EDITOR: DOCKE
Hạ Lan Tuyết đi được vài bước thì nghe có tiếng bước chân chạy theo phía sau. Anh đi chậm lại, quả nhiên, chẳng bao lâu sau Y Nhân liền đuổi tới, túm lấy cánh tay anh, thở hồng hộc.
“Nàng không thể đi theo.” Hạ lan Tuyết đánh phủ đầu, bác bỏ khiếu nại: “Ở lại Lạc Phượng sơn trang, chờ ta trở về.”
Y Nhân chớp mắt nhìn anh, tay vẫn còn nắm lấy cánh tay anh. Tuy rằng không nói gì, nhưng tư thế rõ ràng là không thuận theo, không buông tha.
“Ngoan đi.” Hạ Lan Tuyết lập tức hạ giọng nói, xoa xoa đỉnh đầu của cô, thở dài nói: “Một mình ta đi có lẽ còn có thể toàn thân trở về. Nếu nàng đi theo, lỡ có chuyện gì ta còn phải bận tâm lo lắng cho nàng nữa. Yên tâm, ta sẽ an toàn trở về, không mất một cọng lông sợi tóc.”
Y Nhân ngẫm nghĩ, nói cũng đúng, cô cũng không có năng lực giống như Lục Xuyên.
Nhẹ buông tay, thả ra.
Hạ Lan Tuyết hài lòng mỉm cười, đột nhiên cúi người xuống, ghé vào bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Ta phải đi gặp Viêm Hàn, nàng có gì muốn ta chuyển lời không?”
Y Nhân nghiêng đầu, không ngờ lại còn thật sự suy nghĩ vấn đề này.
Hạ Lan Tuyết hơi loạn nhịp một chút, sau đó nghe được Y Nhân trả lời, “Thôi khỏi, để chính miệng ta nói với hắn thì tốt hơn.”
Đáp án này làm cho Hạ Lan Tuyết suy nghĩ miên man.
“Nếu còn có cơ hội nói chuyện trực tiếp với hắn…” Anh ngẩng đầu nhìn trời, không mặn không nhạt nói nửa câu, sau đó tiếp tục đi.
Thật ra chẳng cần phải lo lắng gì hết, Hạ Lan Tuyết hoàn toàn, ngay từ đầu, luôn luôn không muốn để Y Nhân gặp lại Viêm Hàn bất cứ lần nào nữa. Anh sẽ không cho cô cô hội này.
Y Nhân nhức đầu, nghĩ, sao nam nhân trước mắt lúc xoay người đáy mắt lại có thể giảo hoạt và khó hiểu đến thế nhỉ.
***
Hồ Lâm Ba cách kinh đô Thiên Hướng không xa, ở giữa Thạch Đường và kinh đô. Nơi này cảnh sắc tú lệ, nước gợn trong xanh. Cho tới nay, đây vẫn là nơi mà các văn nhân nhã sĩ của kinh đô và Thạch Đường lựa chọn để tiếp khách, kết bạn. Vào mùa xuân, hoa đào nở rộ, lại càng có nhiều dân kinh thành cùng vợ con nô nức đến dạo chơi. Lúc Hạ Lan Tuyết đi đến bên hồ, đã thấy hoa cỏ xanh xanh đỏ đỏ rực rỡ cả một vùng, du khách náo nhiệt. Chưa đến tháng ba mà xuân sắc đã trải khắp một vùng.
Là kẻ thù lớn nhất của Thiên Triều, Viêm Hàn lại dám một mình đi vào nơi có dòng người mãnh liệt như thế, Hạ Lan Tuyết không thể không bội phục sự can đảm của hắn.
Chỉ có điều, bây giờ hắn đang ở nơi nào?
Hạ Lan Tuyết đương nhiên không đến một mình. Tay phải của anh còn chưa phục hồi. Biết rõ công lực của mình bị hạn chế, cho nên anh đã tuyển hai vị cao thủ kiệt xuất trong Thiên Nhất Các. Anh cố nhiên là tùy hứng, nhưng cũng không đến nỗi lỗ mãng, cũng rất biết tự lượng sức mình.
Hiện tại, hai hán tử đang khoanh tay đứng phía sau anh, thần sắc cung kính, ánh mắt cảnh giác quan sát tất cả những người qua lại hai bên Hạ Lan Tuyết, từ dấu vết của họ mà đoán ra được lai lịch.
