Ngự Thư Phòng.
- Đại ca!
Lăng Ngạo Khiêm thấy bóng người cao lớn bước qua cánh cửa Ngự Thư Phòng thì đứng lên gọi một tiếng.
- Ân! Đệ chờ bao lâu rồi? Ngồi xuống nói chuyện.
Lăng Ngạo Quân gật gật đầu khoát tay ngăn Lăng Ngạo Khiêm hành lễ. Hắn hỏi, giọng nói có chút khàn.
- Đệ chờ từ giờ Dậu ( năm giờ chiều).
Lăng Ngạo Khiêm vừa nói vừa quan sát Lăng Ngạo Quân, thấy sắc mặt của ca ca không tốt thì vội hỏi:
- Có chuyện gì vậy đại ca, chẳng lẽ Hoàng Hậu xảy ra chuyện?
Lăng Ngạo Quân còn chưa ngồi xuống ghế, nghe Lăng Ngạo Khiêm nói thì động tác dừng lại giữa chừng. Hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Ngạo Khiêm, mày kiếm hơi nhếch. Khi thấy ánh mắt lo lắng của Lăng Ngạo Khiêm thì đôi mắt hơi cụp xuống, che đi tia sáng vừa lóe lên. Hắn ngồi xuống ghế rồng, người ngả ra tựa vào lưng ghế rộng lớn phía sau, thân mình hơi trùng xuống, một tay chống lên tay vịn ghế, một tay vuốt trán. Dáng vẻ rõ ràng thể hiện sự mệt mỏi:
- Không có gì, chỉ là Mai Nhược Tuyết bày mưu, muốn làm ta và Tĩnh Nhi mâu thuẫn. Nhưng mọi chuyện giải quyết xong rồi, ta đã giết Mai Nhược Tuyết. Đệ về viết thông cáo, ngày mai sẽ ban bố việc Mai Nhược Tuyết phát bệnh dẫn đến đột tử.
- Mai Nhược Tuyết chết rồi?- Lăng Ngạo Khiêm bật thốt ra có chút không dám tin.
- Huynh giết nàng ta? Nhưng Mẫu Phi đã…
- Hừ! Giết thì sao? Người phạm ta chỉ có hai loại kết cục một là chết hai là chết rất kinh khủng. Nàng ta động vào điểm mấu chốt của ta, dù có là con trời cũng không thể tha thứ chứ đừng nói đến một Quân Chúa nhỏ nhoi. Nàng ta tưởng có danh Mai Phi thì ta không dám làm gì sao? Không có cửa đâu!
Lăng Ngạo Quân chợt cắt lời Hoàng Đệ của mình. Hắn hừ lạnh một tiếng, khi nghĩ lại sự việc vừa xảy ra, đôi mắt vốn mệt mỏi vụt thay đổi, vằn lên từng tia máu đáng sợ.
Lăng Ngạo Khiêm sững sờ, nhìn ca ca bỗng dưng nổi khùng lên có chút không dám tin vào mắt mình. Lăng Ngạo Quân là ai? Là người mà hắn kính trọng nhất trên đời này. Kính trọng vì đâu? Vì tài năng, vì phong thái, vì trí tuệ, vì cách đối nhân xử thế, … vì rất nhiều thứ. Nhưng điều làm hắn kính nể nhất ở ca ca chính là việc Lăng Ngạo Quân khống chế cảm xúc của bản thân mình. Từ trước đến nay, dù có bất cứ việc gì xảy ra, Lăng Ngạo Quân không bao giờ để lộ một chút cảm xúc dao động nào, hoặc có cũng hoàn toàn khác với suy nghĩ trong đầu hắn. Hăn bực mình nhưng vẫn cười, hắn vui vẻ nhưng lạnh nhạt, hắn hứng thú nhưng lại có thể nghiêm nghị... Đối với Lăng Ngạo Quân, không bao giờ có thể nhìn nét mặt mà đoán được cảm xúc thật của hắn. Ngay cả năm đó khi biết Mẫu Phi qua đời, Phụ Hoàng bị Mai Phi giả giết chết, thái độ duy nhất hắn thấy trên gương mặt yêu nghiệt của ca ca cũng chỉ có lạnh lùng, tàn khốc như tất cả những ngày khác. Một đệ đệ luôn đi bên cạnh Lăng Ngạo Quân như y cũng không dám nói hiểu hết được con người ca ca mình.
