Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 114

CHƯƠNG 114: TRÊN CÓ CHÍNH SÁCH DƯỚI CÓ ĐỐI SÁCH

Editor: Luna Huang

Nàng nói, từđẩy qua khay vải nhung hồng, nhẹ nhàng mở vải nhung. Phía trên kia là một bộđồ trang sức hồđiệp văn dạng phấn bạch lưu ly, thoạt nhìn trong suốt thủy nhuận.
Khương Tình Tuyết thay đổi khẩu khí dịu dàng nói: “Chỉ còn lại có một bộ này, ngươi nếu như thực sự không thích, bằng không liền cùng Lưu Vân đổi đi?”
Tuy rằng Khương Tình Tuyết nói như vậy, nhưng Vu Xá Nguyệt không đến mức sỏa. Nàng nhìn đồ trang sức mừng rỡ lôi kéo tay của lão phu nhân “Hồđiệp này thật là tinh xảo, mẫu thân và tổ mẫu có thể chuẩn bị cho Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thập phần cảm kích. Phản chính cái nào cũng là xinh đẹp, thế nào đổi cũng luyến tiếc.”
Khương Tình Tuyết cười khan, “Miệng của Nguyệt nhi a, chính là có thể nói, trách không được tổ mẫu ngươi hiện tại thích ngươi nhất.”
Lão thái thái rất là hài lòng tay nàng nói: “Ngươi trở về thử một lần, nơi nào không hợp tâm phải đi nói cho mẫu thân ngươi biết, bảo công tượng sửa đổi một chút sẽ cho ngươi, thời gian còn kịp.”
“Vâng.”

Trên mặt lão phu nhân lộ ra một tia mệt mỏi, Vu Xá Nguyệt hợp thời mở miệng xin cáo lui. Nàng bưng đồ trang sức, Ngưng nhi ôm đồ vụn vặt trong ngực, hai người liền hồi tây viện.
Vừa vào viện tử, Ngưng nhi thật to thở phào nhẹ nhõm, “Hô… Ta còn tưởng rằng tiểu thư sẽ bị phạt, thực sự là sợ bóng sợ gió một hồi.”
“Nếu là ta thật chỉ làđi ra ngoài chơi, vậy đúng là phải bị phạt rồi.” Vu Xá Nguyệt bĩu môi, làm một người hữu dụng, nhận thức một ít người hữu dụng, thật là tiện.
“Ân.” Ngưng nhi có chút chưa hiểu ý tứ của Vu Xá Nguyệt. Tiểu thư ngoại trừ nhận thức Trầm tiểu thư, cũng đúng là chỉở bên ngoài chơi a.
Hai người vào phòng, Ngưng nhi đặt đồ Vu Xá Nguyệt mua trên bàn. Vu Xá Nguyệt bưng đồ trang sức ngồi vào sau cái bàn, ngồi xuống liền bật người lấy bộ diêu hồđiệp, bắt đầu tế tếđánh giá.
Ngưng nhi thấy Vu Xá Nguyệt vừa vào nhà mà bắt đầu xem, cho là nàng thích đồ trang sức này, liền hỏi: “Tiểu thư muốn hiện tại mang thử không?”
Vu Xá Nguyệt lắc đầu chưa trả lời, tùy tiện đưa tay từám cách từ dưới bàn móc ra thùng dụng cụ. Nàng tiện tay đặt lên bàn, sau đóở bên trong tùy tiện lục công cụ thật nhỏ.
Ngưng nhi kinh ngạc nhìn soi mói, nàng bắt đầu pháđồ.
“Tiểu thư?” Ngưng nhi mở to hai mắt nhìn.
Vu Xá Nguyệt cẩn thận sử dụng công cụ cạy, hai ba cái liền tháo dỡ từng thứ lưu ly xuống, một hạt châu lưu ly ở trên bàn phát sinh âm hưởng thanh thúy, mang theo một mảnh sương trắng hơi yếu.
Một mảnh sương trắng kia kích động trên không trung, chậm rãi rơi ở trên bàn, biến thành bột mì bột phấn. Ngưng nhi nhíu mày, bột phấn này thoạt nhìn như là thợ làm không sạch sẽ tạo thành, những công tượng này cũng quá cẩn thận tỉ mỉ a.
Vu Xá Nguyệt một tay cầm trâm côn mạ vàng quang ngốc ngốc, hai cái tay trên không trung đập vỡ, liền có một chút bột phấn màu trắng từ hoa văn trong trâm côn bay ra.
“Tiểu thư, những thứ này là vật gì?” Ngưng nhi cúi người để sát vào, ngửi một hương khí nhàn nhạt ngọt.
“Còn chưa biết.” Vu Xá Nguyệt hủy đồ xong đẩy qua một bên, lại cầm lên khuyên tai, tiếp tục tháo dỡ.
Lần này, trong khe hở khuyên tai rơi ra bột phấn càng nhiều hơn, dùng lượng phi thường lớn, trên bàn phủ một tầng hơi mỏng, căn bản không căn bản không quên thanh lý cước liệu đơn giản như vậy. May là Ngưng nhi sơý cũng hiểu được những bột phấn này có vấn đề, nàng lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, trong lòng có chút hốt hoảng.
Hủy đi hai thứ này, Vu Xá Nguyệt cũng không hủy thứ khác, rất rõ ràng, tất cảđồ trang sức đều có chứa loại bột phấn này. Nàng dùng ngón tay chấm một chút bột phấn để lên trên mu bàn tay, sau đóđặt ở trước mắt tế tế nhìn.

