Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi

Chương 5

Tại một trà lâu phía Tây kinh thành Đại An, chỉ cách Phú Qúy Đường có hai con phố là nơi tập trung mọi tin tức bát quái trong kinh thành từ việc vợ Trương Đại Ngưu bán thịt lợn trong Vạn Đường sinh con trai hay con gái đến hôm nay hoàng thượng có cho xử tên quan nào không.

- Nghe tin gì chưa? Cuối tháng này đại thiếu gia của phủ tể tướng sẽ thành hôn, cuối cùng đại thiếu gia Mạc Hề cũng chịu đón tân nương tử - Một nam nhân dáng người nhỏ con ngồi trên chiếc bàn giữa lầu một lên tiếng làm những người xung quanh phải chú ý.

- Nghe nói là tam tiểu thư của Mai phủ phải không?- Một nam nhân khác cũng nhanh chóng tham gia bát quái.

- Đúng vậy, là Mai Tuyết Tình tiểu thư, không những thế Mạc đại nhân và cả bốn huynh muội Mạc gia đều đến Mai Phủ đưa sính lễ, ấy vậy mà suýt nữa đại thiếu gia Mạc Hề không lấy được tân nương như ý- Một người khác gật gù cảm khái.

- Sao lại vậy, huynh nói rõ ràng xem nào.

- Chẳng là ta có vị huynh đệ tốt là gia nhân Mai Phủ, hắn ta kể lại: Chiều hôm qua, Mạc đại nhân đến Mai Phủ hỏi cưới Mai tam tiểu thư cho đại nhi tử, vậy mà Mai đại nhân úp úp mở mở mãi không cho câu trả lời rõ ràng. Lúc ấy Mai phu nhân đến lại nói rằng Mai tam tiểu thư năm nay đã mười chín tuổi là nữ tử đã lỡ thì. Nàng quyết xuống tóc ăn chay niệm phật, trong nhà còn ngũ tiểu thư cũng đã đến tuổi hôn phối lại chưa hứa gả ra ngoài nên sẽ cho ngũ tiểu thư gả thay đến Mạc phủ.

- Ngũ tiểu thư? Vậy Mạc đại nhân nói sao? Chấp nhận ngũ tiểu thư sao?

- Tất nhiên là không, tam tiểu thư là thứ nữ do thị thiếp sở sinh còn ngũ tiểu thư kia là đích nữ do Mai phu nhân sở sinh, Mai phu nhân cố tình nói thế chính là không muốn tam tiểu thư được gả ra ngoài. Nghe nói trước đây cũng có nhiều người đến Mai Phủ hỏi cưới tam tiểu thư nhưng cũng đều bị Mai phu nhân lấy nhiều lý do thoái thác, nên tam tiểu thư năm nay đã mười chín mà chưa hôn phối.

- Các ngươi cũng biết Mai tam tiểu thư đúng không, nàng chính là bài danh thứ ba, có trong tay thẻ hội viên danh dự của Vạn Đường, thẻ hội viên Thực Đường, Kim Đường còn có thể dùng bạc mua nhưng thẻ hội viên Vạn Đường thì không thể. Vạn Đường đã quy định mỗi năm sẽ tổ chức một lần “ Tinh Anh Hội” tất cả mọi người không kể giàu nghèo, nam nữ, già trẻ đều có thể tham gia luận bàn trên mọi lĩnh vực, nhưng chỉ một trăm người thứ hạng từ cao đến thấp trong bảng Tinh Anh mới được thẻ hội viên danh dự của Vạn Đường. Vậy thì nói xem một nữ tử tài hoa như thế tại sao đến mười chín mà chưa hôn phối.

- Thật bỉ ổi, không ngờ đây là Mai phu nhân mà từ trước đến nay vẫn giả dạng hiền lương thục đức, trong nhà cũng làm ra chuyện như vậy- Một người bất mãn đập bàn.

