Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 193

EDITOR: DOCKE

Hiện trường hết sức căng thẳng.

Nhưng căn bản là không có sự tiếp xúc.  

Lúc Lục Xuyên ra tay không hề có dấu hiệu, chỉ là bóng xám chợt lóe, kiếm quang đầy trời. Lưu Trục Phong đẩy Y Nhân ra phía sau, tức giận nói: “Lục Xuyên, ngươi điên rồi!”

Kiếm của Lục Xuyên khó khăn lắm mới xẹt qua dưới nách Lưu Trục Phong. ‘Te rẹt’ một tiếng, tay áo của Lưu Trục Phong bị xén rớt một mảng, trên cánh tay cũng bị rách một đường thật dài – Máu tươi đầm đìa.

Lục Xuyên cũng không quản Lưu Trục Phong có làm sao không, kiếm phong vừa chuyển, một lần nữa phô thiên cái địa xông thẳng đến chỗ Y Nhân. Kiếm quang dầy đặc khắp nơi khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều lóa mắt. Y Nhân tránh cũng không thể tránh. Lưu Trục Phong vừa mới buông cô ra, bây giờ dù có muốn cứu trở lại cũng đã không còn kịp nữa.

Viêm Hàn đã xông đến gần. Khí lực của hắn vừa bá đạo vừa cứng rắn, mạnh mẽ xông xáo như một viên tướng len lỏi vào tầng tầng lớp lớp kiếm khí. Nhưng còn chưa tiến vào được đã bị thương tích đầy mình, lại vẫn là không kịp.

Y Nhân đáng thương lùi về sau từng bước.

Sau đó, một cái bóng màu trắng đột nhiên lao tới. Chỉ trong nháy mắt, cái bóng trắng đó đã nhẹ nhàng bay đến, còn nhanh hơn cả kiếm của Lục Xuyên. Tay áo liên tục phất lên, không chút chậm trễ ngăn cản kiếm quang. Thanh sam bạch cẩm trắng xóa một mảnh, khí thế như sấm vang chớp giật.

Tất cả mọi người nhìn thấy một thân hình hùng dũng hiên ngang đứng đó, một tay ôm thắt lưng Y Nhân, tay kia buông xuôi theo thân người. Trong không khí có mùi máu tanh, những giọt máu đỏ thẫm ngưng tụ trên đầu ngón tay, rồi từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lục Xuyên đã thu kiếm, ngạo nghễ đứng ở đối diện.

“Ngươi là người đầu tiên dám dùng tay không tiếp kiếm của ta.” Lục Xuyên ngân nga nói, “Được, hôm nay ta tha cho nàng.”

“Kiếm thuật của Lục Tiên sinh vang dội cổ kim, quỷ thần khó dò. Chỉ là vãn sinh may mắn mà thôi.” Hạ Lan Tuyết nghiêm sắc mặt trắng bệch, thần thái lại rất thong dong. Đôi mắt tinh anh híp lại, ý cười tràn ngập, lại khiêm tốn nhã nhặn có lễ, đúng mực.

Lục Xuyên liếc mắt nhìn anh tán thưởng, phá lệ nói một câu có vẻ có nhân tính: “Phượng Cửu quả nhiên cũng có mắt nhìn.” Nói xong, hắn lại nhìn thoáng qua Lưu Trục Phong, cất giọng lạnh lùng, “Cho nên, chuyện của ngươi, lần sau chúng ta sẽ nói tiếp.”

“Còn có lần sau ư?!” Lưu Trục Phong kêu la thảm thiết, “Ta nói này, vì sao ngươi không dám tìm Phượng Thất mà hỏi cho rõ ràng, cứ tìm ta gây sự hoài vậy chứ? Ngươi làm vậy, chẳng phải là quả hồng chuyên tìm nhuyễn niết sao? Lục Xuyên, ngươi nói lý lẽ một chút có được không? Tại do chính ngươi kỳ quái, thích người ta mà bản thân cũng không biết, lại tìm ta xui. Ta nói – Này, này, này…”

Lục Xuyên mặc kệ cho Lưu Trục Phong ở đó lải nhải, sớm đã bỏ đi từ lâu rồi.

Những người còn lại cũng không có mấy ai lắng nghe Lưu Trục Phong oán hận. Mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng tập trung vào Y Nhân và Hạ Lan Tuyết.

