Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi

Chương 59

Một khắc sau,

- Hay, rất hay.

Một câu khen ngợi phát ra từ miệng Lăng Ngạo Quân, nhưng lời khen này lại làm cho Phương Nhất đứng ngay gần đó bất giác lùi lại một bước.

Lúc này Lăng Ngạo Quân đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ lúc trước, trong mật thất đã được thắp sáng bằng một ngọn nến mới. Đây là thiết kế đặc biệt của mật thất dưới Hoàng Cung Tây Long, trong những mật thất như vậy không hề có dạ minh châu xa hoa như ở Phú Qúy Đường để chiếu sáng mà tất cả đều dùng công cụ chiếu sáng đơn sơ nhất. Tùy vào chức năng của từng mật thất mà thiết kế của chúng cũng khác nhau, mặc dù vậy vẫn có một đặc trưng dễ nhận thấy của những mật thất này chính là vô cùng đơn giản. Mọi đồ đạc cũng như bố trí trong mật thất đều được hạn chế đến mức tối đa, ví dụ như những mật thất dùng để nghị sự như nơi Lăng Ngạo Quân đang ngồi cũng chỉ đặt một bộ bàn ghế vô cùng sơ sài. Tất nhiên mọi vật trong đây đều không nên dùng mắt nhìn để đánh giá, những cơ quan trong không gian tưởng như đơn giản này cũng có thể khiến một cao thủ sa chân lỡ bước mà đi gặp Diêm Vương lúc nào không hay.

Nhưng nói đến đây lại làm người ta liên tưởng đến Mai Nhược Tuyết và Mạc Tĩnh. Một người tìm được đường xuống mật thất gặp Băng Uyển Nhi, còn một người thì vì bỏ trốn mà cũng chọn cách nhảy xuống mật thất. Hai người đều là nữ tử, dù Mạc Tĩnh có võ công nhưng do bị trúng độc nàng rất khó có khả năng duy trì sử dụng nội lực trong thời gian dài. Vậy mà cả hai người đều bình an đi trong mật thất mà không gặp chút thương tổn nào, việc này thật sự có điểm kì quái.

Nhưng Mai Nhược Tuyết đã chết, Mạc Tĩnh thì triệt để không quan tâm đến chuyện này, mà Lăng Ngạo Quân cũng chưa bao giờ có ý định hỏi nàng, tâm trạng của hắn lúc đó chính là vui mừng đến tột độ vì nàng quay về, còn đâu tâm trí để nhớ những chuyện đó. Vấn đề này dù có điểm đáng chú ý nhưng thật sự đã đi vào ngõ cụt, hơn nữa tình hình hiện tại cũng khiến Lăng Ngạo Quân không thừa sức đi để ý những chi tiết nhỏ như vậy. Hắn đang phải giải quyết một việc vô cùng quan trọng.

- Hừ, hay cho một Thái Tử Long Hạ, không ngờ hắn chạy cũng thật nhanh, hơn hai tháng thời gian mà có thể chạy đến Bắc Tuyết. Hơn nữa còn dùng thời gian ngắn đả động Bắc Tuyết xuất binh và liên kết binh lực của Phiên Quốc, Chu Quốc đánh bất ngờ quân ta trong lãnh thổ Chu Quốc làm Trương Quang Thiện trở tay không kịp. Khá lắm, lấy ba gọng kìm kẹp cứng quân ta ở khe núi Chu Phàm, quả nhiên là hảo âm mưu.

Nói đến đây Lăng Ngạo Quân cắn răng, tay nắm thành quyền vò nát mật tín trong tay. Hắn thở ra một hơi nặng nề rồi khép mắt lại che đi sát khí cuồn cuộn vừa dâng lên trong mắt.

Chốc lát sau Lăng Ngạo Quân mở bừng mắt, đôi đồng tử đen nhánh dưới ánh nến vàng phát ra tia sáng kì dị. Hắn trầm giọng lạnh lùng nói:

- Lấy bản đồ trong bí thất, truyền lệnh triệu kiến Vương Gia Lăng Ngạo Khiêm, Hầu Gia Mạc Vĩnh Thiên, Thừa Tướng Vũ Khánh Hải, Thượng Thư Binh Bộ Doãn Túc và Hộ Bộ Thượng Thư Hoa Thế Khải đến Ngự Thư Phòng gặp trẫm ngay lập tức. Truyền lệnh ba công tử Mạc Gia bí mật tiến Cung chờ tiếp kiến.

