Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi

Chương 45

Thiên Long cung, vừa qua giờ tuất , tầm 9h tối thời hiện đại.

Cách khá xa cửa cung rộng lớn, một đoàn người dưới ánh sáng của hai hàng đèn lồng đang di chuyển lại gần. Ở trung tâm đoàn người, có một chiếc kiệu lớn được tám người khiêng. Chẳng mấy chốc đoàn người đã đến trước cửa cung Thiên Long.

- Hoàng Thượng, đến rồi!

Ngô công công ghé vào bên kiệu nói nhỏ.

- Ân!

Lăng Ngạo Quân lên tiếng đáp lại, ngay sau đó rèm kiệu bị vén mở, bóng đen từ trong kiệu đi ra. Lăng Ngạo Quân bước ra ngoài, trên tay y còn ôm theo một bọc chăn to, được quấn rất kỹ lưỡng. Hắn nhìn qua người trong lòng, rồi ra lệnh.

- Chuẩn bị nước nóng cho Hoàng Hậu tắm, rồi đốt hương an thần lên.

Nói xong hắn nhấc chân, một đường đi thẳng vào Thiên Long cung. Đúng vậy, người đang được Hoàng Thượng ôm trong lòng chính là Hoàng Hậu nương nương. Hôm nay Mạc Tĩnh được Lăng Ngạo Quân đưa về nhà chơi, quậy tưng bừng một ngày, đến lúc lên xe về Cung thì lại cảm thấy mệt. Nàng quang minh chính đại tìm ngực của ai đó lăn vào rồi ngủ ngon lành. Lăng Ngạo Quân thấy vậy cũng chỉ biết cười lắc đầu, đành tìm chăn quấn quanh người nàng cho nàng đỡ lạnh, một đường ôm heo lười Mạc Tĩnh về đến Cung.

Vào đến tẩm cung Thiên Long, đèn nến đã được thắp sáng trưng. Lăng Ngạo Quân dùng ánh mắt miễn lễ cho cung nhân rồi ôm Mạc Tĩnh đến long sàng, đặt nàng xuống.

- Tĩnh Nhi!

Y đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của Mạc Tĩnh khẽ gọi, phải gọi nàng dậy tắm rửa đã, nếu không mai thức dậy thấy chưa được thay quần áo nàng sẽ la ầm lên cho coi. Nói đến đây lại là một tính cách rất đặc biệt của Mạc Tĩnh. Nàng rất chú trọng sự sạch sẽ, ngăn nắp, Mạc Tĩnh từng nói: Ngươi có thể bắt ta khổ nhưng không thể bắt ta bẩn. Câu này đã thành công làm Lăng Ngạo Quân cười nửa ngày trời, hắn chính là không ngờ đến một người lười như nàng lại có bệnh ở sạch như vậy.

- Ưm!

Mạc Tĩnh đang ngủ bị người quấy rối, nàng nhăn mày quay người tránh khỏi bàn tay của Lăng Ngạo Quân, đầu nhỏ ngọ nguậy chui vào chăn tiếp tục ngủ ngon lành.

- Biết ngay mà!

Lăng Ngạo Quân cong môi cười, hắn cúi xuống vòng tay qua chăn ôm lấy nàng, ánh mắt chứa đầy sủng nịnh nhìn nàng:

- Không dậy thì ngủ nha, ở bẩn tự nàng chịu, mà thôi, để phu quân ta giúp nàng tắm rửa.

Mạc Tĩnh mở bừng mắt, nàng ngoi đầu ra khỏi chăn, trợn mắt nhìn Lăng Ngạo Quân:

- Không cần, ta tự tắm.

Chưa nói xong đã vung chăn ra nhảy xuống giường, nhưng khi chân vừa chạm đất thì ngay lập tức lại nhảy lên giường ôm chăn, mặt mày nhăn nhó:

- Lạnh quá, sao chưa mùa đông mà lạnh như vậy rồi?

Lăng Ngạo Quân bị động tác của Mạc Tĩnh làm sững sờ, nhưng ngay sau đó y dang tay:

- Lại đây, ta ôm nàng đi tắm.

Mạc Tĩnh thấy vậy không nói hai lời nhảy vào ôm lấy cổ Lăng Ngạo Quân, cả chân với tay đều quấn chặt lên người hắn như khỉ đu, tất nhiên vẫn không quên mang theo chăn quấn cả hai người lại. Nếu lúc này có người dân nào trong số những người có mặt trước cửa Mạc Hầu Phủ ngày hôm nay nhìn thấy, chắc té ngửa luôn mất. Hai người kia thật sự là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cao cao tại thượng mà họ nhìn thấy sao? Xem ra Hoàng Thượng không chỉ trở thành vị vua dễ gần hơn mà còn trở thành thê nô luôn rồi. Họ cũng chỉ là cặp vợ chồng thắm thiết rất bình thường mà thôi!

