Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 164

CHƯƠNG 164: BAN MÔN LỘNG RÌU
Editor: Luna Huang
“Ngươi, ngươi là cố ý!” Vu Tịnh Hoa lửa công tâm, tức giận để ngón tay tay nàng đều run lên. Mạnh di nương thấy vậy nhanh lên qua đây kéo nàng, liền sợ nữ nhi nàng tính khí nóng nảy liền đánh lên.
Vu Xá Nguyệt cười nhạo nói: “Nhân gia lớn rồi đều là trưởng thành, nhị tỷ tỷ lại là mặt dày đi? Da mặt ngươi còn có thể dày hơn chút nữa sao? Cư nhiên không biết xấu hổ nói với ta cái gì cố ý không cố ý, ngươi cũng thật có thể a ~ Nguyệt nhi mong rằng sau này nhị tỷ tỷ cẩn thận một chút, không nên ‘Không cố ý’ đem đồ vật ném tới dưới chân của ta.”
Mạnh di nương một bên đè nữ nhi xuống, một bên quay đầu lại hung ác nói: “Được, được, đa tạ tam tiểu thư nhắc nhở!” Nàng lại dám nguyền rủa mắng nữ nhi mình như vậy, trong lòng Mạnh Như Tuyết sớm có quyết định, nhất định sẽ đem những thứ này tất cả đều đòi lại!
“Không cần khách khí ~” Vu Xá Nguyệt cười hì hì nhún nhún vai. Ai, nơi này a, thế nào hạng người gì đều có ~
Mạnh di nương phẫn hận lôi kéo Vu Tịnh Hoa đi ra ngoài, Vu Xá Nguyệt cũng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Các nàng nhìn về phía cửa, đồng thời phát hiện chỉ có Vu Tử Nghị vẫn chưa đi, hài tử kia đang đứng ở khúc quanh, vẻ mặt không thay đổi nhìn các nàng cãi nhau.
Tính tình của Vu Tịnh Hoa đã lên ai cũng ngăn không được, chỉ vào Vu Tử Nghị tức giận mắng, “Ngươi nhìn cái gì! Cẩn thận ánh mắt của ngươi.”
Vu Tử Nghị bị nàng quát lớn lui về phía sau hai bước, vội vàng nhường đường.
Cơn tức của Mạnh di nương rất lớn, nên cũng không có khuyên can nữ nhi mắng chửi người, hai người đẩy Vu Tử Nghị ra đi ra cửa.
Vu Xá Nguyệt nhìn hài tử này thở dài, nhưng nàng cũng không có cùng Vu Tử Nghị nói cái gì đó, chỉ là đi qua bên cạnh hắn.
Lần này gia yến cử hành trong phòng khách tiếp khách. Lâm lang mãn mục thức ăn bày trên bàn, tuy rằng trên đĩa toàn thức ăn, nhưng khi nhìn đã có chút cảm giác kim bích huy hoàng.
Vọng Thư Uyển

Trong tịch, Vu Xá Nguyệt căn cứ thái độ ăn nhiều không thiể, vẫn là chuẩn bị ăn một lần đến cuối, không dính vào chuyện khác.
Thượng thủ bên kia mấy nam nhân một mực nói, bọn nữ tử vì biểu hiện mình, khi rảnh rỗi sẽ nói đôi lời, chỉ có Vu Xá Nguyệt một chữ cũng không nói, để sự tồn tại của mình giảm xuống đến thấp nhất.
Không, kỳ thực thấp hơn chắc là Vu Tử Nghị ngồi ở góc, hai người bọn họ là người không lên tiếng duy nhất ở nơi này.
Lúc này, Vu Tử Kỳ chính không ngừng cùng Tân Ngư chậm rãi mà nói, nói chuyện cũng một mực biểu diễn kiến giải học thức của mình, điều này làm cho Vu Tử Minh dù thế nào cũng không chen vào lọt. Vu Hàn Thiên trái lại tương đối tự tại đem cơ hội nhường cho nhi tử, từ trước đến nay lão phu nhân, Ninh Sương các nàng xì xào bàn tán, Tân Ngư xen mồm không nhiều lắm.