Bờ hồ cũng không thiếu nữ tử xinh đẹp. Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, không khỏi đoán xem nam tử nhà ai mà anh tuấn đến vậy, nhịn không được phải dừng chân lén nhìn một phen. Hạ Lan Tuyết trông thấy nhưng cũng chưa vạch trần, thần sắc vẫn thản nhiên như không, nhìn mặt nước hồ gợn sóng trước mặt.
Trên mặt hồ có vô số thuyền con, lại không biết nơi nào mới là nơi của Viêm Hàn.
Đang do dự, trên mặt hồ đột nhiên bay đến một tiếng ca vô cùng êm tai. Mọi người trên bờ không hẹn mà cùng nhìn qua chỗ tiếng ca truyền đến. Chỉ thấy một con thuyền hoa thật lớn, sang trọng và đẹp đẽ nhất chen giữa vô số thuyền con chi chít. Thuyền hoa đó thơm lừng trầm hương, sơn nước màu cẩm, trang sức san hô, đèn ngọc lưu ly, hết sức phô trương.
Hạ Lan Tuyết nhìn thấy, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Sang trọng thế kia, còn hơn cả hoàng gia nữa. Viêm Hàn không đến mức kiêu ngạo như vậy chứ?”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào thuyền hoa, lại thấy thuyền hoa lướt sóng đi thẳng đến chỗ anh. Một dáng người cao lớn đứng ở đầu thuyền, trù y màu xanh thêu họa tiết, một tay cầm ấm rượu, tự rót tự uống. Nhìn nghiêng, từ vóc dáng lẫn khuôn mặt đều toát lên một vẻ tiêu sái, xa hoa nói không lên lời, làm cho người đi đường tấm tắc khen ngợi không ngớt.
Chờ đến khi Hạ Lan Tuyết nhìn thấy rõ người đó, không khỏi hơi hơi sững sờ: “Hắn thật sự hung hăng càn quấy.”
Người đang uống rượu ở mũi tàu, chính là Viêm Hàn.
Thuyền cập bờ, Viêm Hàn đặt ly rượu xuống, bước trên mũi đầu, cất giọng nói: “Cảnh trí ở hồ Lâm Ba quả nhiên xinh đẹp khả quan, làm cho lòng người khoan khoái, luyến tiếc không muốn rời. Không biết Hạ Lan huynh có nhã hứng cùng tại hạ nâng chén trò chuyện, nghe một chút tiếng ca tuyệt diệu, nhìn ngắm tiên cảnh thế ngoại hồ lặng mênh mông này hay không?” Lời nói sảng khoái, giống như một văn hào cự tử phóng đãng thế ngoại. Đám nữ tử nãy giờ vẫn rình xem Hạ Lan Tuyết trong lòng nhảy loạn như nai con: Xem ra, hai nam tử này đều là hạng người phú quý bất phàm, không biết có biện pháp nào tiến đến kết giao hay không?
Hạ Lan Tuyết mỉm cười, phất tung áo bào, ý thái nhàn nhã nhảy lên thuyền. Áo trắng tung bay, tôn dáng khoe sắc bên màu áo xanh. Thuyền hoa nhanh chóng rời bến, nhẹ nhàng lưới đi trên mặt nước. Dòng sông nhợt nhạt gợn sóng, đảo mắt thuyền đã rời xa, chỉ còn lưu lại một bóng thoáng hồng len lỏi vào giấc mơ của không ít cô gái trong đêm đó.
Hai người đang đi vào thuyền hoa, ngồi xuống chiếc bàn bên cửa sổ. Ngồi ở đó có thể vừa nhàn nhã ngắm cảnh, vừa nâng cốc nghe hát.
Ngoài thuyền hoa, xung quanh non xanh nước biếc, cảnh trí thanh mỹ. Nhìn ra xa xa, hồ Lâm Ba mênh mông sông nước, chảy thẳng đến chân trời.
Ánh mặt trời từ trên tầng mây chiếu xuống mặt hồ, nơi có những con sóng khôn cùng tạo thành ánh kim quang lấp lóa như long như xà. Mặt hồ mênh mông, ánh nắng lấp lánh không chừng, cảnh tượng hùng lệ.