Viêm Hàn đứng cách bọn họ gần nhất. Bởi vậy, hắn thấy được ánh mắt Hạ Lan Tuyết dịu dàng mà thân thiết, cũng thấy được Y Nhân toàn tâm tin cậy. Ánh mắt của bọn họ, làm hắn đau đớn.

Hạ Lan Tuyết trấn an Y Nhân một lát, lập tức nhìn về phía Viêm Hàn.

Ánh mắt của anh thanh kích, cứng cỏi, không hề khiêu khích nhưng còn lợi hại hơn cả khiêu khích nữa.

Mới vừa rồi, anh đã nhanh hơn Viêm Hàn một bước.

Nếu lần trước đã bị Bùi Nhược Trần giành trước một bước thì lần này, anh không thể tiếp tục trì hoãn được.

“Y Nhân,” Viêm Hàn gọi.

Y Nhân nhìn qua hắn, cười cười, trên mặt là vẻ phấn khởi không hề che dấu chút nào. Nhưng vẻ tươi cười của cô lúc này, đối với Viêm Hàn mà nói, lại càng khiến hắn đau lòng.

Nụ cười đó, không phải là nụ cười của người vợ đối với người chồng, mà giống như nụ cười của anh em tình thâm hơn.

“Y Nhân, nàng lại đây.” Viêm Hàn đi về phía trước từng bước, có chút vô lực vươn tay về phía Y Nhân. Y Nhân ngẩng đầu tìm kiếm ánh mắt của Hạ Lan Tuyết, sau đó đi đến chỗ Viêm Hàn, dáng vẻ rất tự nhiên.

Chỉ có điều, cô vừa mới bước ra, cánh tay lại bỗng nhiên bị níu chặt.

Y Nhân kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Hạ Lan Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, thẳng tắp mà nhìn Viêm Hàn.

Viêm Hàn cũng nhìn lại Hạ Lan Tuyết.

“Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao?” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói, “Nếu đã hiểu thì cần gì phải cưỡng cầu?”

“Không đến cuối cùng, sao biết là ta cưỡng cầu?” Viêm Hàn không cam lòng yếu thế đáp lại một câu, nói cũng rất thản nhiên.

Hạ Lan Tuyết thu mắt, nắm chặt lấy cánh tay của Y Nhân, không hề lơi lỏng chút nào.

Y Nhân có điểm không hiểu thế nào mà nhìn hai người, nghĩ không ra bọn họ rốt cuộc sao lại nói chuyện cái kiểu bí hiểm như thế này.

Đang do dự thì từ trong đám người truyền đến một tràng gào to kêu gọi, “Tiểu thư, tiểu thư!” Chỉ chốc lát sau, liền có một người mắt híp mi dài, chen qua đám người đi ra. Nhìn thấy Y Nhân, nàng mừng rõ như điên, chẳng thèm quan tâm đến người khác đã bổ nhào vào Y Nhân, mừng đến nỗi nghẹn ngào: “Em còn tưởng tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi chứ.”

“Đương nhiên không sao.” Y Nhân vừa đẩy nàng ra, vô ý thức lại tránh khỏi sự trói buộc của Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết trong tay trống trơn, tựa như trong lòng cũng mất đi một miếng. Anh trơ mắt nhìn Y Nhân cùng Thập Nhất xúm xít lại với nhau, ném anh và Viêm Hàn sang một bên.

Không tim không phổi, không tình không mặt.

Bọn hắn tranh luận, chỉ giống như một trò cười.

Nhưng mà, chỉ lát sau hai người lại đều mỉm cười.

Đúng vậy, chưa đến lúc cuối cùng cũng chưa biết ai là người cưỡng cầu.

“Đúng rồi, tiểu thư, rốt cuộc vì sao cô lại mất tích?” Thập Nhất còn đang ở bên kia gào to.

Y Nhân đang muốn trả lời, ánh mắt lại quét qua Hạ Ngọc một chút, đột nhiên câm miệng, sờ sờ đầu, ngây ngô cười mấy tiếng. Cô không thông minh nhưng cũng biết nói, một khi quan hệ giữa Liễu Sắc và Hạ Hầu bị công khai, Hạ gia sẽ phải gánh chịu tai họa ngập đầu.