- Chưa hết, nghe nói khi Mạc Tể Tướng đến hỏi cưới, vị ngũ tiểu thư kia vốn thầm tưởng nhớ đại thiếu gia Mạc Hề đã chạy đến chỗ Mai phu nhân gào khóc muốn gả đến tướng phủ, nên hai mẫu, nữ nhà họ mới hùa nhau nhốt tam tiểu thư lại rồi ra ngoài nói tam tiểu thư không chịu gả để ngũ tiểu thư xuất giá thay.

- Vô liêm sỉ, thật quá vô liêm sỉ.

- Thế về sau thế nào, việc hôn nhân của con cái là do cha mẹ định, tại sao cuối cùng Mai tam tiểu thư lại được gả?

- Việc này phải nói đến công lao của Mạc tiểu thư.

- Hoàn khố Mạc tiểu thư?- Một người không tin hỏi lại.

- Đúng vậy, lúc vừa nghe Mai phu nhân nói Mai tam tiểu thư không chịu gả, Mạc tiểu thư đã nhảy ra làm ầm lên, nói là muốn gặp tam tiểu thư hỏi cho rõ ràng, nghe nói Mạc tiểu thư đã đập bàn nói: “ Mai tam tiểu thư đâu ta muốn gặp nàng, hỏi nàng đại ca của ta có gì không tốt: mặt mũi xấu không nhìn được? Không có chí tiến thủ? Hay có ham mê bất lương? Ta muốn nàng cho ta một câu trả lời rõ ràng” . Rồi Mạc tiểu thư chạy thẳng vào hậu viện, không ai kịp ngăn cản, sau đó mới tìm ra tam tiểu thư Mai Tuyết Tình bị nhốt trong nhà tối. Mọi chuyện Mai phu nhân dấu diếm bị vỡ lở. Hơn thế nữa khi biết mọi chuyện Mạc tiểu thư tức đến đỏ mặt chỉ tay vào mặt Mai phu nhân mắng chửi làm nàng ta suýt nữa phun máu.

- Thật sao? Ha ha, quả là tính cách của Mạc tiểu thư, đúng vậy phải chửi cho bà ta bớt kiêu ngạo- Một người vỗ đùi đen đét cười đến sảng khoái- Ta chính là ủng hộ Mạc tiểu thư, ai nói nàng hoàn khố, ngỗ nghịch, ta chỉ biết nàng rất tốt, rất hào sảng.

- Đúng vậy, từ trước đến nay chỉ nghe Mạc tiểu thư cứu người, giúp người, chứ ta chưa nghe nàng ức hiếp dân lành bao giờ, nàng tốt hơn nhiều những người tự cho mình là hiền lương thục đức kia- Những người khác gật gù tán thành, nếu Mạc đại tiểu thư nghe được những lời này chắc chắn sẽ phổng mũi cười cả ngày trời mất.

- Nhưng năm nay Mạc tiểu thư đã mười tám, lại chưa hôn phối, nghe nói nàng quyết không lấy chồng, chỉ việc này thôi đã để Mạc đại nhân đau đầu mấy năm trời.

- Ân, nói cũng phải, Mạc tể tướng rất yêu thương Mạc Tĩnh tiểu thư tất nhiên sẽ không ép buộc nàng, hơn nữa Mạc tiểu thư có tiếng hoàn khố…

- Nhưng ta nghe nói thế tử của phủ Phùng Quốc Công đang có ý định hỏi cưới Mạc tiểu thư làm thê.

- Ân, chuyện của tầng lớp thượng lưu chúng ta chẳng biết đâu mà lần, họ luôn nghĩ những thứ mà chúng ta có nghĩ nát óc cũng không ra được- Một nam nhân khó hiểu lắc đầu.

- Đúng vậy, mà các ngươi nghe tin gì chưa, chuyện Nhạc Tiên cô nương.

