Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 167

Edit: Docke

Hạ Lan Tuyết rửa mặt chải đầu qua loa một chút, thay một bộ đồ bằng vải lụa hơi mỏng. Lồng ngực mở rộng, ngồi trong viện tựa như một bức tranh truyền thần.

Ngồi đối diện, là Phượng Cửu.  

Bọn hắn không nói tiếp đề tài buổi sáng mà đang chơi cờ, hết sức chăm chú suy nghĩ đánh cờ.

Cờ đã đến trung cuộc, Dịch Kiếm bước nhanh lại gần, vấn an rồi nói: “Vương gia, Hoàng bang chủ đã đến bên ngoài rồi ạ.”

Khi đó, khó khăn lắm Hạ Lan Tuyết mới hạ quân đen xuống bàn cờ.

Phượng Cửu cười cười: “Quân cờ của ngươi đã đến rồi.”

“Ta chưa từng xem hắn là quân cờ.” Hạ Lan Tuyết biện giải: “Chỉ có điều, muốn nhờ hắn giúp một chuyện mà thôi.”

Phương Cửu chỉ cười không nói.

Không bao lâu, đã thấy một hán tử trung niên dáng người khôi ngô, diện mạo đoan chính rảo bước nhanh chóng tiến lên. Khi nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, hán tử trung niên lộ vẻ vui mừng. Đi nhanh vài bước, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt Hạ Lan Tuyết, dập trán, hành đại lễ long trọng ân cần nhất rồi thăm hỏi: “Vương gia bình an. Từ lúc từ biệt ở kinh thành, không có thời khắc nào mà thuộc hạ lại không lo lắng cho an nguy của Vương gia.”

“Ta rất tốt. Hoàng bang chủ đứng lên đi.” Hạ Lan Tuyết đưa tay vờ nâng lên, cười yếu ớt nói: “Hoàng bang chủ mừng tân hôn, bổn vương vẫn chưa tặng quà mừng gì. Miếng ngọc này, xin nhờ Hoàng bang chủ chuyển giao đến tân phu nhân.”

Nói xong, anh tùy tay cởi miếng ngọc bội gắn trên thắt lưng của mình xuống, đưa cho Hoàng A Ngưu.

Hoàng A Ngưu lộ vẻ sợ hãi, chìa hai tay, lễ độ cung kính nhận lấy.

Đợi sau khi nhìn rõ ngọc bội, hai tay Hoàng bang chủ run lên, hết sức lo sợ, quỳ nói: “Vương gia, lễ vật này rất quý trọng. Tiện nội thật sự không dám nhận!” (tiện nội: từ khiêm tốn nói về vợ của mình)

Miếng ngọc đó, chất ngọc sáng, sắc thúy tươi đẹp. Trên mặt có khác vân hình bàn long. Ngoại trừ Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Thuần, mỗi người đều có một miếng. Đây chính là ngọc bội chính tay tiên hoàng đeo cho bọn họ khi hoàng tử vừa ra đời.

Lễ vật quý trọng như thế, Hoàng bang chủ đương nhiên là không dám nhận.

“Nếu ta đã cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Thấy ngọc như gặp người. Sau này nếu Hoàng bang chủ gặp phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần cầm miếng ngọc bội này, sẽ có người đến giúp ngươi.”

“Cám ơn Vương gia.” Hoàng bang chủ dập đầu thật sâu, cảm động đến rơi nước mắt.

Đây thật sự là một phần đại lễ.

“Nhưng bổn vương muốn mượn tân phu nhân của ngươi dùng một chút.” Hạ Lan Tuyết thoáng lộ nét cười khó hiểu, thản nhiên nói.

Hoàng bang chủ nghĩ cũng không cần nghĩ, gật đầu ngay: “Xin nghe theo Vương gia sai bảo.”

