giờ”. Nói rồi
Hoàng Phủ Thần định quay lưng bước đi thì bị Hoàng Phủ Ngạo Thiên giữ
lại.
-“Chuyện này không vội. Buổi chiều đệ hãy ghé qua. Giờ huynh có chuyện quan trọng hơn muốn bàn với đệ”.
Hoàng Phủ Thần nghe vậy thì đầy tiếc nuối mà đồng ý ở lại.