Nhưng hiện tại thì sao? Lăng Ngạo Quân đang tức giận, hắn nhìn thấy ca ca mình tức giận, tức giận thật sự, không phải giả tạo che dấu. Việc gì có thể khiến một khúc gỗ như Lăng Ngạo Quân trở nên như vậy? Đáp án chỉ có một, đó là việc liên quan đến Mạc Tĩnh, hơn nữa là việc rất nghiêm trọng, đến cả đệ đệ như y cũng không được biết đến.
Nghĩ đến đây Lăng Ngạo Khiêm cảm thấy lồng ngực mình bị đè nén, không sao hít thở được. Điều hắn lo sợ lúc này chính là nữ nhân kia, nàng chắc chắn đã xảy ra chuyện…
- Khiêm!
Giọng nói trầm thấp vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lăng Ngạo Khiêm. Hắn giật mình như bừng tỉnh, khi nhìn thấy Lăng Ngạo Quân đang nhìn mình thì chợt cảm thấy lúng túng. Đôi đồng tử khẽ đảo, yết hầu run lên, ngập ngừng một giây mới trả lời Lăng Ngạo Quân.
- Vâng, đệ biết rồi, ngày mai sẽ cho dán thông cáo khắp Kinh Thành.
- Ân!
Lăng Ngạo Quân nghe vậy hơi gật đầu, nhưng chân mày hơi trùng xuống, chẳng ai biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
- Chuyện lương thảo thế nào rồi?
Lăng Ngạo Khiêm âm thầm thở ra một hơi, gương mặt duy trì sắc thái bình thường, chỉ có điều hơi cứng ngắc một chút.
- Lương thảo phục vụ đại chiến Long Hạ đã chuẩn bị xong, chỉ cần huynh ra lệnh sẽ lập tức lên đường, các quân tư khác cũng vậy.
- Ân! Truyền lệnh của ta cho tám nghìn quân áp giải quân lương, giờ Thìn xuất phát.
- Vâng!
Lăng Ngạo Khiêm nghe truyền chỉ trịnh trọng gật đầu đáp ứng.
- Vụ mùa năm nay của Tây Long ta bội thu, đệ hãy thu xếp thu mua lại toàn bộ lương thảo dự trữ trong dân chúng, không thể để lương thực bị thất thoát ra ngoài. Đại chiến với Long Hạ không thể kết thúc trong ngày một ngày hai, phải đề phòng mọi tình huống. Ngay cả việc phải kéo dài cuộc chiến nhưng vẫn phải đảm bảo cuộc sống của dân chúng Tây Long, hạn chế thấp nhất ảnh hưởng của chiến tranh.
- Vâng, đệ sẽ làm ngay.
- Được rồi! Đệ trở về đi, triều sớm không cần lên, việc ta giao phó làm cho chu toàn.
Lăng Ngạo Quân lại tựa ra sau ghế rồng, tay phải vẫy cho Lăng Ngạo Khiêm lui.
- Vậy đệ lui trước.
Lăng Ngạo khiêm nghe vậy lưỡng lự trong giây lát rồi cũng đáp ứng rời khỏi.
Lăng Ngạo Quân nhìn theo bóng lưng đệ đệ khuất sau cánh cửa Ngự Thư Phòng cao lớn, mày kiếm bất giác nhăn lại, đôi mắt trở nên thâm thúy. Chốc lát sau, như đã hồi phục lại tinh thần, hắn ngồi thẳng người dậy, giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên:
- Phương Nhất, điều tra xong rồi?
- Vâng!
Phương Nhất chợt xuất hiện trong Ngự Thư Phòng, hắn cung kính hướng đến Lăng Ngạo Quân cúi đầu.