Cô không phải là người thích đâm bị thóc, chọc bị gạo, luôn muốn khoan dung độ lượng.

Thập Nhất đã quen với cái kiểu hồ đồ ngốc nghếch của cô, cũng không truy vấn mãi nữa, chỉ cần cô không sao là được rồi

Lãnh Diễm đứng ở xa xa, nhìn thấy tất cả mọi chuyện diễn ra, từ chối cho ý kiến cũng không phát biểu bình luận gì đã xoay người bỏ đi.

Y Nhân đã được thả ra, Hạ Lan Tuyết còn có thể tham gia đại hội ngày mai nữa sao? – Nàng không xác định, cũng không muốn xác định.

Lãnh Diễm đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, là một cơn mệt mỏi thấu đến tận tâm can.

Lại có một ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng lại trên người Lãnh Diễm, nhìn thấy nàng hờ hững, nhìn thấy nàng xoay người bỏ đi cùng với vẻ phiền muộn và hoàn toàn tiêu điều.

Cho đến khi bóng dáng màu đỏ như lửa ấy càng lúc càng đi xa.

“Chúng ta về thôi.” Chờ y Nhân cùng Thập Nhất ôn chuyện đã đời rồi, Viêm Hàn đi đến trước mặt Y Nhân nhẹ giọng nói, “Chúng ta về nhà.”

Cùng trở về, cùng về nhà – Hắn tiến dần lên từng bước, chỉ là cô vẫn chưa hề lưu ý đến.

Y Nhân gật đầu. Đi được vài bước, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Hạ Lan Tuyết, nhếch miệng cười nói: “Không sao đâu, Lưu Trục Phong đã hứa với ta rồi.”

“Hứa với nàng cái gì?” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng hỏi.

Y Nhân nhìn Lưu Trục Phong. Lưu Trục Phong đang xử lý miệng vết thương trên cánh tay, nhận thấy ánh mắt của Y Nhân, hắn nhún vai, làm một diễn cảm “Điều ta đã hứa, ta sẽ làm được.”

Y Nhân vì thế mà an tâm, dưới sự nâng đỡ của Thập Nhất đi về phía Thiên điện, nơi ở lúc đầu của mình.

Viêm Hàn theo sát phía sau.

Hạ Lan Tuyết chăm chú nhìn theo bóng Y Nhân rời đi, không có tỏ vẻ gì khác ngoài trầm tĩnh.

Trầm tĩnh mà rõ ràng.

Anh chưa bao giờ giống như hôm nay, rõ ràng biết được rốt cuộc điều mình muốn là gì.

Đầu tiên, anh muốn mình được sống. Sống thật lâu thật dài.

Vì chỉ có sống mới có rất nhiều thứ có thể, mới có thể làm được rất nhiều chuyện – giống như những gì Y Nhân đã nói.

Một lúc sau, khi Hạ Lan Tuyết đang định rời khỏi hiện trường thì Lưu Trục Phong đã tiến đến gần anh, có vẻ bất đắc dĩ nói: “Buổi tối ngày mai, nếu ngươi có thể sống sót trở về sau đại hội, hãy đến chỗ ở của ta tìm ta. Ta cho ngươi mượn một món đồ.”

“Cái gì vậy?” Hạ Lan Tuyết hơi kinh ngạc, hỏi.

“Ngươi đừng hỏi gì cả, dù sao ta cũng đã đồng ý với Y Nhân rồi.” Lưu Trục Phong rất buồn bực trả lời, “Heiz, xem ra, ta đã đắc tội với một nhân vật cường thế.”

Thiên Sát, hắn thật sự không muốn đắc tội Lãnh Diễm. Thật ra, hắn vẫn rất thưởng thức Lãnh Diễm.

Đáng tiếc, những gì hắn đã nói, cho tới bây giờ luôn luôn phải giữ lời.

Họa là từ miệng mà ra, đúng là họa từ miệng mình mà ra.

Lưu Trục Phong không hiểu sao lại nhớ đến người nào đó từng ở trong sơn động, quay mặt về hướng thương dục mà lẳng lặng nói: “Ta chỉ hận, từ nhỏ ta đã không phải là một kẻ câm điếc!”

Đoạn tuyệt như vậy, lạnh lùng như vậy.