- Thật sao? Gì vây?...........- Những câu chuyện bát quái vẫn tiếp tục, nhưng lúc này ………

Tại Tể Tướng Phủ.

- Mạc đại nhân xin chào, thật ngại quá hôm nay lại đến đây phiền ngài- Một nam nhân tuổi ngoài ngũ tuần chắp tay cười nói với tể tướng Mạc Vĩnh Thiên khi vừa tiến vào đại sảnh Mạc gia.

- Không, Phùng Quốc Công khách khí, ngài có việc thì sai người qua phủ thông báo một tiếng là được lại đích thân đến Mạc Vĩnh Thiên thật thụ sủng nhược kinh- Mạc đại nhân mặt cười mà trong lòng không cười đứng lên tiếp đón.

- Hôm nay ta đến đây có việc rất quan trọng tất nhiên không thể qua loa được- Phùng Khải ha ha cười xua tay, trong đôi mắt nhỏ lóe lên tia giảo hoạt.

- Vậy mời Phùng Quốc Công ngồi, người đâu dâng trà- Mạc đại nhân khách khí mời Phùng Khải ngồi, rồi hướng ra ngoài gọi.

Rất nhanh có người tiến đến châm trà, nhân lúc Phùng Khải không để ý Mạc đại nhân liếc mắt hướng về Đông viện rồi nhìn người hầu đến châm trà, người nọ hiểu ý gật nhẹ đầu rồi lui ra ngoài.

- Không biết Phùng Quốc Công hôm nay đến phủ có điều gì chỉ giáo- Mạc tể tướng quay ra cười với Phùng Khải nhưng trong lòng đã dâng lên hơi lạnh.

- Ha ha, không có gì chỉ giáo, ta hôm nay đến đây chính là mang sính lễ đến.

- Sính lễ? Không biết Phùng Quốc Công có ý gì, thứ cho tại hạ ngu muội không hiểu- Mạc đại nhân cảm thấy trong ngực dâng lên một cơn tức nhưng vẫn giả lả.

- Tất nhiên là hỏi cưới Mạc tiểu thư tướng phủ cho Chính Hiên, sính lễ đã đưa đến phủ xin mời Mạc đại nhân xem- Phùng Khải vô xỉ nói.

- Quốc Công trách tội , hạ quan tự nhận thấy tiểu nữ không xứng với Phùng thế tử, làm vậy xem ra không tốt- Mạc đại nhân cắn răng nói.

- Mạc đại nhân nói vậy là sai rồi, với thân phận của Mạc tiểu thư mà không xứng với Chính Hiên thì chẳng ai xứng cả, Mạc đại nhân không cần khách khí, hai nhà chúng ta chính là môn đăng hộ đối- Đôi mắt ti hí của Phùng Khải lóe lên rồi xua tay bác bỏ lời của Mạc tể tướng.

- Nhưng mà tiểu nữ…..

- Mạc đại nhân nói vậy là ám chỉ gả Mạc tiểu thư đến Quốc Công Phủ là mất thể diện sao?- Không để Mạc đại nhân nói hết Phùng Khải đã cướp lời.

- Phùng Quốc Công, lời này chính là đổ oan người, hạ quan không có ý như vậy- Mạc đại nhân nuốt cục tức khó chịu lên tiếng.

Như đạt được mục đích Phùng Khải nhếch mép- Vậy…- Nhưng ngay lúc này

- Lão gia, lão gia, cháy, cháy rồi , tiểu thư….tiểu thư …cháy …cháy- Một gia nhân hốt hoảng chạy vào.

- Sao? Tĩnh Nhi làm sao- Mạc đại nhân bật dậy từ trên ghế, vội hỏi, nhưng trong lòng thì lại cười đến sảng khoái “ Hừ, Phùng Khải ngươi dùng lễ nghĩa đối phó ta, hôm nay nữ nhi của ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lý lẽ”

- Ngài, ngài hãy ra ngoài xem- Tên gia nhân chỉ ra ngoài sảnh.