Gần bờ, cây dương và cây tùng xõa bóng um tùm, từ xa nhìn lại chỉ thấy một vùng xanh thắm. Gần thuyền hoa, tiếng cười tiếng nói thản nhiên. Còn phía chân trời xa xa, cù lao ngang dọc, thuyền đánh cá chằng chịt, mơ hồ truyền đến tiếng ngư dân ca hát.
Vừa phồn hoa vừa thê lương, vừa tinh mỹ vừa hùng kỳ. Hồ Lâm Ba nho nhỏ lại đem hai cảnh trí khác nhau hòa thành một khối hoàn mỹ.
Hạ Lan Tuyết và Viêm Hàn, giống như ngắm cảnh đến ngây ngốc, cũng không vội nói chuyện. Mỗi người một ly, chậm rãi nhấm nháp, dựa vào cửa sổ nhìn ngắm cảnh đẹp.
Về phần hai thị vệ phía sau, ngay từ khi mới gặp mặt đã tuốt gươm khỏi vỏ, bộ dáng căng thẳng như nỏ giương dây. Nhưng vì chưa nhận được chỉ thị của chủ nhân nên chỉ có thể đứng yên tại chỗ, trừng mắt mà nhìn.
“Có cảnh mà không có tiếng ca, thật sự thiếu nhạc thú. Không bằng, mời Tú nương vừa rồi mới hiến ca, vì Hạ Lan công tử cất lên một ca khúc?” Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Viêm Hàn rốt cuộc đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói.
Hạ Lan Tuyết vẫn không thể đoán được trong hồ lô của đối phương đang bán cái gì, chỉ mỉm cười, nói: “Nếu vậy, đa tạ Viêm công tử đã chiêu đãi.”
Anh vừa dứt lời, khoang thuyền đột nhiên mở rộng. Hạ Lan Tuyết nhìn qua bên đó, khuôn mặt vốn đang mỉm cười bỗng nhiên cứng lặng.
Một cô gái váy trắng như tuyết được một đám vũ cơ vây quanh, chạy bộ tiến vào, bước đó bước lên sân khấu vốn là một đài gỗ ổn định ở khoang thuyền.
Áo nàng trắng như tuyết, bỗng biến thành màu đen như đêm. Nàng nằm dài trên đài, tóc đen xõa trên làn áo trắng. Màu sắc đối lập mãnh liệt, làm cho cả thế giới, tất cả ngọn đèn trên hồ đều trở nên ảm đạm. Cả đất trời dường như chỉ còn lại hai màu đen và trắng.
Trong không gian yên tĩnh giống như ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy đó, cô gái đang nằm trên đài từ từ ngồi dậy. Chỉ một tư thế này thôi đã có hàng vạn hàng nghìn loại phong tình. Sau đó, hai tay nửa chống trên mặt đài, chậm rãi đứng lên. Tư thế thong thả, dáng người mong manh giống như chỉ cần một cơn gió thổi tới liền có thể khiến nàng ngã xuống đài gỗ, chìm vào lòng hồ.
Hương hoa đầy trời, đóa hoa như nguyệt. Mỹ nhân bốn phía, sôi nổi tung hoa tươi.
Hoa bay tán loạn đầy trời, tỏa hương ngan ngát.
Chỉ có nàng, áo trắng tóc đen, giản dị thản nhiên nhưng lại có thể áp chế được một mảnh cẩm tú, son phấn khắp thuyền.
Nàng đứng yên, ngưng thần, vung tay áo, bắt đầu múa.
Trong lúc xoay vòng, tiếng hát êm tai lại nhẹ nhàng cất lên, u tĩnh sâu xa tựa như hơi thở của sông nước.
Nhưng giọng ca này, điệu múa này, Hạ Lan Tuyết đều rất quen thuộc. Nếu vừa rồi còn có chút chần chờ thì hiện tại, anh vạn phần khẳng định, nữ tử trước mặt, thật là Dung Tú.
Dung Tú năm đó nhất vũ khuynh thành, kinh diễm Thiên Triều.
Còn Dung Tú bây giờ thần sắc bình tĩnh như vậy, an tường như vậy. Nàng ca nàng múa, giống như trên thế giới này chỉ còn lại lời ca điệu múa, không có vẻ gì cũng không có chút dấu vết khó xử nào.