- Vâng.

Phương Nhất đứng bên cạnh sớm đã chuẩn bị tinh thần, cả người hắn căng cứng như thể chỉ cần Lăng Ngạo Quân hô một tiếng sẽ phi người đi. Khi vừa nghe thấy Lăng Ngạo Quân sai bảo, còn chưa nói hết chữ “vâng” người đã nhoáng lên phi thân ra cửa mật thất.

Lăng Ngạo Quân cũng đứng dậy ngay sau đó rồi nhanh chóng đi ra cửa mật thất, trước khi rời khỏi còn hừ lạnh phất tay làm ngọn nến trong mật thất phụt tắt:

- Ngươi đã muốn thì trẫm sẽ chơi cùng ngươi đến cùng. Lâm Thiên!

Lăng Ngạo Quân trở về Thiên Long Cung đã là buổi chiều ngày hôm sau, trước khi trở về hắn đã cố ý gọi người mang nước đến để tắm rửa, chải đầu lại, hắn thật sự không muốn nàng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của mình. Khi đến cửa tẩm cung, gương mặt còn đang mệt mỏi hơi dãn ra, khóe môi hơi cong lên để lộ nụ cười nhẹ. Hắn giơ tay ngăn lại cung nhân quỳ chào, nhấc chân đi thẳng vào trong tẩm cung Thiên Long không thèm để ý đến cung nữ Tiểu Phiến bên ngoài đang há miệng muốn nói gì đó.

Lăng Ngạo Quân tăng nhanh cước bộ, đã gần hai ngày hắn chưa trở lại, chỉ sợ tiểu nữ kia sắp không chịu nổi mà đánh trống khua chiêng đi tìm rồi. Khi nghĩ đến gương mặt oán hận của Mạc Tĩnh khi mình không về kịp giờ dùng cơm thì nụ cười trên môi Lăng Ngạo Quân càng sâu.

Nhưng đúng lúc này, Lăng Ngạo Quân chợt dừng chân, đôi đồng tử đảo quanh tẩm cung Thiên Long, ngay khi cảm nhận được không khí trầm lắng trong tẩm cung, gương mặt yêu nghiệt chợt trầm xuống hướng ra ngoài hô lên:

- Người đâu?

- Dạ, có chúng nô tỳ (nô tài ) ạ.

Những thái giám, cung nữ bên ngoài xem ra đã chuẩn bị tâm lý trước, khi nghe thấy tiếng Lăng Ngạo Quân thì ngay lập tức tiến vào.

- Hoàng Hậu lại chạy đi đâu chơi rồi?

Lăng Ngạo Quân không nhiều lời mà hỏi ngay vào vấn đề chính. Dù qua hai ngày phải xử lý Quốc sự khiến tinh thần hắn không ngừng bị kéo căng, mệt mỏi đến độ sắp không chịu được nhưng đối mặt với việc nương tử biến mất vẫn rất tỉnh táo. Tất nhiên hắn sẽ không vì chuyện không thấy Mạc Tĩnh đâu mà lại nghĩ đến việc nàng chạy trốn, điều này hắn đã dám chắc kể từ một tháng trước khi nàng chấp nhận quay về. Chính bản thân hắn cũng không nhận ra tâm tình mình đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày đó. Hắn tin nàng, tin tưởng tuyệt đối, chỉ trong một thời gian ngắn mà cả hai người đã trở nên vô cùng hòa hợp.

- Dạ, thưa Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đến Đông Viện của Thiên Long Cung.

Tiểu Phiến vội bẩm báo, đây vốn là lời nàng muốn nói nhưng mà bị Hoàng Thượng chặn lại ngoài cửa tẩm cung.

- Đông viện? Nàng đến đó làm gì?