Lúc đó Lưu Trục Phong nghe nhưng không hiểu lắm, bây giờ hắn đột nhiên lại hiểu ra.

Hắn chỉ hận mình không bị câm điếc từ nhỏ.

“Ta nhớ rồi, cám ơn.” Hạ Lan Tuyết lễ phép khom người, sau đó lẳng lặng tránh ra.

Lưu Trục Phong không nói gì, nhìn nhìn bầu trời, vẻ mặt chán nản.

***

Đại hội kén rể của Băng Quốc nữ vương, rốt cuộc cũng như lửa như trà mà triển khai.

Các nơi trong kinh thành đều dựng hội trường. Ở thành Bắc cũng có đổ trang (đổ phường, nhà cá cược). Hôm đó, Nhiêm Hào Khách đem cả một bao tải ngân phiếu quăng lên trên bàn, bá đạo nói: “Tiểu thư nhà ta nói, dùng một trăm ngàn lượng cá Hạ Lan Tuyết thắng.”

Ông chủ đổ trang đang giơ một cái kính lúp nguyên thủy quan sát những thỏi bạc trắng lóa trên tay, nghe vậy cả kinh, thiếu chút nữa đã đánh rơi cả cái kinh lúp. Hắn híp mắt nhìn cái tên Nhiêm đại hán kia từ trên xuống dưới rồi lại nhìn trái ngắm phải, tới tới lui lui đánh giá một phen. Sau đó cẩn thận hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi là ai?”

“Phượng trang Thất tiểu thư, Phượng Thất tiểu thư.” Nhiêm đại hán nhướng mày, ngạo nghễ nói: “Tiểu thư còn nói, chỉ cần có người theo nàng cùng nhau mua Hạ Lan Tuyết thắng, mặc dù có lỡ xui xẻo bị thua thì tiểu thư cũng sẽ tự mình bỏ vốn ra bồi thường cho mọi người.”

Toàn bộ đổ trang chìm vào yên tĩnh. Sau đó, tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng.

Những người trước đó vốn ủng hộ Liễu Khê, Viêm Hàn lập tức đổi theo hướng gió, sôi nổi dùng tất cả tiền bạc có trong tay cược cho Hạ Lan Tuyết.

Trong đó, người già có, đàn bà có, con nít cũng có, cha mẹ có, con cái có, cả cơ thiếp cũng có.

Một khắc trước khi đại hội diễn ra, danh hào của Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên nghịch đảo nhảy vọt, nhảy lên trước vài cái tên, mơ hồ còn là danh hào đệ nhất – - Đương nhiên, chỉ giới hạn trong đổ phường mà thôi.

“Ngươi đi tra cho rõ. Hai vạn Ngự lâm quân kia đều có người nhà ở kinh thành này, còn không lấy được tin tức hay sao. Phái người đến nhà bọn họ thổi gió. Ta muốn tất cả những người có tương quan đến sự kiện này đều không thoát khỏi liên quan đến sự thắng thua của Hạ Lan Tuyết.” Ngay đối diện đổ phường, một giọng nữ thanh nhã đến cực điểm từ bên trong màn kiệu trùng điệp truyền ra.

Nhiêm đại hán mới từ bên trong đi ra cung kính cúi người thi lễ, sau đó lặng lẽ lui ra.

“Lại để Thất tỷ tiêu pha rồi.” Trong kiệu lại truyền ra giọng nói của người kia – lười nhác thong dong, chính là giọng nói của Phượng Cửu.

“Một chút tiền vặt vãnh ấy, ta cũng không đến mức để vào mắt.” Nữ tử nhẹ giọng thản nhiên cười, “Ta chỉ muốn nhìn xem, người có thể làm cho đệ đệ ngươi cam tâm tình nguyện như thế rốt cuộc là nhân tài thế nào.”

“Hắn không phải là nhân tài.” Gió thổi qua, màn kiệu cuồn cuộn bay lên để lộ ra khuôn mặt của Phượng Cửu, tựa hồ như vĩnh viễn mang theo nét ủ rũ, “Ta chỉ xem hắn là bằng hữu mà thôi.”

“Còn hắn thì sao?” Phượng Thất hỏi.