Hạ Lan Tuyết sợ run một hồi, nâng chén uống cạn sạch ly rượu trong tay. Hơi rượu bốc lên khiến lối suy nghĩ của anh có điểm loạn, không thể suy xét ra được điều gì.
Điệu múa cực kỳ uyển chuyển này, đối với anh mà nói, lại là một nỗi dày vò.
Rốt cuộc, ngưng hát, nghỉ múa.
Viêm Hàn quay đầu, thản nhiên nhìn anh nói: “Hạ Lan công tử cảm thấy giọng hát của Tú nương như thế nào?”
“Tựa như âm thanh thiên nhiên.” Hạ Lan Tuyết không chút do dự phun ra một câu.
“Nếu Hạ Lan công tử thích, có thể đưa nàng đi.” Viêm Hàn không chút để ý nói, vẫy vẫy tay về hướng Dung Tú.
Thần sắc Dung Tú dại ra, đờ đẫn đi đến giống như một con mèo nhỏ, cuộn tròn bên chân Hạ Lan Tuyết.
Bàn tay Dung Tú giống như con rắn nước, trườn lên đùi anh.
Thân thể Hạ Lan Tuyết cứng đờ, sau đó tự nhiên đáp tạ: “Nếu vậy, đa tạ Viêm công tử.”
“Không cần khách khí.” Viêm Hàn hơi cười, cứ thế nói: “Thật ra, ta muốn tặng Hạ Lan công tử một lễ vật khác. Nếu công tử đã chọn Tú nương, vậy lễ vật kia, không bằng ném xuống hồ đi.”
Hạ Lan Tuyết nghe vậy, xoay chuyển ánh mắt. Xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa, anh nhìn thấy được bên ngoài có một cây gỗ giắt ở tâm cột buồm Trên đầu cây gỗ có treo một ngọn đèn lồng to đại, to đến mức có thể chứa được một người.
Dịch Kiếm.
Anh nắm chặt bàn tay, bóp nhanh ly rượu.
“Thế nào? Hạ Lan công tử muốn nhận phần lễ vật nào?” Viêm Hàn có chút thích thú nhìn anh, thản nhiên hỏi.
Dung Tú hoặc là Dịch Kiếm, nếu chỉ có thể mang đi một người, anh sẽ lựa chọn ai?
Viêm Hàn rất tò mò.
“Thực lòng, ta rất tham.” Hạ Lan Tuyết trầm mặc một hồi, sau đó tươi cười sáng lạn: “Hai phần lễ vật, ta đều phải mang đi.”
“Vậy sẽ rất nặng.” Viêm Hàn cười yếu ớt nói: “Chỉ sợ lúc đó, Hạ Lan công tử sẽ cảm thấy rất rườm rà.”
“Con người của ta chỉ sợ nhàn quá thôi. Ngẫu nhiên có chút rườm rà gì đó cũng rất tốt mà.” Hạ Lan Tuyết nói cười trong suốt, đôi mắt hoa đào nheo nheo lại, chẳng hề để ý trả lời, “Viêm công tử mời ta đến đây, e rằng không chỉ vì muốn tặng quà đơn giản như vậy đâu nhỉ?”
“Chuyện phiếm mà thôi.” Viêm Hàn thản nhiên nói: “Hôm nay, vốn có một vị bạn cũ của Hạ Lan công tử cũng sẽ tới chơi. Nhưng trước khi đi, trong cung truyền tin đến, nói Lan phi chuyển dạ, có lẽ đến tối hắn mới đến được.”
“Không sao, bây giờ ta có rất nhiều thời gian. Huống chi cảnh đẹp như tranh, mỹ nhân như ngọc, có gì mà không thể chờ.” Hạ Lan Tuyết lơ đễnh tiếp lời. Ánh mắt lo lắng bay đến cột gỗ bên ngoài. Thấy thân cây gỗ thô cứng, nhất thời nửa khắc sẽ không thể gãy được, tạm thời yên lòng.
Viêm Hàn đã thu hết từng biểu hiện rất nhỏ trên nét mặt của Hạ Lan Tuyết vào mắt, hiểu rõ, mỉm cười, không khỏi tin lời Dung Vô Hồi đã nói.
