Mạc Tĩnh đưa tay lên bịp miệng để ngăn tiếng nấc. Nàng chính người như vậy, rất mâu thuẫn. Lúc bình thường để làm nũng với Lăng Ngạo Quân nàng có thể giả bộ khóc khóc ầm ĩ, nhưng nếu nàng thật sự khóc sẽ không bao giờ phát ra tiếng mà chỉ âm thầm rơi nước mắt.
Chưa bao giờ nàng muốn lao vào vòng tay hắn như lúc này, con tim nàng thúc dục chạy đến nhưng lý trí nàng thì kêu gọi hãy quay lưng lại. Nàng phải làm sao đây? Đôi chân Mạc Tĩnh khẽ nhúc nhích, nàng nhấc chân muốn tiến lên, nhưng..
- Ca ca, nếu nàng ấy không muốn ở lại thì đừng ép buộc, đệ không biết chuyện gì xảy ra nhưng hẳn là chuyện rất nghiêm trọng. Huynh muốn nàng ấy tổn thương sao?
Lăng Ngạo Khiêm thấy động tác của Mạc Tĩnh, đáy mắt xẹt qua tia không muốn. Hắn bước sang một bước, một lần nữa chắn trước mặt nàng đồng thời ngăn lại động tác tiếp theo của nàng. Động tác này của hắn làm Mạc Tĩnh sực tỉnh, đôi chân vừa muốn bước lên do Lăng Ngạo Khiêm xông ra chắn ngay trước mà mất trọng tâm phải lùi lại.
- Khiêm, chuyện này không liên quan đến đệ, nàng là thê tử của ta, ta sẽ bảo vệ được nàng.
Lăng Ngạo Quân thấy đệ đệ mình cư xử như vậy thì đôi mắt chợt lóe, hắn gằn giọng lời lẽ rõ ràng đang cảnh cáo Lăng Ngạo Khiêm không nên quá phận.
- Huynh đang ép buộc nàng mới đúng, nếu huynh yêu nàng nên để cho nàng có cuộc sống tốt nhất, không nên làm nàng đau khổ như vậy.
Lăng Ngạo Khiêm cắn răng, đây là cơ hội duy nhất của hắn, hắn muốn thử một lần, thử lòng nàng. Nếu Mạc Tĩnh không yêu ca ca thì dù hắn dùng cả tính mạng của mình cũng quyết mang nàng đi. Nhưng nếu nàng yêu ca ca...thì...hắn chẳng có cách nào hơn là chấp nhận, đứng một bên chúc phúc cho nàng.
- Ta sẽ không làm nàng đau khổ, ta thề sẽ không làm nàng bị tổn thương.
Lăng Ngạo Quân gào lên, hắn muốn xóa bỏ ngay nhận định của đệ đệ mình.
- Còn đệ, từ bao giờ lại không để lời nói của ta vào mắt vậy? Nhanh tránh sang một bên, đây không phải chuyện của đệ, đừng làm ta phải tức giận đến mức không kiềm chế được.
Lăng Ngạo Khiêm nghe xong chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Đôi mắt Lăng Ngạo Quân chợt thay đổi, hắn nhìn Lăng Ngạo Khiêm chằm chằm. Đây là đệ đệ vẫn luôn đi sau hắn sao? Lần đầu tiên Khiêm bỏ qua lời nói của hắn, như vậy chứng tỏ điều gì? Khiêm quả thật đối với Tĩnh Nhi...
Lăng Ngạo Quân nắm chặt tay, đôi mắt vụt thay đổi, hắn phải ngăn chặn ngay lập tức. Ngay lúc này, khi Lăng Ngạo Quân sắp sửa hành động, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên cắt đứt tranh đấu giữa hai nam nhân:
- Vương Gia, cảm ơn ngươi đã giúp ta, nhưng hãy tránh ra được không? Chuyện này quả thật không liên quan đến ngươi, ngươi không cần nhúng tay vào. Xin lỗi đã làm phiền ngươi!
Câu nói này làm thân hình cao lớn của Lăng Ngạo Khiêm run lên, ngay sau đó đôi mắt chợt ảm đạm cụp xuống, đôi bàn tay siết chặt buông lỏng. " Hắn thua rồi, không phải thua ca ca mà thua nàng. Hắn mạnh mồm nói nàng không yêu ca ca, nhưng hắn lại quên rằng nàng đến thích hắn cũng chưa có."
Trái ngược với sự thất vọng của Lăng Ngạo Khiêm, Lăng Ngạo Quân đang mừng như điên, trong đầu hắn xẹt qua ý nghĩ: "Nàng quyết định rồi, quyết định ở lại bên hắn." Hắn cười, hắn muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên thật to: Nàng ở lại rồi!
Mạc Tĩnh nhấc chân bước ra khỏi cái bóng của Lăng Ngạo Khiêm, đôi mắt vẫn vương lệ nhìn Lăng Ngạo Quân đang mừng rỡ mà cười như tên ngốc thì chợt muốn cười phì. Nàng thấy lòng mình chợt nhẹ đi, đúng như Lăng Ngạo Quân nghĩ, nàng đã quyết định. Đây chính là con người nàng, luôn đắn đo suy nghĩ kỹ càng, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ dứt khoát chấp nhận tất cả, không bao giờ hối hận.
Nàng bước lên từng bước, chậm rãi đến trước mặt Lăng Ngạo Quân.
Lăng Ngạo Quân nhìn nàng, hắn cảm thấy thời gian như muốn ngừng lại, bước chân của nàng có sức hút kì lạ, thân hình nhỏ bé tỏa ra khí tức êm dịu, nhẹ nhàng. Hắn dường như cảm thấy được sự thay đổi của nàng, thay đổi này đang diễn ra trong tâm hồn nàng, như một cánh cửa tối đen đóng kín chợt mở ra một khe hở, làm ánh sáng rực rỡ phía sau tràn ra. Đúng rồi, cảm giác này thật quen thuộc, cảm giác mà hắn đã trải qua khi đó, khi hắn gặp nàng lần đầu tiên...
Mạc Tĩnh đến trước mặt Lăng Ngạo Quân nhìn gương mặt ngu ngơ, ngốc nghếch của hắn thì chợt bật cười trêu chọc.
- Chàng chạy đến được đây, thì cửa Cung không mở được rồi, ta không đi được nên bây giờ chàng phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Nói xong kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ hắn, đầu vùi vào hõm vai hắn cọ cọ lẩm bẩm:
- Lạnh quá, bế ta về, lần sau có trốn phải tìm áo ấm trước rồi hẵng chạy mới được.
Lăng Ngạo Quân nghe nàng thì thào thì hoàn hồn, hắn trợn mắt nhìn nữ nhân hư hỏng bỏ nhà trốn đang làm nũng trong ngực mình nghiến răng:
- Nàng còn dám trốn?