Sau lại, Vu Tử Kỳ nói đến cao hứng, còn gọi người lấy một cái hộp tới, cung kính hiến cho Tân Ngư nhìn: “Thái tử điện hạ, đây là kim hạch đào chỗ sư phụ ta.”
Chính ăn cái gì, Vu Xá Nguyệt nghe câu này, liền giương mắt xem xét, tấm tắc, lễ vật này phải là không nhiều lắm sao, nói cầm thì cầm, còn không cho nàng chuẩn bị.
Trên yến hội, Tân Ngư vẫn rất ít nói, nhìn thấy hộp trước mắt, hắn cũng chỉ là cười cười lấy kim hạch đào bên trong ra, đặt trên tay nhìn hai cái, ngoạn vị nói: “Cái này tố công trái lại rất khác biệt.”
“Nga, lúc đó là ta ở…” Sau đó Vu Tử Kỳ liền bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng cố sự truyền kỳ của kim hạch đào này.
Thời gian hắn nói, Tân Ngư một chữ cũng không nói, thẳng càng về sau hắn nói xong, Tân Ngư bỗng nhiên toát ra một câu: “Nói lên tố công, bổn cung nghĩ tới thủ nghệ của tam tiểu thư a.”
Vu Tử Kỳ còn chưa nghe nói qua những chuyện kia của Vu Xá Nguyệt, hắn chỉ là biết tam muội muội trước đây bình thường bị hắn khi dễ hết bệnh mà thôi, nên trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết Tân Ngư nói tam tiểu thư là tam tiểu thư nhà ai.
Tuy rằng hắn không biết, nhưng mà những người khác cũng đều biết a. Nên Tân Ngư vừa nói xong, bọn họ đều quái dị mặt mặt tư dò xét. Thật không nghĩ tới, thái tử cư nhiên cũng đúng cảm thấy hứng thú với tam cô nương? Như vậy tam cô nương cũng quá gây vạ rồi, trước còn có tiểu vương gia cùng Hàn thế tử…
Ở đây thương tâm nhất vưu kì Vu Lưu Vân, nàng không nghĩ tới nữ tử thứ nhất Tân Ngư đề cập cư nhiên không phải là mình, vì vậy tức giận nắm chiếc đũa, lực đạo lớn hầu như sắp gảy. Phảng phất chiếc đũa chính là cổ của Vu Xá Nguyệt một dạng.
Vẻ mặt của Vu Tử Kỳ mờ mịt, ánh mắt Tân Ngư nhìn về phía Vu Xá Nguyệt một mực ăn: “Tam tiểu thư, bổn cung thỉnh ngươi xem đồ.”

“Vâng.” Vu Xá Nguyệt cực không tình nguyện để đũa xuống, đứng dậy.
Vu Tử Kỳ cũng ánh mắt nhìn ánh mắt nhìn Vu Xá Nguyệt, sau đó kinh hô hỏi: “Người nói là nàng? Điều này sao có thể, nàng nơi nào sẽ biết làm đồ a.”
Tân Ngư cũng không để ý tới Vu Tử Kỳ trách trách hô hô, hắn chỉ là vừa chuyển cổ tay, kim hạch đào vèo một cái bắn qua chỗ Vu Xá Nguyệt.
Càng làm cho Vu Tử Kỳ kinh ngạc là, Vu Xá Nguyệt cư nhiên tiện tay tiếp nhận! Sau đó dưới ánh mắt sáng quắc của cả đám, Vu Xá Nguyệt trầm ổn hỏi: “Thái tử điện hạ là muốn để ta nhìn cái gì?”
Khóe miệng của Tân Ngư hơi câu dẫn ra, “Ngươi xem một chút, có thể làm giống nhau như đúc cho bổn cung chơi hay không.”