Đợi một lát, Hoàng bang chủ lại như vừa nhớ đến cái gì, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Vương gia có từng trách cứ thuộc hạ…”

“Đương nhiên là không.” Hạ Lan Tuyết vô cùng đứng đắn trả lời: “Lúc trước ta có dặn ngươi phải để ý đến Vương phi và nha hoàn của nàng. Tuy rằng ngươi đã để lạc mất Vương phi, nhưng cũng đã chăm sóc cho nhà hoàn của nàng rất khá. Nha đầu Thập Nhất đó, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng con người rất tốt. Lúc trước, khi còn ở Vương phủ, đối với Vương phi toàn tâm toàn ý, cũng không sinh lòng có mới nới cũ, bộ dạng cũng không tục. Ngươi thích nàng, nguyện ý cưới nàng làm bang chủ phu nhân, cho thấy ngươi không hề một dạ hai lòng. Cũng được coi như là người mai mối, bổn vương thưởng thức còn không kịp, sao lại trách cứ ngươi?”

Tình hình đặc biệt lúc ây, Thập Nhất đang lúc lẩn trốn nguy khó lại gặp được Hoàng A Ngưu, đương nhiên không phải là trùng hợp.

Lúc vừa bị lưu đày, Hạ Lan Tuyết đã lo lắng Vương phủ sẽ phát sinh biến cố, Y Nhân và Thập Nhất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên đặc biệt dặn dò Hoàng A Ngưu để ý chiếu cố một chút. Sau Y Nhân lại được Bùi Nhược Trần đưa về phủ Thừa tướng, cho nên Hoàng A Ngưu chỉ tìm được Thập Nhất. Khi lần đầu tiên hắn gặp được Thập Nhất, thấy Thập Nhất cũng là một giai nhân mỹ mạo. Hơn nữa, lúc nào cũng lo lắng suy nghĩ cho Vương phi, tâm địa cũng coi như chất phác thiện lương. Vì thế đã ngấm ngầm nảy sinh tình cảm, cưới nàng làm bang chủ phu nhân.

Sau khi cưới Thập Nhất, hắn vẫn lo lắng Hạ Lan Tuyết sẽ trách hắn, nhưng vẫn chưa có cơ hội hồi báo.

Nào biết rằng, Hạ Lan Tuyết chẳng những không trách, ngược lại còn tỏ vẻ tôn sùng hành vi của hắn. Hoàng A Ngưu trong lòng an ổn trở lại.

“Không biết Vương gia muốn tiện nhân dốc sức thế nào?” Hắn hỏi.

Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Ta muốn mời nàng nhập cung.”

“Nhập cung?”

“Hoàng cung Viêm Quốc.” Hạ Lan Tuyết nói tiếp: “Y Nhân ở đó. Ta lo lắng không có ai phụ giúp nàng, cho nên mời Thập Nhất vào cung giúp Vương phi.”

“Sao Vương phi lại ở Viêm Quốc?” Hoàng A Ngưu ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hiểu thế nào.

“Tình huống cụ thể ngươi không cần biết. Đương nhiên, ta chỉ hỏi ý kiến của vơ chồng ngươi chứ không hề bắt buộc. Các ngươi có thể cự tuyệt. Hoàng bang chủ cũng không cần phải sốt ruột trả lời, cứ trở về hỏi qua ý kiến cảu Thập Nhất cũng được.” Hạ Lan Tuyết hiền lành, trang nghiêm, bộ dáng toát ra ‘Ta rất dân chủ’.

Nhưng ngọc bội trong tay Hoàng A Ngưu lại nặng trịch, làm cho hắn không thể cự tuyệt.

Hạ Lan Tuyết sở dĩ phải tốn nhiều tâm tư như vậy là bởi vì: Hoàng A Ngưu cũng không phải là thuộc hạ chân chính của anh.

Quả thật anh đã từng giúp đỡ Hoàng A Ngưu. Năm đó, Cái Bang có nội loạn, Hoàng lão bang chủ bị người hãm hại, Hoàng A Ngưu cũng bị bách phải lưu lạc tha hương.

Là Hạ Lan Tuyết đã ra lệnh cho Dịch Kiếm đi giúp hắn. Không chỉ giúp hắn đăng lên ngôi vị bang chủ mà còn vì hắn tra ra kẻ thù giết cha, rửa được huyết hận.

Chỉ dựa vào điểm này, Hoàng A Ngưu đã từng bày tỏ: Cả đời này sẽ nguyện trung thành với Hạ Lan Tuyết.

