Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 178

CHƯƠNG 178: ANH HÙNG CỨU MỸ ĐÍCH THỰC
Editor: Luna Huang
Kết quả nữ tử tùy ý huy kiếm chém. Tiếng va chạm của kim chúc thanh thúy vang lên, súng không biết đã bay đi chỗ nào rồi.
Cước bộ của Vu Xá Nguyệt phù phiếm, bởi vì máu chảy thực sự quá nhiều.
Mà nữ nhân trước mắt này để cho nàng nhớ lại người nam nhân lúc đầu trong phòng làm việc. Bọn họ đều là biểu tình, nhãn thần như vậy. Cho nên nàng lại nghĩ tới một chuyện buồn cười, mỗi một lần giết chết người của chính mình, đều là dùng mặt nạ tự mình tặng đi… Nếu như, nếu như còn có thể sống được, nàng tuyệt không không làm tiếp loại chuyện này nữa!
Trước kia nàng đã ăn thiệt một lần, không bao giờ nguyện đại ý thất thủ nữa, nàng dụng hết toàn lực, trường kiếm xẹt qua không trung, mục tiêu là cổ của Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt đột nhiên cảm giác được trước mắt một mảnh bạch mông mông, trong đầu cũng là một trận mê muội, phảng phất thiên địa đều điên đảo. Nàng biết đây là bởi vì mất máu quá nhiều, nhưng lúc này nàng có chút không phân rõ chính là —— mình rốt cuộc đang đứng? Hay đang ngã xuống?
Miếng màu trắng kia chợt lóe lên, Vu Xá Nguyệt phát hiện nàng chính tựa ở trước ngực một người, mà trước mắt là cằm của một người.
Nàng cố sức ngẩng đầu, lại phát hiện người này là Ngự Cảnh.
Thực sự là ngoài ý liệu, nhưng hình như cũng coi như tình lý chi trung…
Tay của Ngự Cảnh luồn dưới nách của Vu Xá Nguyệt, đặt tại lưng của nàng. Không biết là Vu Xá Nguyệt lớn lên quá nhỏ bé, hay nam nhân này rất cao, vỏn vẹn một tay, là có thể ôm này vào lòng.
Vừa rồi Ngự Cảnh cách rất xa chợt nghe hai tiếng súng, hắn không để ý khuyên can của A Ly cùng thân thể dị dạng, lập tức gia tốc đuổi qua đây, lúc này mới vượt qua một khắc cuối cùng. Hắn cũng không kịp suy nghĩ gì, chỉ là lập tức phi thân mà đến, một tay ôm Vu Xá Nguyệt vào trong ngực.
Một trận thiên toàn địa chuyển, Vu Xá Nguyệt hoảng hốt chớp mắt, phát hiện kiếm của nữ tử kia lại đến, một tiếng thét kinh hãi nghẹn trong cổ họng không thể phát sinh.
Ngự Cảnh cứ như vậy ôm nàng, sau đó quay đầu nhìn nữ tử kia, hắn không có làm bất luận động tác gì khác, tựa hồ là tùy ý nàng ta giết mình.

Mũi kiếm, tinh chuẩn đứng ở trước mắt của Ngự Cảnh một tấc, nội lực mạnh của nữ nhân kia mang tới phong kình khí lưu vũ động tóc Ngự Cảnh.
Thấy vậy, Vu Xá Nguyệt cùng A Ly chạy tới đều là không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng Vu Xá Nguyệt có loại cảm động sống sót sau tai nạn, nên cả người đều trầm tĩnh lại, triệt để xụi lơ tựa ở trên người Ngự Cảnh. Nàng kia giơ kiếm nhìn Ngự Cảnh bỗng nhiên chạy tới, trong ánh mắt mang theo khó có thể tin cùng một tia đau đớn, trong suốt hầu như muốn khóc lên, “Ngươi, ngươi làm sao sẽ…”
Nàng chỉ là vai trái bị một điểm thương, thế nhưng cả người đều đang run rẩy, hình như thống khổ không lời nào có thể diễn tả được. Ánh mắt của nàng chạy trên người hai người, nói không nên một câu đầy đủ.
Ngự Cảnh hoàn toàn không thấy mũi kiếm vừa rồi thiếu chút nữa lấy mạng hắn, thanh âm lạnh lùng hỏi: “Nháo đủ chưa.”
Vọng Thư Uyển
Vừa nghe lời kịch kinh điển trong kịch ngôn tình cẩu huyết này, trong lòng Vu Xá Nguyệt đang nhắm mắt dưỡng thần chính là run lên. Nàng liền biết! Hai người này thực sự quen biết! Nàng thầm nghĩ, không làm tốt nữ tử này là tiểu tình nhân của Ngự Cảnh a. Trách không được nói cùng Ngự Cảnh thì chọc nàng giận khí thành như vậy, không thể không ngươi chết ta sống.
Lúc này Vu Xá Nguyệt cố tình giết bằng được, nhưng chuyện trước mắt này, vậy thì thật là người là dao mình là cá, nàng còn phải dựa vào Ngự Cảnh, vẫn là sau này tìm cơ hội mới được. Bằng không chọc giận Ngự Cảnh, sợ rằng cửa ải trước mắt này đều không qua được.
Ngự Cảnh tựa hồ cảm ứng được nghĩ cách này của Vu Xá Nguyệt, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía người hư nhược trong lòng.
Vu Xá Nguyệt vì nghĩ cách vừa rồi cảm thấy vạn phần chột dạ.
Kết quả hắn hỏi: “Không có sao chứ.”
“Ngươi… Thấy ta giống không có việc gì sao?”
“…”
Nàng kia nhìn người trước mắt ôm cùng một chỗ, thì thầm to nhỏ, kiếm trong tay chậm rãi rũ xuống. Nàng ủy khuất nói: “Không có, không có làm cái gì… Ta chỉ, quá lo lắng những người bên cạnh ngươi… mới, mới có thể…”