Rất nhanh, trên tay của nàng mà bắt đầu ngứa. Vu Xá Nguyệt gãi một chút, mặt trên có mụn nhỏ màu đỏ.
Ngưng nhi kinh hô một tiếng: “Đây là bột phấn gì? Hiệu quả cũng quá nhanh rồi?”
“Nếu như không phải là trực tiếp tiếp xúc da, mà là giấu ở trong đồ trang sức, thời gian hoạt động thuốc bột chậm rãi tràn, hiệu quả kia nhất định là rất chậm.” Vu Xá Nguyệt nói, cảm giác trên mặt mình điểm không thoải mái, có lẽ là thời gian tháo dỡ bột phấn bay tới trên mặt.
Trách không được thợ khéo đơn giản nhét bột phấn trong khuyên tai tương đối nhiều, mà bộ diêu trang sức phức tạp hầu như không có gì. Bởi vì khuyên tai trực tiếp đâm vào trong nhĩđộng, lại dán gương mặt, tự nhiên sẽ vận dụng tuyệt đối tác dụng. Đầu sai dù sao cũng là cắm lên tóc, chỉ có thể có hiệu quả.
“Tiểu thư, hiện tại phải xử lý thế nào? Bách hoa yến ngươi làm sao mang ra a?”
“Không, trước tiên đểđóđã. Múc nước qua đây cho ta tắm một cái.” Vu Xá Nguyệt lộn ngược hộp rỗng, bỏ hết đồ bị tháo dỡ vào hộp. Sau đó dùng Sau đó dùng vải nghiêm nghiêm thật thật gói kỹ.
Ngưng nhi đánh nước ấm đến, Vu Xá Nguyệt rửa mặt xong cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Chỉ là nốt hồng trên mu bàn tay vẫn chưa có tan, nhưng nhìn vấn đề không lớn. Bằng vào kinh nghiệm ở hiện đại nàng mân mêđồ trang điểm, thoạt nhìn phải là dịứng, chỉ cần không tiếp xúc dịứng nguyên, sẽ tự mình khỏi hẳn.
Ngưng nhi tìm tới dầu nhuận da bôi cho Vu Xá Nguyệt, lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta phải đánh lại sao? Thứ này chẳng phải là muốn chẳng phải là muốn xấu mặt ở bách hoa yến sao?”
“Hẳn không phải là bách hoa yến, ta xem nàng căn bản làđể ta đi đều không đi được. Mấy ngày nay các nàng nhất định sẽ cóđộng tĩnh, ngươi đi gọi người chúý Vu Lệ Hương nhiều một chút, chỗ nàng có chuyện này cũng tăng cường nói với ta.”
“Vâng.” Tròng mắt của Ngưng nhi vòng vo chuyển, “Tứ tiểu thư nàng…phần đồ trang sức kia cũng có thể có cái này?”
“Đồ khẳng định đều là Khương Tình Tuyết chuẩn bị, hai chúng ta đều chọc Khương Doanh, nàng không có lý do bất động Vu Lệ Hương.”

“Ta hiểu được.”
Vu Xá Nguyệt sờ sờ, cằm “Chỉ bất quá, nàng có phải có chút khẩn trương Khương Doanh hơi quá hay không? Dù sao chỉ là nữ nhi của ca ca của mình mà thôi…” Bao quát lúc lão phu nhân biểu đạt không vui Khương Doanh, Khương Tình Tuyết thậm chí có thậm chí có oán hận trừng mắt lão phu nhân.
Ngưng nhi do dự nói, “Khương Doanh đến tướng phủ, xem như là cùng đại tiểu thư, trưởng công tử cùng nhau lớn lên, phu nhân chắc là cùng nàng có cảm tình đi.”
“Có khả năng.” Tuy rằng lời là nói như vậy, Vu Xá Nguyệt chính là cảm thấy là lạ. Nhún nhún vai nhún nhún vai, nàng tại sao phải thăm dò vấn đề nhàm chán như thế.
——
Lần này cùng Trầm Nhan Hoan gặp mặt trở về, Vu Xá Nguyệt là thật dựđịnh thành thật “Bế quan”. Đồ trang sức bị bỏ thêm vật liệu kia bị nàng bọc lại ném vào góc. Tựa như là chuyện gì cũng không có phát sinh.
Nàng giữa ban ngày ngồi ở chỗ lão thái thái một chút liền trở về viện, sau đó một ngày một ngày điều chế thuốc màu, không có làm gì khác nữa. Nàng lần này cũng không cần Ti Ti cùng Tiểu Linh, chuyện gì cũng tự tay làm.
Không giống lúc đầu nửa đêm len lén đẩy nhanh tốc độ, bây giờ Vu Xá Nguyệt quang minh chính đại mân mêở trong sân, làm cho đầy sân đều là mùi hóa học vật.
Ngưng nhi có chút lo lắng bị người phát hiện lấy ra làm văn, thế nhưng Vu Xá Nguyệt cảm thấy nàng là lo vu vơ. Phản chính mọi người đều biết: Tam tiểu thư khắc mộc điểu biết bay.

Bình Luận (0)
Comment