Tống Bảo thẫn thờ nhìn câu kia, hai hàng lệ rơi xuống.
Thảo nào y cứ thấy kỳ quái, rõ ràng lúc mới thành thân Đường Cảnh Hạo và y không ưa nhau khiến y có cảm giác một khắc sau mình sẽ bị vứt bỏ, ai ngờ vẫn luôn ngồi vững trên ghế Thái tử phi, chẳng gặp chút sóng gió nào.
Y còn tưởng hắn nể mặt phụ thân mình là Tống thừa tướng, nào ngờ đây là sự bảo vệ Đường Cảnh Hạo cố nhịn đau lưu lại cho mình khi còn tỉnh táo.
Y là đồ hèn nhát, chỉ biết làm bông hoa phụ thuộc vào người khác, chẳng có chút cứng cỏi nào, nếu mất đi sự quan tâm chăm sóc của Đường Cảnh Hạo thì chỉ có một con đường chết.
Y thật sự rất muốn tiến lên ôm đối phương nhưng hành động bất tiện, chỉ có thể bồng bềnh bay lên trời như con diều giấy, lang thang trôi dạt đến địa điểm kế tiếp.
——————
Đất rung núi chuyển, cảnh vật hoang tàn, trời đất than khóc.
Nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, Tống Bảo chỉ thấy toàn thân bủn rủn.
Đây là...... Đây là lúc họ gặp động đất năm đó.
Chẳng lẽ thời gian y trở lại không phải kiếp này mà là kiếp trước sao?
Tống Bảo sợ run, nhớ lại cảm giác kinh khủng khi bị ngựa giày xéo, biết rõ không làm gì được nhưng vẫn bất chấp đến xem lại mình lúc ấy.
Thân thể tuân theo ý nghĩ, y vừa nghĩ vậy thì lập tức đi tới túp lều đơn sơ, qua lớp vải mỏng còn loáng thoáng nghe thấy mình rên rỉ kêu đau bên trong.
"Bệ hạ! Vết thương của ngài phải băng bó mới được!"
Tống Bảo giật mình, quay người lại mới phát hiện Đường Cảnh Hạo đang chống một khúc cây nhìn chằm chằm vào lều.
"Trẫm không sao......" Đường Cảnh Hạo ngăn cản người bên cạnh gọi thái y, hoàn toàn không để ý thái dương mình đang chảy máu, "Chăm sóc nương nương quan trọng hơn."
Đường Cảnh Hạo lại bị thương, lại đầm đìa máu me trước mặt Tống Bảo làm y đau lòng muốn chết.
Y hoàn toàn không biết Đường Cảnh Hạo cũng từng bị thương nhiều như vậy. Trong lúc y thống khổ, Đường Cảnh Hạo cũng đang chịu đựng đau đớn.
Y thấy sắc mặt Đường Cảnh Hạo tái nhợt nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh phức tạp. Nhìn Đường Cảnh Hạo lặng lẽ bước vào lều, ngắm mình đang hôn mê bằng ánh mắt dịu dàng nhớ nhung lưu luyến vô cùng. Nhìn Đường Cảnh Hạo chẳng đoái hoài gì tới vết thương mà cứ nắm chặt tay mình.
"Bảo à, Hạo ca ca lại sắp quên mất ngươi rồi."
Tống Bảo bàng hoàng, gần như đứng không vững.
Chẳng lẽ ở kiếp trước chỉ khi bị thương hoặc nguy hiểm tính mạng thì Đường Cảnh Hạo mới khôi phục lại ký ức bị xóa đi sao.
Vậy làm thế nào y có được cơ hội sống lại?