Nếu như Vu Xá Nguyệt không có thụ thương, nếu như nàng không có thể lực chống đỡ hết nổi, nàng nhất định sẽ đứng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nữ nhân này thật giỏi, vừa rồi la hét như bát phụ, hiện tại lại ôn nhu như vậy?
Ngự Cảnh cảm giác được Vu Xá Nguyệt trong ngực đã đứng không nỗi, nên hắn không có buông tay, trái lại ôm chặt hơn một ít, hờ hững nhìn nữ nhân nói: “Được rồi, để A Ly tiễn ngươi trở về đi.”
Kiếm trong tay nàng kia rơi ngã xuống đất, nàng che miệng, lệ quang trong mắt mông lung.
“Vâng, chủ tử.” A Ly tiến lên một bước. Ánh mắt của hắn nhìn Ngự Cảnh cùng Vu Xá Nguyệt có chút phức tạp, đó là cho người cảm thấy không thoải mái.
Nàng kia một lần nữa nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, lần này nàng không có hung tợn trừng mắt nàng, mà là tràn đầy thương cảm, sau đó nói với Ngự Cảnh rằng: “Ta sẽ trở về, chỉ là… Ngươi cẩn thận một chút. Cẩn thận người bên cạnh…”
Vu Xá Nguyệt quá hiệu loại ánh mắt mị hoặc này của nàng, sát thủ còn có một hạng kỹ năng là hành động, thông tục mà nói chính là trang mô tác dạng. Kỹ năng này nữ sát thủ thích luyện tập nhất.
May mà Ngự Cảnh hình như cũng không có bị lừa, hắn không xem xét lời của nữ nhân kia, bỗng nhiên ôm ngang Vu Xá Nguyệt, sau đó đi qua bên người nàng.
Nàng kia đại khái là thật không ngờ Ngự Cảnh sẽ làm như vậy, nên ngây ngẩn cả người. Đương nhiên, Vu Xá Nguyệt cũng không nghĩ tới, nàng bị Ngự Cảnh ôm lấy cả người đều cương cứng, vốn là vết thương chảy máu cơ thể bị ôm chặt càng thêm đau đớn.
Nữ tử kia bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn bóng lưng của của Ngự Cảnh, rốt cục khóc thành tiếng nói: “Ngươi tại sao như vậy a!”
Bước chân của Ngự Cảnh không có dừng lại, cũng không trả lời. Thế nhưng Vu Xá Nguyệt phóng qua đầu vai của Ngự Cảnh, nhìn lại nữ nhân kia, hướng phía nàng lộ ra một nụ cười suy yếu nhưng mang chiến thắng.
Vu Xá Nguyệt nhìn ra được nữ nhân này thích Ngự Cảnh, cho nên mới muốn giết mình. Nếu đối phương trêu chọc nàng trước, như vậy Vu Xá Nguyệt cũng không ngại dùng loại phương pháp này hảo hảo kích thích đầu óc của nàng một chút.
Nhưng mà, Vu Xá Nguyệt sơ sót, nàng tuy rằng kích thích nữ nhân kia. Nhưng ngoại trừ nữ nhân kia ra, A Ly cũng nhìn thấy dáng tươi cười không quá thích hợp này của nàng.
Nên, nhãn thần A Ly ngưng ngưng, cấp thiết nói: “Chủ tử! Người không thể đem ——”