Vu Tử Kỳ nghe xong lập tức cướp lời nói: “Thái tử điện hạ! Người có thể không biết, nàng trước…là kẻ rất ngu si, chính là lớn lên cũng không nhận ra mấy người a, nàng làm sao sẽ có loại thủ nghệ này. Người nếu là thích vậy liền trực tiếp cầm là được rồi, hà tất làm cái khác.”
Khương Tình Tuyết có chút nóng nảy muốn cấp nhi tử nháy mắt bảo gọi hắn đừng nói nữa, thế nhưng nhi tử một mực nói với thái tử, căn bản cũng không nhìn mình a.
Vu Lệ Hương Vu Tử Minh thì thầm vài câu, mắt của Vu Tử Minh thoáng cái phóng đại, hình như nghe được sự tình gì không được.
Lúc này Vu Hàn Thiên cũng sợ nhi tử xấu mặt, liền thấp giọng nói: “Tử Kỳ, ngươi im miệng trước. Thái tử tự nhiên có nghĩ cách.”
Vu Tử Kỳ bất mãn nhíu mày, không rõ vì sao phụ thân không cho hắn nói chuyện.
Bên kia Vu Xá Nguyệt tiếp nhận hạch đào, thế nhưng ác ở trong tay nhìn cũng không cần nhìn, liền trực tiếp cự tuyệt nói: “Cái này không được, thần nữ không biết rèn kim ngân khí.”
Vừa nghe Vu Xá Nguyệt nói như vậy, trong lòng Vu Tử Kỳ vui vẻ, liền hoàn toàn bỏ quên lời của Vu Hàn Thiên lúc nãy, lập tức hướng thái tử nói rằng: “Người xem, nàng không được.”

Tân Ngư thở dài một câu: “Cái này liền có chút đáng tiếc. Vậy làm từ gỗ?”
Vu Xá Nguyệt xem như là nhìn kim hạch đào Vu Xá Nguyệt một chút, “Làm gỗ trái lại biết làm, liền sợ gỗ không xứng với thân phận của thái tử điện hạ.” Vu Xá Nguyệt nói, lại dùng biện pháp vừa rồi của Tân Ngư, ném hạch đào trở về.
Vu Tử Kỳ thấy Vu Xá Nguyệt cũng dám ném, vốn là muốn mắng nàng, kết quả Tân Ngư dĩ nhiên cũng vững vàng tiếp nhận, hắn cũng chỉ có thể nuốt trở vào.
Vu Xá Nguyệt nhìn Vu Tử Kỳ, nàng cảm thấy tiểu tử này có điểm đáng ghét cùng nhiều chuyện, phản chính cũng là một phần tử của tướng phủ, cũng là đối tượng báo thù của nàng, như vậy vẫn là phải giáo huấn hắn nhiều một chút mới tốt a.
Vì vậy nàng không có lập tức ngồi xuống, mà là tiếp tục nói rằng: “Điện hạ, kim này có chút tạp chất, nên… Sau khi trở về người cũng không nên kỳ nhân quá nhiều, thật sự là quá dễ dàng nhìn ra.”
Vu Tử Kỳ sửng sốt, sau đó lập tức cả giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Sư phó của ta là vật kiện Vân Sơn đạo nhân, ngươi lại dám nói xấu như vậy!”
Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai, “Kim có tạp chất rất bình thường, cái này chỉ là một chút. Mặt trên có màu xanh đồng. Ta chỉ là sợ thái tử điện hạ mất mặt.”
Hai chữ “Mất mặt” này hay dùng rất nghiêm trọng, trên mặt Vu Tử Kỳ một trận đỏ bừng, cử động này của Vu Xá Nguyệt không thể nghi ngờ là đang đánh mặt của hắn. Hắn đứng dậy biện giải: “Ngươi cũng không phải công tượng! Không nên ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.”