- Thuộc hạ đã thẩm vấn tỳ nữ của Mai Nhược Tuyết, nàng ta khai ra. Hôm nay khi Hoàng Thượng và Hoàng Hậu trở về thăm Mạc Gia, Mai Nhược Tuyết tỉnh lại. Nàng ta làm ầm lên, còn đánh tỳ nữ bị thương, nhưng chỉ một canh giờ đột ngột thay đổi, trở nên vô cùng vui vẻ. Nàng ta sai tỳ nữ đến biệt quán, nơi nghỉ lại của sứ thần Bắc Tuyết lấy về hai cây nến thơm rồi thiết cục chờ Hoàng Thượng về.
- Băng Uyển Nhi?- Lăng Ngạo Quân gằn giọng.
- Vâng! Mai Nhược Tuyết đã phát hiện ra mật thất dưới Ngọc Cung rồi tìm được đến nơi giam giữ Băng Uyển Nhi. Tất cả những thông tin nàng ta có được đều từ công chúa Bắc Tuyết, kể cả việc hạ xuân dược bằng nến thơm cũng là cách làm của Bắc Tuyết. Đó chính là Tình Độc loại xuân dược bá đạo nhất, cũng may hôm nay người mang Hoàng Hậu về Mạc Gia không thì…
Phương Nhất thở ra một hơi, đối với hắn mà nói, việc Hoàng Thượng bị Hoàng Hậu bắt gian tại trận còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần bí mật kia bị phát giác. Vì sao ư? Vì hắn nhận ra Hoàng Hậu không yêu Hoàng Thượng. Hoàng Hậu dù bề ngoài luôn hoạt bát, vui vẻ nhưng thực chất rất là người rất hời hợt. Hời hợt ngay tại bên trong, sâu trong tâm hồn của nàng, dù một người đã làm rất nhiều việc vì nàng nhưng điều đó không có nghĩa sẽ có được sự tin tưởng của nàng. Đây là kết luận hắn rút ra sau thời gian khá dài, từ khi Hoàng Thượng quyết định lập Hậu đến tận bây giờ.
Tuy hắn chỉ là một mật vệ không có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư của chủ tử, nhưng hắn lại là cái bóng, luôn đứng một bên nhìn tất cả. Hắn có cảm giác, người như Hoàng Hậu, một khi chưa lấy được sự tín nhiệm của nàng mà đã làm mất niềm tin, dù chỉ hiểu lầm hay bất cứ lý do nào, cánh cửa trong tim nàng vốn đã khó mở sẽ đóng càng thêm chặt. Hắn không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn tin vào sự linh mẫn của một sát thủ. Điều này Hoàng Thượng có lẽ đã nhận ra từ rất lâu rồi, nên người mới có thể dùng những biện pháp đưa Hoàng Hậu lại gần nhanh như vậy.
Cho nên, việc Hoàng Thượng có thể trúng độc và làm ra chuyện có lỗi với Hoàng Hậu sẽ trở thành việc kinh khủng nhất, hậu quả của nó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều sao với việc Hoàng Hậu không thể mang thai. Đây chính là suy nghĩ của một người làm thuộc hạ như Phương Nhất, một người luôn coi chủ tử là mạng sống của mình.
- Đúng vậy, lần này ta phải cảm ơn mấy vị ca ca của Tĩnh Nhi, không nghĩ tới thuốc giải Tình Độc cũng có thể tìm ra.
Sắc mặt của Lăng Ngạo Quân trở nên nhu hòa một chút, nghĩ lại việc đồng ý cho Mạc Tĩnh hồi phủ thật là quyết định sáng suốt. Nếu không, dù hắn có võ công cao cường đến đâu cũng sợ không ngăn được Tình Độc.
Ngay lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng huyên náo, ngay sau đó giọng nói the thé kèm theo sự hốt hoảng gọi vào:
- Hoàng Thượng, Hoàng Hậu biến mất rồi…