Anh quả nhiên là một người chứa đầy nhược điểm. Phàm là những người thân cận với anh, đều là nhược điểm của anh.
“Tú nương, nếu Hạ Lan công tử đã ngưỡng mộ ngươi như vậy, còn không mau mời rượu công tử đi.” Viêm Hàn lại thúc giục.
Dung Tú nghe vậy, thân thể yểu điệu mềm yếu lập tức rời khỏi chân Hạ Lan Tuyết, trườn thẳng lên cổ anh, nâng ly rượu nguyên chất đưa đến bên miệng anh.
Sắc mặt nàng như thường, còn mang theo một nụ cười đầy mê hoặc.
Hạ Lan Tuyết cũng không còn có vẻ không được tự nhiên nữa. Đôi môi hé mở, ly rượu tinh khiết và ngát thơm liền chảy xuống, cứ theo đó tẩm ướt vạt áo của anh. Nhưng dù trước ngực vết rượu loang lổ, chẳng những không giảm bớt được dáng vẻ của anh mà ngược lại, còn có phần tiêu sái phóng khoáng.
“Hạ Lan công tử quả nhiên là, thiên kim tòa thượng sơ cuồng thái, thi rượu phong lưu khinh vương hầu (tạm dịch: ngồi trên ngàn vạn mà vẫn giữ được thái độ cuồng ngạo, uống rượu phong lưu vẫn có thể khinh thị vương hầu).” Viêm Hàn tán một câu, sau đó phất tay gọi tất cả đám vũ công tụ lại đây.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết xẹt qua một tia trách cứ, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.
Anh cười nhẹ, thản nhiên. Cùng đám ca cơ chu du như thường, thành thạo.
Ở cuối cây cột gỗ, vẫn có người cầm đại đao, chuẩn bị vung xuống bất cứ lúc nào.
Anh không thể manh động.
Dung Tú lại nâng ly rượu lại gần. Một ly lại một lai, bất tri bất giác đã hơn mười chén.
“các ngươi đều tới mời ta, chẳng phải bên chỗ Viêm công tử sẽ vắng vẻ lắm sao.” Lại sau mấy chén nữa, Hạ Lan Tuyết hình như có vẻ say, đột nhiên đứng dậy nắm lấy ly rượu của Viêm Hàn, tiện tay đưa cho nữ tử bên cạnh, khẽ cười nói: “Cho dù ta có quyến rũ hơn vị Viêm công tử này, các ngươi cũng không thể nào nặng bên này nhẹ bên kia như thế được. Hắn cứ lạnh lùng một mình, lặng lẽ ở bên cạnh mà nhìn, chẳng lẽ không phải rất khó chịu sao.”
Viêm Hàn nghe vậy hơi giật mình. Đám ca nữ cũng dường như hoàn hồn, sôi nổi tiến lại gần, tha thiết mời rượu Viêm Hàn.
Viêm Hàn cũng hợp tình hình, uống hết mấy chén, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời cũng đã sắp hoàng hôn.
***
Thiên Triều, hoàng cung
Bùi Nhược Trần ngửa mặt nhìn trời. Bầu trời đỏ vựng nhuộm màu chiều, hồng hồng như máu tươi.
Trước Lan cung, các ngự y ra vào như nước chảy. Bùi Nhược Lan sắp chuyển dạ, từ lúc bắt đầu đau bụng sinh đến bây giờ đã gần năm canh giờ.
Các ngự y trong phòng đi ra vừa lau mồ hôi vừa đổi ca cho ngự y khác đi vào. Nhưng đứa bé, trước sau vẫn chưa được sinh ra.
Đứng ở ngoài điện, giữa Bùi Nhược Trần và Bùi Nhược Lan còn cách hai gian đại sảnh và một dãy hành lang thật dài. Nhưng dù cách xa như vậy, hắn vẫn có thể nghe được tiếng kêu la tê tâm liệt phế của nàng.
Tiếng la hét của Bùi Nhược Lan đã mang chút khàn khan, nàng đã sức cùng lực kiệt.
Bùi Nhược Trần lại chỉ có thể im lặng đứng ở ngoài cửa. Tuy hắn là ca ca ruột của Nhược Lan, nhưng vẫn là ngoại thần, không thể tự ý vào cung, càng không thể vào phòng sanh nở của cung tần.
Nam nhân duy nhất có tư cách đi vào trấn an nàng, chính là Hạ Lan Thuần. Nhưng hắn lại không có ở đây.
Vào giữa lúc phi tử của hắn chuyển dạ hết sức khó khăn, hắn lại đến phủ thái sư. Đơn giản chỉ vì hắn từ miệng Bùi Nhược Trần biết được: Dung Tú đã phát điên, đang ở nhà dưỡng bệnh.
Nghĩ đến đây, khóe môi Bùi Nhược Trần thoáng lộ ra một nét cười bỡn cợt: Dung Tú quả thật bị bệnh tâm thần, e rằng giờ phút này không có trong phủ thái sư, mà đang ở trong lòng Hạ Lan Tuyết.
Lúc trước, khi phụ thân cùng Dung Vô Hồi đấu đá, thực ra Bùi Nhược Trần chưa từng đem Dung Vô Hồi – một lão nhân chỉ biết dựa vào cạp váy của con gái để leo lên địa vị cao này, để ở trong lòng. Hiện giờ mới biết, lão là loại kình địch cỡ nào: Một kẻ dám hy sinh con gái của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý cho bản thân, so với một người có thể chinh thiện chiến tướng thì càng đáng sợ hơn rất nhiều.
Con người, chỉ cần có tình cảm, tất sẽ có nhược điểm.
Nếu không tình, cũng sẽ không có nhược điểm.
Dung Vô Hồi, thoạt nhìn nhàn tản vô năng, nhưng kỳ thật đã sâu đến mức không có nhược điểm nào.
Cho đến chuyện vì sao lão lại kết minh với mình, thật ra đến giờ Bùi Nhược Trần cũng không dám nắm chắc. Theo như Dung Vô Hồi đã nói: Thuần Đế càng ngày càng bảo thủ, hơn nữa còn cực kỳ đề phòng lão. Giờ phút này lão phản hắn, cũng chỉ vì suy nghĩ cho tương lai sau này. Lão cũng chỉ có một yêu cầu là giữ tròn chức vị, chứ không cần thăng chức tiến tước gì cả.
Yêu cầu này, hiển nhiên rất thấp, thấp đến độ Bùi Nhược Trần không thể không lưu tâm.
Đây là một con cáo già, khẩu vị của lão, nhất định cũng không chỉ dừng lại ở đó.
Huống chi, hiện tại Thuần Đế đột nhiên đến thăm phủ thái sư, nếu lão không giao ra Dung hoàng hậu, sự tình sẽ kết thúc như thế nào?
Viêm Hàn vẫn còn đang đợi hắn ở Hồ Lâm Ba…
Bùi Nhược Trần vừa mới lên tinh thần, lại bị tiếng kêu la của Bùi Nhược Lan kéo tuột. Hắn một lần nữa nhìn về phía chân trời. Không biết vì sao đột nhiên có một loại cảm giác đau lòng. Giống như có một cây châm thình lình đâm một nhát vào trái tim hắn.
Nỗi đau chưa lui, một ngự y chạy lại, thở hồng hộc hỏi: “Đại nhân, không xong rồi, Lan Phi sinh khó. Đại nhân, vạn nhất có chuyện gì, giữ Lan phi hay là giữ tiểu hoàng tử?”
“Là tiểu hoàng tử sao?” Bùi Nhược Trần cả kinh, vội vàng hỏi.
“Là tiểu hoàng tử, cũng sắp ra được rồi.” Sắc mặt ngự y tái nhợt, trán đẫm mồ hôi lạnh, “Đại nhân, mau mau quyết định đi. Nếu chậm trễ, Quý phi nương nương cùng tiểu hoàng tử đều khó giữ!”
Bùi Nhược Trần ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi ngược lại: “Bệ hạ đã trở về chưa?”
“Bệ hạ vẫn chưa hồi cung, đại nhân, ngài là người có tiếng nói lớn nhất ở đây rồi, xin đại nhân mau chóng quyết định!” Ngự y nóng vội, quỳ xụp xuống, nặng nề khấu đầu mấy cái.
Gặp phải chuyện như vậy, vạn nhất chọn sai, chỉ sợ ngự y viên chạy trời cũng không khỏi nắng.
Bùi Nhược Trần là Thừa tướng Thiên Triều, cũng là huynh trưởng của Lan quý phi. Nếu do hắn lựa chọn, đến lúc đó dù có truy cứu, tốt xấu gì thì vẫn có được một tấm bình phong.
Tiểu hoàng tử hay là Nhược Lan?
Đại não Bùi Nhược Trần trống rỗng, cơ hồ không thể suy nghĩ được gì.
Hắn làm sao lựa chọn đây?
Tiểu hoàng tử là mấu chốt quan trọng nhất của kế hoạch, nếu mất đi, tất cả đều là uổng công vô ích.
Nhưng mà, Nhược Lan là muội muội của mình mà, chứ đâu phải là công cụ sinh đẻ. Nó là muội muội mà mình đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Mình đã nhìn thấy nó lớn lên từng ngày, càng ngày càng trổ mã xinh đẹp, tươi ngon mọng nước. Nhìn thấy nó tiến cung, dần dần trở thành một quý phi đoan chính. Sau này, nó còn có thể trở thành thái hậu, mẫu nghi thiên hạ. Làm sao có thể vào đúng lúc tốt nhất này, từ thế mà đi chứ?
“Giữ…” Bùi Nhược Trần phun ra một chữ, nói như mộng du. Lời lựa chọn phía sau, bất kể thế nào cũng không thể nói tiếp được.
Giữ lại muội muội thì thế nào? Hạ Lan Thuần đã không còn khả năng gần gũi Bùi Nhược Lan nữa. Nếu hắn đã đề phòng mình, nhất định sẽ không để cho cháu mình sau này được lên ngôi hoang đế. Từ nay về sau, Bùi Nhược Lan sẽ giống như những cung nhân bạc phước từ xưa đến nay, lạnh lùng thê lương chết già trong cung. May mắn lắm cũng chỉ có thể đợi đến khi thay đổi triều đại kế tiếp, mới có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ ngoài cung lần nữa.
Bùi Nhược Trần lại nhớ đến diễn cảm thận trọng của phụ thân khi dặn dò hắn trước lúc lâm chung, diễn cảm dịu dàng hiền từ của Bùi Nhược Lan khi nhẹ nhàng vuốt ve bụng, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ đề phòng của Hạ Lan Thuần khi nhìn hắn. Trong triều, mọi người đều kính cẩn nghe theo, ngoài mặt thì tôn kính nhưng sau lưng lại như lang như hổ, ghen tỵ cùng ngờ vực vô căn cứ. Tương lai của hắn vô cùng sáng lạn, nhưng mỗi một bước đi đến đó đều phải dẫm trên những bụi gai, nơi nơi đều có hổ rình mồi. Hắn phải cẩn thận, sợ mình sẽ có thể rơi vào vực sâu vạn trượng bất cứ lúc nào.
Nếu như không có tiểu hoàng tử…
Nếu như không có tiểu hoàng tử…
Bùi gia, liền không còn cơ hội trở mình. Hắn, Bùi Nhược Lan, và cả đám hạ nhân quan chức đang dựa dẫm vào Bùi gia, đều sẽ như cây đổ khỉ tan.
“Giữ lại, huyết – mạch – của – bệ – hạ.” Cuối cùng hắn cũng nói ra, gằn từng tiếng, gian nan mà chói tai. Mấy chữ đó giống như biến thành vật thể sống, biến thành những cái đinh sắc bén chui vào tim vào phổi của hắn mà châm từng nhát từng nhát một. Máu tươi đầm đìa phút chốc từ bên khóe miệng chảy ra. Hắn đã đau đến thấu tận xương tủy, miệng đầy máu tươi. Không thể nói lời nào, cũng không thể động đậy.
Ngự y kinh hãi nhìn thấy Bùi Nhược Trần phun ra một búng máu. Sau một hồi sợ run bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng chạy trở vào.
Tiếng kêu la của Bùi Nhược Lan cũng tắt.
Trời chiều như máu.
Bùi Nhược Trần vẫn đứng thẳng tắp.
Hắn không lau vết máu trên khóe môi, chỉ để mặc cho nó chậm rãi hong gió. Khắp khoang mũi vùng miệng, tất cả đều là vị máu.
Tiếng con nít khóc rõ to, đột nhiên vang lên phá toạc khoang gian.
Bùi Nhược Trần vẫn đứng yên ở đó. Sắc áo bào màu xanh đen dần dần dung hòa với bóng đêm âm thầm và nặng trĩu. Trong chốn trời đất vắng vẻ mà phong phanh, bóng dáng hắn phủ dài trên đất, chiếu trên nền gạch đá nhợt nhạt của hoàng cung.
Đám cung nhân ôm tiểu hoàng tử đã được tắm rửa sạch sẽ đi ra, chần chờ đứng lại ở đằng xa nhìn Bùi Nhược Trần, không dám tới gần.
Bùi Nhược Trần hạ mi mắt xuống. Có lẽ bởi vì trời chiều rất đỏ, mọi sự vật trong tầm mắt của hắn cũng đều hóa thành màu đỏ.
“Ôm lại đây cho ta xem.” Thần sắc của hắn đột nhiên dịu đi, trầm tĩnh như không.
Đám cung nhân thở phào một cái. Bùi đại nhân nho nhã dịu dàng trước đây rốt cuộc đã trở lại. Bùi đại nhân lạnh lẽo như núi băng lúc nãy, chỉ là một loại ảo giác mà thôi.
Sinh mệnh nho nhỏ được trao vào tay Bùi Nhược Trần thật cẩn thận.
Bùi Nhược Trần cúi đầu nhìn nó. Làn da nhăn nheo, tuyệt không giống con của Nhược Lan chút nào, thật xấu xí.
Hắn không hề biết, đứa trẻ sơ sinh nào cũng đều xấu xí như vậy.
“Đại nhân,” Cung nhân ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Nương nương đã…”
“Tìm người báo cho bệ hạ.” Bùi Nhược Trần thần sắc chưa động, chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn đứa bé trong lòng.
“Vâng.” Cung nhân khom người, lúc xoay người lui đi không khỏi thầm oán Bùi Nhược Trần quá máu lạnh.
Muội muội sau khi sinh con đã chết, vì sao ngay cả khóc hắn cũng không từng khóc.
Bùi Nhược Trần vẫn ôm đứa bé, mặc cho nó lớn tiếng khóc. Đôi chân hắn đã đứng quá lâu, tê dại.
Còn hai cánh tay, chưa bao giờ cảm thấy trầm nặng đến như vậy.
Y Lâm có vẻ đồng tình với hắn. Nàng nhẹ nhàng đi tới, vươn cánh tay tiếp nhận đứa bé từ tay hắn.
“Tiểu hoàng tử thật khỏe mạnh. Nhược Lan tỷ tỷ nếu trên trời có biết, chắc cũng được yên lòng.” Nói đến Bùi Nhược Lan, đôi mắt Y Lâm cũng đỏ hồng, có chút ý vị như thỏ tử hồ bi (thỏ chết hô ly buồn – kiểu nói như nước mắt cá sấu)
Bùi Nhược Trần thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, lại nhìn nhìn tiểu hoàng tử. Sau đó lui ra phía sau từng bước, cúi người hành lễ thật long trọng. “Tiểu hoàng tử từ nhỏ đã không còn mẫu thân, Nhược Trần hy vọng Lâm Phi nương nương có thể coi nó như con mình, chăm sóc nó thật tốt.”
Dung Tú không có trong cung, Nhược Lan đã mất, giờ phút này, phi tử được sủng ái nhất chỉ còn lại Y Lâm.
Tiểu hoàng tử đương nhiên cũng sẽ do nàng nhận lãnh.
Bùi Nhược Trần luôn luôn đối xử ôn hòa với Y Lâm. Đột nhiên hành đại lễ như vậy, Y Lâm thật sự cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.
“Bùi Đại nhân yên tâm. Cốt nhục của bệ hạ, bổn cung tất nhiên sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Bùi Nhược Trần lặng lẽ nói một tiếng “Cám ơn” rồi xoay người, đi về phía cửa cung, nơi tận cùng của ánh chiều tà.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không hề vào thăm Bùi Nhược Lan.
Chỉ vì, hắn đã không thấy rõ được nàng. Trời đất đỏ đen, ánh mắt của hắn không bao giờ… không thể nào thoát khỏi trời chiều hôm đó nữa.