Vu Lệ Hương cùng Vu Tịnh Hoa cũng không nhịn được thấp giọng cười nhạo, nếu nói là trong phòng này ai có tay nghề tinh xảo nhất, vậy trừ Vu Xá Nguyệt liền không có người khác. Điểm này là các nàng cũng vô pháp phủ nhận.
Sắc mặt của Vu Hàn Thiên trầm xuống, lớn tiếng quát hắn: “Tử Kỳ, ngồi xuống!”
“Thế nhưng, cha ——”
“Ngồi xuống!” Đầu mày của Vu Hàn Thiên co rút nhanh, nhi tử của hắn hôm nay là thế nào, cư nhiên táo bạo không nghe lời như thế.
“Hừ.” Vu Tử Kỳ căm tức ngồi xuống lại, hắn chính là không rõ a! Vì sao thái tử muốn cùng loại xú nha đầu này nói chuyện, nàng vu hãm bản thân như vậy, cha nương cùng tổ mẫu dĩ nhiên không có một người đứng ra giúp hắn nói chuyện!
vongthuuyen.com
Khương Tình Tuyết lạnh lùng âm hiểm nhìn Vu Xá Nguyệt, thập phần căm tức hô khẩu khí, hôm nay chuyện của nhi tử nàng, tất nhiên là đều phải toán trên đầu Vu Xá Nguyệt!

Tân Ngư đem kim hạch đào đặt ở trong tay nhẹ nhàng chuyển, tiếp tục cười nói: “Tam tiểu thư, vậy ngươi nói một chút cách làm của hạch đào này, công nghệ như vậy ta có nên thu hay không?
Rắc ——
Nghe được Tân Ngư lần thứ hai nói với Vu Xá Nguyệt, Vu Lưu Vân rốt cục bẻ gãy chiếc đũa.
“Thái tử điện hạ nếu là thích, công nghệ cao thấp cũng không có quan hệ gì, cái gì đều có thể thu.” Vu Xá Nguyệt êm dịu biểu thị: Cái hố này ta không nhảy.
Tân Ngư gật đầu, “Tốt ~ tốt ~” Chỉ cần ta thích, cái gì đều phải thu lại.
Hắn cúi đầu tế tế nhìn kim hạch đào, trong khe hở quả thật có một tia màu xanh đồng. Vì vậy hắn cười đưa hạch đào trở lại, “Tử Kỳ a, nếu là đồ của sư phụ, vậy là hảo hảo thu đi.”
“Vâng.” Vu Tử Kỳ nhận lấy, lập tức để vào trong hộp, vẫn chưa thực sự kiểm tra có màu xanh đồng như Vu Xá Nguyệt nói hay không.
Vu Tử Kỳ gọi người lấy hộp đi, còn cố ý nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt, hắn nhìn vị muội muội vị kia xinh đẹp như hoa kia đang uống nước, trong mắt lóe lên một tia sáng bén nhọn.
Tam muội muội này trước khi khỏi bệnh để người ghét, sau khi khỏi bệnh vẫn là để người ghét a! Cũng dám tìm tra của hắn như vậy, như vậy sau này tìm một cơ hội xử nàng trước mới nói.
Lúc sau, Vu Tử Kỳ cũng vẫn là quay Tân Ngư chậm rãi mà nói, thế nhưng Vu Tử Minh cũng rốt cục có thể dần dần chen vào, sau đó cục diện nói chuyện độc quyền mới trở nên khá một chút.
Lại ăn một hồi, Vu Xá Nguyệt đã ăn no đến không được. Vừa vặn lúc này không ai tìm tra, phía trước còn có một trận ca vũ thăng bình làm yểm hộ. Vu Xá Nguyệt liền lặng lẽ nói với Ngưng nhi: “Ngưng nhi, chúng ta mau đi thôi.” Chờ một lát ai lại nghĩ tới nàng, phỏng chừng lại là một trận tinh phong huyết vũ.
“Vâng. Tiểu thư người chậm một chút.” Ngưng nhi vươn tay đỡ nàng đứng dậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Cám ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ

Bình Luận (0)
Comment