- Dạ, nô tỳ cũng không biết ạ. Cả tháng nay cứ vào tầm giờ này khi Hoàng Thượng rời đi xử lý quốc sự ở Ngự Thư Phòng thì Nương Nương lại tới đó, rồi đến tận lúc gần dùng bữa tối mới trở về. Nương Nương còn cấm không cho ai đến gần trong thời gian người ở đó.

Lăng Ngạo Quân nhướng mày, gương mặt tràn đầy nghi hoặc, trong lòng không ngừng suy đoán xem tiểu nữ nhân kia đang bày trò gì:

- Được rồi, các ngươi làm việc đi.

Nói xong hắn phất tay đi ra ngoài, trực tiếp men theo hành lang phía đông đi tìm nương tử.

Thiên Long Cung là một trong những quần thể kiến trúc lớn thứ hai trong Hoàng Cung, chỉ sau Đại Điện. Mặc dù quy mô chỉ xếp thứ hai nhưng trình độ phức tạp của kiến trúc lại được xếp thứ nhất. Thiên Long Cung được chia thành Chính Cung, Đông viện, Tây viện, Bắc Viện, Nam Viện và vùng ngoại vi Thiên Long Cung. Chính Cung được xây dựng ở trung tâm Thiên Long Cung và cũng là nơi nghỉ ngơi và sinh hoạt của Hoàng Thượng Tây Long. Vì đây là phần quan trọng nhất của Thiên Long Cung nên thường lấy tên Thiên Long Cung để gọi thay vì gọi là Chính Cung. Hiện tại Lăng Ngạo Quân và Mạc Tĩnh đang ở tại Chính Cung, vì chỉ có hai người hơn nữa cả hai đều là người không thích cầu kì nên hầu hết sinh hoạt thường ngày của họ cũng chỉ bó gọn trong Chính Cung. Những hậu viện khác trong Thiên Long Cung hai người cũng chưa bao giờ chú ý tới và thường để những nơi đó cho cung nhân tiếp quản. Đây cũng chính là lý do khiến Lăng Ngạo Quân tò mò cùng bất ngờ khi nghe tin Mạc Tĩnh đến Đông viện, Chính Cung rộng như vậy nàng chơi vẫn chưa thỏa sao mà tự nhiên lại muốn chiếm chỗ của cung nhân?

Lăng Ngạo Quân rất nhanh đã đến trước Đông viện, hắn liếc mắt nhìn Đông viện không có lấy một bóng người thì nhíu mày khẽ nói:

- Người đâu?

- Dạ, có thuộc hạ- Ngay lập tức một bóng tím xuất hiện trước mặt hắn.

- Phương Nhị, Hoàng Hậu ở trong? Nàng đến đây làm gì?

- Vâng thưa Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đang ở trong. Nương Nương bắt chúng thuộc hạ rời ra vòng ngoài nên nương nương làm gì ở trong thuộc hạ cũng không biết.

Lăng Ngạo Quân nghe xong đôi đồng tử hơi xoay chuyển, đảo một vòng nhìn từ trên xuống dưới Phương Nhị, làm mật vệ đáng thương bất giác khép hai chân lại đề phòng.

- Sao việc Hoàng Hậu đến đây trong một tháng qua vào giờ trẫm vắng mặt ngươi không bẩm báo lại?

- Dạ thưa Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương không cho chúng thuộc hạ bẩm báo. Người nói, nếu chúng thuộc hạ dám bí mật truyền tin cho Hoàng Thượng sẽ cho chúng thuộc hạ biết thế nào là lập công mà vẫn chịu tội.

Phương Nhị âm thầm nuốt nước miến cúi đầu bẩm báo, trong lòng không ngừng kêu khổ: “Hoàng Thượng phát hiện ra thì vẫn chịu tội thôi.”

Lăng Ngạo Quân nhướng mày, hừ một tiếng trợn mắt cảnh cáo Phương Nhị rồi mới ra hiệu để Phương Nhị rời đi. Hắn ôm một bụng nghi vấn tiến vào Đông Viện. Đến cả mật vệ cũng đuổi đi, không biết nàng đang âm mưu chuyện gì động trời đây?
Bình Luận (0)
Comment