- Tắm nước nóng nhá!

- Được rồi!

Lăng Ngạo Quân mỉm cười, y hiểu rõ mọi thói quen hành động của Mạc Tĩnh mà. Nàng có thể rất cương quyết, thậm chí có thể cự tuyệt mọi hành động thân mật của hắn, nhưng nàng cũng là người rất dễ dụ, dễ thích ứng. Trong tiềm thức của nàng luôn có một rào chắn cảnh vệ, sẽ cự tuyệt mọi động tác quá mức thân mật, đó chính là phần chấp nhất của nàng. Nhưng một khi vượt qua rào chắn đó, nàng lại có thể chấp thuận rất nhanh. Ví dụ như việc này: Một giây trước, y có nói đến sùi bọt mép chưa chắc nàng đã cho tắm cùng, nhưng chỉ cần yếu tố tác động vượt qua khả năng mà nàng chịu đựng được, nàng liền chấp nhận để hắn ôm đi tắm. Cái này cũng có thể coi như lật mặt nhanh hơn lật sách nha! Vì vậy, khi đã nắm giữ được tâm lý nương tử, thay vì luôn luôn chiều chuộng nàng, làm theo ý muốn của nàng, hắn sẽ chọn đúng lúc để vượt rào bảo vệ, để nàng nhanh chóng chấp nhận hắn.

Lăng Ngạo Quân ôm Mạc Tĩnh bước từng bước vững vàng đến bên trái trong tẩm cung. Khi đến bên bức tường, hắn đưa tay gạt trên mặt tường, ngay sau đó nghe tiếng cơ quan mở ra, một lỗ hổng hình chữ nhật xuất hiện. Phía sau cánh cửa mật thất, hơi nước nóng lượn lờ, tạo thành từng dải trắng mờ như những đám mây.

- Nàng vào trước, ta đi tìm y phục cho nàng, trong đây nước nóng sẽ không sợ lạnh.

Lăng Ngạo Quân vỗ vỗ đầu Mạc Tĩnh, nói bên tai nàng. Mạc Tĩnh nhìn thấy chỗ tắm nước nóng mắt đã sáng lên, nàng nhanh chóng tụt xuống chạy vào trong:

- Được rồi, ta biết rồi, chàng đi đi.

Lăng Ngạo Quân nhìn bóng lưng Mạc Tĩnh biến mất sau bình bình phong thì cười khẽ, y xoay người muốn đi lấy y phục thì chợt khựng lại...

Mạc Tĩnh đang trong bồn tắm nước nóng nghịch nước thì nghe thấy tiếng bước chân, nàng nghiêng đầu:

- Quay lại rồi? Sao lâu vậy?

Tiếng bước chân chợt dừng lại, ngay khi Mạc Tĩnh đang khó hiểu thì chợt nghe thấy tiếng nói của nữ nhân vọng vào.

- Nương nương, Hoàng Thượng có việc đột xuất cần phải xử lý. Hoàng Thượng sai nô tỳ mang y phục đến cho người, còn bảo nô tỳ nói với người tắm nhanh lên không sẽ bị cảm ạ.

- Tiểu Phiến à? Ân, ta biết rồi, em để y phục lên bình phong cho ta.

Mạc Tĩnh thoáng bất ngờ nhưng rất nhanh đã gật đầu, dù sao Lăng Ngạo Quân cũng không phải người thường. Hắn bỏ ra cả ngày đi chơi với nàng, bây giờ vừa về đã bị gọi đi giải quyết việc triều chính cũng không lạ lẫm gì.

- Vâng ạ, người có cần nô tỳ giúp không ạ.

- Không cần, ta tự làm được.

- Vâng, nô tỳ cáo lui.

Một lúc lâu sau, Mạc Tĩnh tăm xong quấn chăn đi ra, nàng nhìn quanh tẩm cung nhíu mày lẩm bẩm:

- Chưa về sao? Chắc nhiều việc lắm....

Nhưng ngay lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên hướng vào trong tẩm cung. Mạc Tĩnh nghiêng đầu nhìn ra đã thấy tỳ nữ Tiểu Phiến vội vã chạy tới, ánh mắt hốt hoảng, vừa thấy Mạc Tĩnh nàng đã vội quỳ xuống:

- Nương nương, người nhanh lên, Hoàng Thượng... Hoàng Thượng...

- Làm sao?- Vừa nghe thấy hai từ Hoàng Thượng, Mạc Tĩnh đã vội hỏi lại, giọng nói mang theo sự lo lắng mà chính nàng cũng không để ý.

- Nương nương, Hoàng Thượng, người...người nghỉ lại Ngọc cung rồi!
Bình Luận (0)
Comment