Lúc ấy, Hạ Lan Tuyết chỉ thản nhiên cười cười, cũng không ứng thừa cái gì.

Sau khi trở về, anh cùng Phượng Cửu phẩm trà, Phượng Cửu đã nói: “Người này có cốt phản.”

Hạ Lan Tuyết trả lời: “Chỉ có thể dùng một chút.”

Hiện tại, chính là lúc dùng hắn.

Quả nhiên, Hoàng A Ngưu cầm chặt ngọc bội, cúi đầu nói: “Tiện nội vẫn còn nhớ mãi không quên ân tình của Vương phi. Hiện giờ có thể làm bạn với Vương phi, là niềm mơ ước thiết tha của tiện nội. Sao nàng lại cự tuyệt?”

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, làm như không cẩn thận mà lộ miệng, không chút để ý nói: “Viêm Hàn đã lấy được chí tôn đồ rồi.  Mang ngọc mắc tội, Viêm Cung đã không còn là nơi an toàn nữa rồi. Bổn vương lo lắng Vương phi sẽ gặp nguy hiểm. Nếu có thể, nói Thập Nhất đưa Vương phi ra khỏi đó.”

“Vâng.” Hoàng A Ngưu nghe xong, ngực nhảy dựng nhưng trên mặt vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh.

Hắn là bang chủ Cái Bang, thuộc hạ động đúc. Phải cứu một người từ Viêm Cung đi ra, cũng không phải là chuyện gì khó khăn lắm.

Thậm chí so với việc Hạ Lan Tuyết tự mình phái người đi cứu viện, càng hữu hiệu hơn.

“Hy vọng nhanh chóng có thể nhận được tin tức tốt lành từ Bang chủ.” Hạ Lan Tuyết cười cười, nhẹ nhàng ngầm ý muốn đuổi khách.

Hoàng A Ngưu lễ độ cung kính đứng lên, sau đó lui xuống.

Nhưng vừa lúc xoay người, Hạ Lan Tuyết vẫn đang chăm chú nhìn thấy đáy mắt hắn đang mừng như điên.

Hạ Lan Tuyết lại làm như không biết, chậm rãi bưng ly trà, nhấp một ngụm.

“Ây da, Vương gia cần gì phải gây nhiều phiền toái cho Viêm Hàn như vậy?” Chờ Hoàng A Ngưu rời đi hẳn rồi, Phượng Cửu như cười như không mà nhìn Hạ Lan Tuyết, hỏi: “Vốn đã để Vũ gia đi quấy rối rồi, bây giờ lại truyền ra lời đồn chí tôn đồ ở Viêm Cung. Vương gia đang cố ý không để Viêm Hàn ngủ yên đây mà.”

“Hắn bắt Vương phi của ta đi, chẳng lẽ ta lại không thể làm phiền hắn hay sao?” Hạ Lan Tuyết lại chậm rãi uống một ngụm trà, rất đương nhiên nói.

“Chỉ có điều, Vương gia làm như vậy sẽ đẩy Thập Nhất vào chỗ nguy hiểm. Nếu Vương phi biết chuyện, e rằng sẽ không vui.” Phượng Cửu nói.

“Ngươi cũng đã biết Hoàng A Ngưu vì sao lại muốn kết hôn với Thập Nhất?” Hạ Lan Tuyết đột nhiên ngưng cười, lạnh lùng nói: “Lúc trước ta rời khỏi kinh thành, bởi vì ra đi quá bi thương, lại không thể bại lộ thế lực của mình, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Hoàng A Ngưu, để ý lo lắng cho các nàng. Đó cũng chỉ là trong lúc tuyệt vọng thì chuyện gì cũng phải thử. Nào ngờ Hoàng A Ngưu tâm tư không nhỏ. Hắn biết khi đó mà ta còn có thể để ý đến người, tất phải là người trọng yếu nhất của ta. Hắn cưới Thập Nhất, chính là vì cảm thấy sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày, Thập Nhất sẽ có tác dụng. Ta liền cho hắn một cơ hội. Ta muốn nói cho hắn biết: Thập Nhất rất trọng yếu. Nếu hắn thật sự lợi dụng Thập Nhất để trộm lấy chí tôn đồ, cũng có thể làm cho Thập Nhất thấy rõ hắn. Không phải là chuyện không tốt.”