Mạc đại nhân không nói hai lời cất bước đi nhanh ra ngoài, vừa ra đến ngoài đã ngửi thấy mùi cháy khét, tiếng người chạy náo loạn, một hàng sính lễ dài trong cửa phủ đang bốc cháy hừng hực, lửa lan ra cháy hết từ đống vải vóc đến khăn thùng gỗ.

- Thế này là sao? Sao lại cháy thành như vậy? A Phúc, A Phúc đâu ngươi làm ăn kiểu gì thế?- Mạc đại nhân chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng gầm giận giữ đằng sau.

- Lão gia, lão gia, nô tài không biết- Một nam nhân dáng người nhỏ con chạy đến quỳ sụp xuống chân Phùng Khải khóc thút thít- Nô tài đang đứng không biết từ đâu một người chạy đến trên vạt áo dính lửa vừa chạy vừa quay cuồng. Nô tài ngăn lại không kịp, lửa bị dính vào vải vóc không hiểu sao bùng cháy dữ dội, lan ra.

- Ai? Là ai to gan lớn mật đến sính lễ của phủ Phùng Quốc Công cũng dám đốt, còn không nhanh dập lửa- Phùng Khải giận tím mặt quát, gia nhân Mạc phủ vội tiến đến dập lửa.

- Cha, nữ nhi suýt nữa thì không gặp được người nữa rồi- Lúc này Mạc Tĩnh không biết từ đâu nhảy ra lao vào lòng Mạc đại nhân gào khóc.

- Sao vậy Tĩnh Nhi, có chuyện gì? Ai bắt nạt con nói cho cha biết cha xử hắn- Đáy mắt Mạc đại nhân lóe lên ý cười vội vàng an ủi Mạc Tĩnh.

- Nữ nhi thấy các tiểu thư phủ khác rất giỏi: cầm, kỳ, thi, họa, cái gì cũng biết. Con lại ngu muội học mãi không được, thấy thế này mãi không được nên quyết định xuống bếp học nấu ăn, muốn nấu cho cha một món thật ngon. Hức! Hức! Ai ngờ nấu ăn cũng khó vậy, lửa cháy thật to dính ngay vào vạt váy, nữ nhi sợ quá dập mãi không tắt vội chạy đi tìm phụ thân, chạy qua đây thấy thật nhiều người con sợ lửa lây sang người họ nên tránh ra ai ngờ vấp ngã quay ra đã thấy toàn lửa là lửa, thật đáng sợ- Mạc Tĩnh úp mặt vào ngực phụ thân khóc rống.

- Tĩnh Nhi ngoan, không sao có phụ thân ở đây, không cần sợ- Mạc đại nhân cười từ ái vuốt mái tóc Mạc Tĩnh, rồi quay sang Phùng Khải xấu xổ

- Phùng Quốc Công xin thứ tội, nữ nhi vô tri, nàng chính là vì hiếu, hơn nữa cũng không ai bị thương, ngài bỏ quá cho, phủ Tể Tướng đảm bảo sẽ đền bù mọi thứ hôm nay cho ngài.

Gương mặt Phùng Khải xám ngắt, người ta còn dùng chữ hiếu ra để nói thì y còn nói được gì chứ, trừng mắt nhìn thủ phạm đang núp trong ngực Mạc đại nhân- Hừ! Hồi phủ- Rồi quay ngoắt đi không thêm nói thêm câu nào.

Đợi Phùng Khải đi rồi Mạc Tĩnh mới ngẩng mặt lên gằn giọng- Hừ! Ta đốt đấy, xem ngươi còn dám đến không? Lão già xấu xa muốn ta lấy tên hoa hoa công tử đó sao? Đừng tưởng ngươi là Quốc Công thì ta không làm được gì ngươi, người chọc vào ta cũng không dễ sống như vậy.
Bình Luận (0)
Comment