“Hắn xem ta là người một nhà.” Phượng Cửu mỉm cười nói, vẻ mặt hiền hòa và ấm áp. “Ai có thể được Hạ Lan Tuyết xem như người một nhà, là một chuyện vô cùng may mắn.”

Phượng Thất cười yếu ớt, “Chỉ cần ngươi cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.”

“Thất tỷ thì sao? Nghe nói Lưu Trục Phong hiện giờ đang làm khách ở Băng Cung. Tối qua, Lục Xuyên từng tiến cung tìm Lưu Trục Phong gây sự.” Trong giọng nói của Phượng Cửu, lờ mờ mang theo một chút đắc ý, vui sướng khi người gặp họa.

Phượng Thất đương nhiên nghe ra được. Nàng đưa tay xô đẩy Phượng Cửu, giống như tỷ đệ bình thường, mắng yêu, “Tên tiểu tử này, dám hỏi đến chuyện riêng của lão tỷ!”

“Chuyện riêng, hay là tư tình?” Phượng Cửu hỏi nghiêm trang, người không biết chuyện còn tưởng rằng hắn đang nói đến vấn đề gì quan trọng lắm chứ.

Phượng Thất hận không thể một cước đá hắn ra ngoài.

“Chỉ có điều, Lục Xuyên có làm Lưu Trục Phong bị thương không?” Một lát sau, Phượng Thất lại hỏi.

“Thất tỷ, rốt cuộc tỷ lo lắng cho Lưu Trục Phong hay là lo lắng cho Lục Xuyên?” Phượng Cửu không nhanh không chậm hỏi.

“Người chết, tự nhiên đều lo lắng. Bọn hắn đều là bằng hữu của ta. Hơn nữa, Lưu Trục Phong thiếu ta ba trăm triệu lượng bạc còn  chưa trả nữa đó.” Phượng Thất căm giận nói: “Đã thiếu hai năm rồi, hắn hình như quên mất tiêu, chưa thấy kẻ nào dám quỵt nợ như vậy.”

“Vậy Lục Xuyên nợ tỷ cái gì?” Phượng Cửu không chút để ý, hỏi han.

“Hắn nợ ta…” Phượng Thất muốn nói lại thôi, dừng một chút, sau đó rất ương ngạnh cười nói: “Hắn nợ ta thanh xuân. Gia thế chúng ta hiển hách, mỹ mạo vô song, khi không lại vì hắn mà tha thương. Hơn mười năm trời, đến bây giờ đã thành gái lỡ thì không gả được nữa. Món nợ lớn như vậy, không tìm hắn tính sổ thì tìm ai đây.”

Nói xong, Phượng Thất thản nhiên tổng kết, “Cho nên, hai người bọn họ ai cũng không thể có chuyện gì được, bằng không ta chịu mất vốn sao.”

“Năm nào tỷ cũng nói như vậy, nhưng năm nào cũng thu hết tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân.” Phượng Cửu hơi hơi quát nhỏ, từ từ nói.

“Đâu có!” Phượng Thất cảm thấy rất oan uổng, “Vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân chính là mấy ca ca. Chứ còn ta, cũng chỉ đi nhặt nhãnh mấy đồng tiền lẻ bọn họ không cần đến nữa mà thôi!”

Phượng Cửu cười cười, không bài bác.

Gió lại thổi đến, bức mành rốt cuộc hoàn toàn bị cuốn lên. Phượng Thất khó khăn nghiêng mặt đi. Người trên đường vừa lúc có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt. Nàng trông khá giống Phượng Cửu. Ngũ quan của Phượng Thất cũng rất nhẹ nhàng: Mắt to tròn, mũi to, miệng rộng, cằm đầy tinh tế. Nhưng khi tất cả hợp cùng một chỗ lại sinh ra một vẻ khí khái anh hùng nói không nên lời, sang sảng mà tự tại giống như loài ngựa hoang trên thảo nguyên. Chiếc bờm bay lên, khí phách phun trào.

Giống như chỉ cần nhìn nàng một cái đã có thể khiến cho người ta quên đi rất nhiều chuyện phiền lòng, tất cả chuyện xưa chuyện cũ đều không muốn đề cập đến nữa, chỉ muốn cùng nàng cùng uống cùng say.

Thấy là quên tục.

Nhìn qua, không thể quên.
Bình Luận (0)
Comment