“Ngươi đã quên lời nói của ta rồi sao.” Ngự Cảnh dừng bước, thanh âm của hắn băng lãnh đến xương, trong đó bao hàm lửa giận vô hạn. Vu Xá Nguyệt cách hắn gần nhất, nàng không chút nghi ngờ, thời khắc này Ngự Cảnh tuyệt đối là muốn giết A Ly.
A Ly giận dữ cắn răng, cuối cùng vẫn là im lặng, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Nàng kia đại khái là sửa sang xong tâm tình của mình, nàng lau nước mắt trên mặt nạ, bỗng nhiên bình tĩnh nói: “Ngự Cảnh ——”
“Ngươi còn có chuyện gì.” Ngự Cảnh đứng ở nơi đó không quay đầu lại.
“Ta. . .Ta qua một thời gian ngắn sẽ trở lại.” Lần này giọng nói của nàng dịu dàng bình thản, nếu như không nhìn dung mạo, nghe thanh âm tuyệt đối là một tiểu thư khuê các.
So sánh hai thanh âm, như thay đổi thành người khác vậy.
Ngự Cảnh đạm mạc nói: “Nếu như bên kia không tiện, không nên mạo hiểm tới nữa. A Ly, tiễn nàng đi.”
Lần này A Ly không dám có bất kỳ phản bác nào, hắn lập tức kéo cánh tay của nữ nhân kia xoay người muốn ly khai. Nữ nhân kia đại khái là thương tâm, tùy ý A Ly lôi nàng không có phản kháng.
Ngự Cảnh nghiêng đầu hỏi Ngưng nhi: “Ngươi còn có thể đi không.”
“Có thể, chân không sao.” Đầy tay của Ngưng nhi đều là máu, không biết là đau hay bị dọa sợ, quanh thân nàng run, đầy mặt nước mắt.
Vu Xá Nguyệt vốn muốn nói chân nàng cũng không có việc gì có thể bước đi, thế nhưng trước mắt đã xuất hiện hoa tuyết trắng bạch mông mông. Cho nên nàng im lặng, vẫn là lão lão thật thật cho người ôm đi.
Ngự Cảnh không có sử dụng khinh công, mà là từng bước một ôm Vu Xá Nguyệt đi trở về tư trạch. Vu Xá Nguyệt tuy rằng kỳ quái tại sao phải đi bộ, thế nhưng ngẫm lại lại còn có Ngưng nhi, Ngự Cảnh chắc là không có cách nào khác đi, nên nghĩ cũng là bình thường, liền không có hỏi nhiều.
vongthuuyen.com
Dọc theo con đường này, Ngự Cảnh đều trầm mặc không nói gì. Vết thương trên người Vu Xá Nguyệt nhiều lắm, đầu óc còn có chút mê muội, liền tựa ở đầu vai của Ngự Cảnh đã ngủ.
Ngự Cảnh trở về, hắn vừa vào cửa, lập tức liền có thị nữ cùng hộ vệ muốn giúp. Bất quá Ngự Cảnh phát hiện Vu Xá Nguyệt cư nhiên ngất rồi, liền cũng không có giao nàng cho người khác, mà là tiếp tục ôm một đường đi vào.

Ngưng nhi ôm tay tiếp tục theo phía sau Ngự Cảnh, nhìn vết máu lưu lại trên lưng Ngự Cảnh, bỗng nhiên liền nhớ lại một câu nào đó của Trầm tiểu thư. Lúc này nàng đã cảm thấy, Trầm tiểu thư nói. . . Tựa hồ rất đúng a.
Ngự Cảnh một đường ôm Vu Xá Nguyệt trở về Hải Đường viện, các thị nữ từ lâu động tác nhanh nhẹn xếp xong giường ở trong phòng, dược sương băng vải, y phục mới cũng đều đã đặt ở đầu giường, đây hết thảy đều không cần Ngự Cảnh lên tiếng phân phó.
Khi Ngự Cảnh đặt Vu Xá Nguyệt lên giường, nàng nàng mông lung mở mắt nhìn một chút, nàng nhìn thấy trung y bạch sắc trên người Ngự Cảnh tất cả đều là tiên huyết.
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt chỉ coi đó là nhuộm trên người mình, lại an tâm ngất đi.
Hai người thị nữ đi tới, nhẹ giọng nói với Ngự Cảnh: “Chủ tử, để chúng ta tới đi.”
“Ân.” Ngự Cảnh gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua người trên giường, xoay người đi ra.
Ngưng nhi có chút lo lắng đứng ở một bên, lại một thị nữ qua đây nói với nàng: “Cô nương, ta giúp ngươi nhìn vết thương.”
“Tạ, cảm tạ. . .”
——
Trúc Cư các.
Ánh dương quang xuyên thấu qua lá trúc ban bác rơi vào trên cửa sổ, cũng rơi vào trên thân người trong phòng.
Ngự Cảnh đứng ở giữa nhà, ngón tay hắn khinh động lật ngược, cởi dây lưng trung y. Y phục dính máu thoáng cái rơi xuống đất, lộ ra cùng thân thể tinh kiện nhuốm máu bên trong.
Hắn cởi hết y phục rồi tháo luôn băng vải, lộ ra vết thương đáng sợ vai trái cùng bụng bên trái. Lỗ hổng vỡ ra còn đang chảy máu, máu kia nhuộm phân nửa y phục bên trái. Sắc mặt hắn tái nhợt, giảo cơ, buộc chặt, tựa hồ đang nhịn đau.
“Chủ tử, Châu nhi hoán dược cho người.” Một thị nữ bưng khay ló đầu vào.
Ngự Cảnh quay đầu lại nhìn nàng một cái, không nói gì, xoay người ngồi vào ghế.

Bình Luận (0)
Comment