“Vương gia, Khi ngươi bị Dung hoàng hậu lợi dụng, ngươi cũng đã thấy rõ nàng, vì sao vẫn cam tâm tình nguyện bị nàng kiềm chế?” Phượng Cửu đột nhiên nhướng mắt, ngữ điệu không cao nhưng lại dị thường sắc bén.

Hạ Lan Tuyết sắc mặt khẽ biến, nói không ra lời.

“Tình yêu, là một chuyện phức tạp thế nào. Thập Nhất cùng Hoàng A Ngưu vừa mới tân hôn. Cho dù Hoàng A Ngưu cưới Thập Nhất là vì một hoài tâm không tốt, nhưng Thập Nhất vẫn là một kiều nương trẻ trung xinh đẹp. Hoàng A Ngưu nhất định cũng sẽ hết sức ôn nhu mà săn sóc. Thập Nhất chẳng qua chỉ là một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi. Trong hoàn cảnh đó, làm sao mà không động tâm cho được? Chỉ sợ đến lúc đó, cho dù Thập Nhất đã biết chân tướng, cũng vẫn không hiểu ý, cam tâm tình nguyệt để Hoàng A Ngưu lợi dụng… Đến lúc đó, ta chỉ sợ, Thập Nhất ngược lại sẽ bất lợi với Vương phi.” Phượng Cửu lắc đầu, thở dài nói.

Hạ Lan Tuyết giật mình, lập tức lại trầm tĩnh lại, thản nhiên nói: “Thập Nhất sẽ không làm hại Y Nhân.”

“Vì sao Vương gia lại khẳng định như vậy?” Phượng Cửu hỏi.

“Bởi vì không ai lại nguyện ý làm hại Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết nhướng mày, đơn giản mà chắc chắn nói: “Nàng vốn không tranh sự đời. Thế nhân làm sao có thể để tâm đi hại nàng?”

Phượng Cửu lại cúi đầu, không ủng hộ cũng không phản bác, nói: “Vương gia mới vừa rồi cũng đã nói, mang ngọc mắc tội.” (người hạnh phúc, giàu có luôn sẽ bị người khác ganh ghét, hãm hại)

Y Nhân vốn không tranh sự đời, nhưng đã có quá nhiều chuyện vì nàng mà phát sinh.

Chỉ dựa vào chuyện Hạ Lan Tuyết coi trọng nàng, nàng đã phải hứng chịu đủ loại hậu quả rồi.

Huống chi, còn có hoàng đế Viêm Quốc, Viêm Hàn với đủ loại biểu hiện kỳ quái kia nữa.

Thế nhân sao lại không hiếu kỳ, sao lại có thể để nàng tiếp tục trốn trong góc yên ổn sống cuộc sống gia đình?

Y Nhân vô tội.

Nhưng, đã không thể may mắn thoát khỏi.

Hạ Lan Tuyết trầm ngâm một lát, sau đó nhìn Phượng Cửu hỏi: “Phượng tiên sinh, trước kia ngươi cũng là một kẻ không tranh sự đời. Rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến ngươi rời khỏi Phượng trang, tự lập sự nghiệp, xây dựng Lạc Phượng sơn trang? Chẳng lẽ… cũng là bởi vì mang ngọc mắc tội?”

Phượng Cửu yên lặng không nói, chỉ bưng ly trà trong tay, nhợt nhạt nhấp một ngụm. Sau đó, hắn nhìn về phương xa.

Phương xa, trên hồ nước, sóng gợn nổi lên, rạng rỡ phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Nổi gió.” Hắn nói.

Nổi gió.

Gió nổi lên nước động, những hình ảnh phản chiếu trên mặt nước cũng vì vậy mà chớp nháy không chừng.

Tựa như năm ấy.

Ngày ấy, nàng đứng ở bên hồ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt hồ, hình ảnh tĩnh lặng trên mặt hồ lập tức run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment