Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 257

EDITOR: DOCKE

Cảnh trí Đông Sơn là ảnh trúc lay động, trọng loan điệp chướng (núi đồi trùng trùng).

Bùi Nhược Trần thật sự đi dạy học. Y Nhân mỉm cười nói: “Ngươi sớm đã quyết định làm giáo viên.”

“Giáo viên là gì?” Bùi Nhược Trần vừa thu thập sách vở vừa hỏi.

“Trợ giúp giáo dục địa phương.” Y Nhân cười híp mắt trả lời. Ánh mắt sâu kín vừa chuyển, chuyển qua màn trời bên ngoài màn trúc.

Màn trời như nhung tơ, ánh nắng vàng óng, bị những táng lá trúc xanh tươi che kín, lấp lóa chói mắt.

Từ khi nào, đã tới mùa hè.

Bùi Nhược Trần tuy cảm thấy từ ngữ rất kỳ quái, nhưng cũng có thể hiểu được ý nghĩa trong đó. Hắn mỉm cười, tiếp tục thu dọn sách vở tán loạn trên bàn học.

“Đã năm ngày rồi, Lục Xuyên cũng không tìm đến nhỉ.” Mấy ngày trước Y Nhân còn lo lắng Lục Xuyên sẽ đuổi theo. Mà nay, xem ra mình đã bị thần tượng bỏ quên rồi.

“Lục Xuyên cố ý thả cô đi.” Bùi Nhược Trần cười trộm, đáp lời: “Lúc trước trong lúc bốc đồng hắn mới dẫn cô đi ra, nhưng cũng không thật sự muốn dẫn cô đi làm kỳ đà chuyện của hắn và Phượng Cửu. Tình thế khó xử, không biết làm thế nào phái cô đi, cho nên mới cố ý thả cô đi theo ta. Bằng không, với trình độ của hắn, làm gì mà lại không đuổi kịp chúng ta?”

“Thì ra là nhân cơ hội để thoát khỏi ta a.” Y Nhân giật mình, nhưng cũng không cảm thấy mất mát, chỉ là có chút tiếc nuối. “Nếu vậy, lúc trước tốn công tốn sức đưa ta rời đi, thật sự không đáng.”

Lục Xuyên đưa cô đi, đã đánh mất cơ hội duy nhất đột phá bế tắc. Kết quả chỉ là, đến nửa đường lại bán cái sang người khác?

Y Nhân cũng tự biết được, bản thân rất vô dụng.

Bùi Nhược Trần lại cười yếu ớt, rốt cuộc cũng thu dọn xong sách vở. Sau đó đẩy cửa trúc, thản nhiên nói. “Về thôi.”

Trời chiều trải khắp mặt đất. Học trò đã về hết. Hiện tại bọn họ đang ở trong khu tập thể của các thầy dạy học, còn cách đây vài dặm đường, mấy con đường nhỏ được bao quanh bởi rừng trúc, phong cảnh như tranh.

Y Nhân đã tiến lên, giúp Bùi Nhược Trần cầm giáo án và những vật phẩm nhẹ, vui vẻ đi lên trước.

“Tối nay ăn món gì?” Bùi Nhược Trần đi ở phía sau, nhìn hình dáng nho nhỏ kia, nhẹ giọng hỏi.

Giống như hỏi một thành viên trong gia đình, rất đương nhiên, cũng thong dong thư thái.

“Cơm lam!” Y Nhân nhanh chóng trả lời.

Bùi Nhược Trần cũng là một tay có tài nấu nướng. Điều này làm cho Y Nhân cảm thấy bất ngờ.

Không giống Hạ Lan Tuyết, chỉ biết chờ cô nấu cơm cho ăn.

Thức ăn do Bùi Nhược Trần nấu cũng giống hệt tính cách con người của hắn, dịu dàng ôn hương. Nếu là thời hiện đại, hẳn là thuộc kiểu món ăn Quảng Đông: khẩu vị nhẹ nhàng, có đặc trưng rất riêng, tuyệt đối là hàng cao cấp sắc – hương – vị câu toàn.

Mỗi khi nhớ đến, Y Nhân lại thèm nhỏ dãi.

Có câu nói rằng, muốn lấy được lòng nam nhân, trước hết phải bắt được khẩu vị của hắn. Thật ra, nữ nhân cũng thế.

Vất vả lắm mới lết về được đến nhà, Y Nhân giống như trẻ con tan học, hoan hô ầm ĩ, ném sách vở dụng cụ vào phòng Bùi Nhược Trần rồi ra sau bếp phụ giúp Bùi Nhược Trần nấu cơm. Nói là phụ giúp, nhưng cô chỉ bắt hai tay ôm má, ngồi xổm một bên mà nhìn đôi tay từng quen thấy cầm bút múa kiếm kia đang ở bên cạnh rửa đồ ăn, thái thịt, cầm thìa xào nấu…

Bùi Nhược Trần bận rộn đến quên hết xung quanh, ngẫu nhiên cũng sai nhờ Y Nhân đi lấy chút nước, cách nói rất tự nhiên. Y Nhân nhấc bước chân nhỏ nhắn, bưng lên một chén nước đầy tràn đưa đến trước mặt đầu bếp trưởng. Vừa đổ nước vào, hơi nóng liền bốc lên. Sương khói nhẹ nhàng phủ lên mặt Bùi Nhược Trần. Y Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên phát hiện: Bùi Nhược Trần càng ngày càng trắng.

Rừng trúc sáng rỡ lại rất nhiều nắng. Y Nhân phơi nắng đã đen đi rất nhiều, không còn vẻ tuyết trắng như khi còn ở nhà nữa. Mà Bùi Nhược Trần lại chẳng hề đen đi chút nào.

Ngay cả đôi môi cũng có vẻ trắng ra.

“Chất da của ngươi là thế nào vậy a.” Y Nhân ấm ức hỏi, nhịn không được vương tay chạm chạm hai má Bùi Nhược Trần.

Bùi Nhược Trần nghiêng đầu, né tránh tay của Y Nhân. Đôi mắt tươi cười vẫn ẩn hiện nét ảm đạm, “Y Nhân, ra ngoài kho củi lấy thêm mấy thanh củi bỏ vào lò đi.”

Y Nhân “Ờ” một tiếng, xoay người chạy ra cửa phòng bếp. Lại nghĩ không biết nên lấy củi to hay chỉ nhặt củi nhỏ, cô quay đầu lại há mồm muốn hỏi, đã thấy sương khói tràn ngập thân hình của Bùi Nhược Trần khiến hắn trông gầy yếu, phong phanh đến lạ thường, giống như hòa vào sương khói, có thể sẽ mọc cánh thành tiên bất cứ lúc nào.

Không hiểu sao Y Nhân lại thấy khó chịu, âm thanh vọt ra tới miệng lại bị nuốt trở vào. Cô nhấc từng bước đi về phía phòng củi, nhặt lấy mấy thanh củi lớn. Yên lặng ngây ngốc một hồi lâu, đang định xoay người thì từ phía sau lưng đột nhiên có hai cánh tay vươn đến, ôm lấy eo cô rồi hoàn toàn áp đến ôm kín người cô.

Y Nhân hoảng sợ, đang muốn kinh hô. Một giọng nói quen thuộc đến cực điểm nhẹ nhàng vang lên bên tai.

“Y Nhân, rất nhớ nàng.”

Đôi cánh tay của Y Nhân vừa mới định nâng lên lại chần chờ thả xuống, rồi một lần nữa lại nâng lên, đẩy cánh tay đang ôm hai bên hông mình ra. Cô xoay người, quay lại đối mặt với người đó.

Hạ Lan Tuyết mặc một bộ quần áo đạm bạc, mái tóc có chút hỗn độn, đôi mắt thâm quầng. Chắc là phải lặn lội đường xa, thần sắc của anh trông có vẻ mệt mỏi.

Sống mũi Y Nhân cay cay, lập tức quay đầu sang chỗ khác. Cô ôm lấy những thanh củi vừa chọn được, không nói một lời đã đi lướt qua Hạ Lan Tuyết, muốn trở về phòng bếp.

Hạ Lan Tuyết ngẩn người, nụ cười tươi rói đang nở tràn trên mặt lập tức cứng ngắc.

“Y Nhân?” Anh nhìn theo bóng lưng của cô, không xác định lắm, gọi một tiếng.

Chẳng lẽ Y Nhân nhìn thấy anh lại không vui sao? Sau khi nhận được tin tức của Bùi Nhược Trần, anh đã xếp lại tất cả công việc, đi gấp một ngày một đêm chạy đến đây đón cô. Vì sao cô lại không vui?

“Ta còn đang bận.” Y Nhân lạnh lùng nói một câu, cũng không quay đầu lại.

Nghe thấy bên ngoài của tiếng nói chuyện, Bùi Nhược Trần đã đi ra. Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, hắn cũng không giật mình – Nếu không phải Hạ Lan Tuyết tự mình đến đón thì hắn cũng không yên tâm để Y Nhân trở về. Đương nhiên, điều đó cũng đáng để hắn phó thác cho Hạ Lan Tuyết.

“Nhược Trần.” Y Nhân đón hắn với một nụ cười híp mắt, làm như Hạ Lan Tuyết không hề tồn tại.

Bùi Nhược Trần cười khổ, lướt qua Y Nhân để nhìn Hạ Lan Tuyết, ánh mắt như muốn nói: Ta mặc kệ, tự ngươi nghĩ cách đi.

Hạ Lan Tuyết buồn bực một hồi, vẫn hạ giọng xuống nước giải thích với Y Nhân: “Y Nhân, nàng vẫn còn tức giận chuyện ở Lưu Viên sao? Chỉ tại nàng cười với Lưu Trục Phong quá ngọt ngào, ta hiểu lầm cũng là rất tự nhiên thôi. Hơn nữa, tình cảnh lúc ấy của ta quả thật không tốt, ta không muốn nàng phải theo ta chịu khổ. Đó là quyết định hợp thời nhất. Sau này sẽ không bao giờ…làm như vậy nữa đâu.”

“Không có sau này.” Y Nhân rầu rĩ trả lời, cũng không hề dừng bước, đi thẳng đến trước mặt Bùi Nhược Trần.

“Y Nhân, ta đã giải thích rồi mà, vì sao vẫn còn…” Hạ Lan Tuyết không tài nào hiểu được, từ khi nào mà Y Nhân lại học được tính khó chịu của nữ nhân như thế.

“Chỉ vì ta bất tài, ta vô dụng, ở trên đời này ta chẳng là gì cả, cho nên ngươi mới có thể bình tĩnh tùy nâng tùy bỏ, ngươi có thể áp dụng một phương thức thích hợp nhất để vứt bỏ ta bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào. Rồi sau đó, chỉ cần nói rõ nguyên nhân là ta lại hí hửng như điên chạy về, không nhớ rõ, không so đo, còn mang ơn ngươi, hết lòng hết dạ với ngươi sao?” Y Nhân xoay mạnh người lại, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Lan Tuyết, gằn từng chữ: “Không gạt ta, không rời bỏ ta. Lời hứa hẹn, lòng tin của nhân gian có thể bị chối bỏ một lần, hai lần, nhưng không thể nào chối bỏ cả một đời. A Tuyết, ta không biết liệu mình còn có thể tin ngươi được nữa hay không.”

Hạ Lan Tuyết ngẩn người, Bùi Nhược Trần cũng ngẩn người.

Đây vẫn là lần đầu tiên nghe được từ miệng của Y Nhân những lời nghiêm túc như vậy. Lúc trước, cho dù cô có nói đến một đề tài nghiêm túc, cũng sẽ áp dụng một cách nói không nghiêm túc nhất để nói ra, làm như chẳng hề để ý.

Khi nào thì, cô đã không còn che dấu được?

“Nhược Trần, ta muốn ăn cơm lam ~” Sau khi nói xong, Y Nhân lại biến thành một mặt cười hì hì, vô tâm vô phế đi xin ăn Bùi Nhược Trần.

Bùi Nhược Trần mỉm cười, cũng lười quản đến Hạ Lan Tuyết, “Được.”

Nói xong, bọn họ thật sự định trở về phòng, không quan tâm gì nữa. Hạ Lan Tuyết dừng một chút, sau đó sải bước đi đến sau lưng Y Nhân. Một phát bắt được cánh tay Y Nhân, thuận tiện trừng mắt nhìn Bùi Nhược Trần: Là huynh đệ thì đừng phá rối.

Bùi Nhược Trần cũng không ngăn cản. Sắc mặt hắn lại càng có vẻ tái nhợt, trắng đến mức trong suốt.

“Cứ theo ta trở về trước đã, ta sẽ từ từ giải thích với nàng sau.” Hạ Lan Tuyết không thể cứ ở mãi nơi này được. Anh từ bỏ tất cả để đến Đông Sơn, hiện giờ tình hình ở kinh thành thế nào cũng không rõ. Mọi chuyện tạm thời đều do Phượng Cửu trông coi, hiển nhiên không thể kéo dài.

“Ta có thể theo bất cứ ai trở về, riêng ngươi thì không.” Y Nhân nhếch miệng, thấp giọng nói.

“Vì sao?” Hạ Lan Tuyết khó hiểu hỏi.

Y Nhân không muốn giải thích, nhưng cũng không giãy thoát khỏi Hạ Lan Tuyết, chỉ có thể nhìn Bùi Nhược Trần tha thiết mong chờ.

Bùi Nhược Trần bị ánh mắt như vậy nhìn, nhiều lần đã không nhịn được muốn giúp cô. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống.

Bất kể thế nào, Y Nhân cũng yêu thích Hạ Lan Tuyết. Nếu không thật sự yêu thích, sao lại đối đãi với anh khác hẳn người khác, thật sự chờ đợi?

Hơn nữa, hắn cũng không có thời gian.

Hạ Lan Tuyết vẫn lôi kéo Y Nhân, cơ hồ đã dùng sức mạnh, khăng khăng muốn đưa cô về.

Y Nhân cũng không biết phải quật khởi thế nào, chỉ là vẫn không chịu. Đợi đến khi Hạ Lan Tuyết bế xốc cô lên, Y Nhân mới ‘oa oa’ khóc lên. Tiếng khóc rất to, dùng sức thút thít, cơ hồ hết hơi, lại giống như gặp phải chuyện đau lòng nhất trên đời.

Hạ Lan Tuyết cũng cảm động, cơ hồ cuống quýt trấn an cô: “Y Nhân, Y Nhân, rốt cuộc nàng muốn thế nào. Chỉ cần nàng mở miệng, chỉ cần nàng nói ra, cho dù là sao trên trời ta cũng có thể hái xuống cho nàng.”

“Thả ta xuống.” Y Nhân vừa khóc vừa nói.

Hạ lan Tuyết nhanh chóng buông cô xuống. Khuôn mặt tuấn mỹ gấp đến độ giống như một đứa trẻ.

Tiếng khóc của Y Nhân không hề giảm. Cô vừa ra vẻ thê thảm lau nước mắt, vừa lang thương đi đến chỗ Bùi Nhược Trần. Còn Bùi Nhược Trần, từ lúc Y Nhân bật khóc đã vất bỏ hết sự phòng bị, không muốn quản đến chuyện gì khác. Nếu cô bị khi dễ, hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn nữa.

Y Nhân một lần nữa đi đến trước mặt Bùi Nhược Trần, túm lấy tay áo hắn, quệt sạch sẽ một đống nước mắt nước mũi vào vạt áo hắn.

Bùi Nhược Trần khẽ do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt tay vuốt ve đỉnh đầu cô.

“Đừng khóc, cũng không cần trở về, chúng ta tiếp tục nấu cơm ăn.” Hắn nhỏ giọng nói với Y Nhân. Giọng nói mềm nhẹ như vậy, gần như muốn hòa tan cả trái tim hắn.

Hoặc là, đã sớm hòa tan rồi.

Y Nhân vừa khóc thút thít, vừa gật đầu. Cô vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Bùi Nhược Trần như trước, theo hắn đi vào phòng.

Cửa phòng bếp ‘ken két’ một tiếng, khép lại.

Hạ Lan Tuyết đã bị giam ở bên ngoài.

Anh trợn mắt há hốc mồm mà đứng một hồi, lại lo lắng nhìn về hướng kinh thành. Cuối cùng vẫn là ở lại, lẳng lặng đứng đó.

Cảnh chiều hôm dần dần buông xuống. Bóng dáng của Hạ Lan Tuyết cũng từ từ bị cắt hình, thành pho tượng.
Bình Luận (0)
Comment