Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 180

CHƯƠNG 180: HẢI ĐƯỜNG VIỆN
Editor: Luna Huang
Ngự Cảnh lạnh nhạt nói: “Nàng là người của Hàn Địa, sẽ không xuất hiện ở Long Phục nữa.”
Vu Xá Nguyệt vừa nghe sẽ lại bùng cháy, nàng âm dương quái khí chắt lưỡi nói: “Trách không được a, ta bảo ngươi không nói cho ta biết chứ, xem ra tự nhiên là phải bảo vệ người nhà mẹ!”
Ngự Cảnh bỗng nhiên đứng dậy, mắt nhìn xuống Vu Xá Nguyệt nói rằng: “Không phải như thế, thế nhưng ta không thể nói quá nhiều với ngươi. Ngươi bây giờ không thể hồi tướng phủ, tạm thời ở nơi này dưỡng hai ngày đi. Chuyện A Ly theo ngươi, ngươi… Suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là ta phóng nhãn tuyến bên cạnh ngươi, hay ngươi cần A Ly.”
Hắn nói xoay người rồi rời đi, không biết có phải là ảo giác hay không, Vu Xá Nguyệt cảm thấy tâm tình hắn không tốt lắm.
Lần này A Ly không ly khai với Ngự Cảnh, Ngự Cảnh đã vừa mới hạ mệnh lệnh, nếu như hắn xằng bậy, vậy hắn sau này cũng không thể đi theo chủ tử nữa.
Vu Xá Nguyệt ở chỗ cũ ngồi một lúc lâu, tâm tình phiền não dần dần bình phục rất nhiều, nên đầu óc cũng dần dần rõ ràng. Nàng rõ ràng minh bạch, Ngự Cảnh quả thực cũng không cần giám thị nàng, chỉ bằng vào tốc độ lưới tin tức của Ngự Cảnh, phóng một ám vệ thiếp thân bên người nàng vậy đơn giản chính là lãng phí.
Mà mình… Nếu như cứ như vậy trở lại, không biết Vu Tử Kỳ bọn họ còn có thể có hành động gì không. Chỉ bằng vào một cánh tay phải, nàng hầu như không có cách nào khác làm bất kỳ vật gì. Nếu có A Ly, vậy hết thảy đều tiện rất nhiều.
Sau đó Vu Xá Nguyệt bắt đầu căm tức mình, nàng thế nào tính tình lớn như vậy với Ngự Cảnh! Rất nhiều chuyện chỉ cần suy nghĩ một chút chính là không thể nào. Đắc tội một đại nhân vật như Ngự Cảnh sau này làm sao có thể có ngày lành ~
Nghĩ như vậy, nàng ai oán nhìn thoáng qua A Ly.
Lúc này A Ly cũng không vui nhìn Vu Xá Nguyệt, hai người này đều là thập phần không tình nguyện, lại không có cách nào.
——
Sau đó, Vu Xá Nguyệt ở trong Hải Đường viện ba ngày, mà trong ba ngày nay, một lần nàng cũng không có gặp lại Ngự Cảnh. Vu Xá Nguyệt cũng trắc diện hỏi qua mấy thị nữ khác, biết được Ngự Cảnh bẫn là ở đây không có ra ngoài.

Trong lòng Vu Xá Nguyệt thở dài, phỏng chừng… Tiểu tử kia đại khái chỉ là sinh khí, không muốn gặp mình nữa mà thôi. Ai, thật là một người lòng dạ hẹp hòi.
Ở chỗ này, mỗi ngày Vu Xá Nguyệt ngoại trừ có Ngưng nhi bồi chơi, còn có Châu nhi một ngày hai lần tới băng bó hoán dược cho nàng, chiếu cố ẩm thực hằng ngày của nàng. Vu Xá Nguyệt sau lại mới biết, Châu nhi cư nhiên rất có tạo nghệ ở y học, dược của nàng đơn giản là giảm đau rất nhanh a.
Hơn nữa Châu nhi nha đầu này còn đặc biệt đa tài đa nghệ, thường xuyên lấy chút đồ nhỏ đến đây tìm Vu Xá Nguyệt chơi.
Ngày đó, nàng ôm thất huyền cầm, hăng hái bừng bừng chạy tới hỏi: “Tiểu thư, ngươi có biết khảy đàn hay không a?”
Vọng Thư Uyển.com
Vu Xá Nguyệt đang dùng hùng chưởng chật vật uống trà, nàng vừa nhìn thấy nhạc khí này, vạn phần lúng túng nói: “Ta…biết làm cầm, có tính không?”
“Ai? Làm, làm cầm là có ý gì?”
Sau lại Châu nhi lại bưng bàn cờ qua đây hỏi, “Tiểu thư, vậy ngươi biết kỳ không? Ta cảm thấy tay ngươi vẫn là có thể chơi cờ.”
“Cái này…” Vu Xá Nguyệt nhìn hai dạng quân cờ trắng đen vẻ mặt không rõ, nàng biết chơi ngũ tử kỳ, còn có thể lật ngược cờ, quy tắc nói ra có thể bị cười nhạo hay không a? Vì vậy vẫn là trả lời như vậy: “Ta biết là…có tính không.”
Cuối cùng hỏi nhiều, Châu nhi kinh ngạc nói với nàng: “Ta nói tiểu thư a, ngươi làm sao cái gì cũng biết làm? Chờ tay ngươi khỏi rồi, có thể làm cho Châu nhi xem hay không a?”
“Có thể, có thể a.” Vu Xá Nguyệt dùng tay kia bị thương sờ sờ mặt, hình như là kinh ngạc, biết làm không biết dùng, nàng chính là đại biểu.
Sau đó Châu nhi nàng một kích tuyệt sát “Cái gì cũng biết: “Vậy ngươi biết ca hát không?”
Được rồi, cái này thật không biết. Kiếp trước là nàng là một “Mạch phách” trâu nhất, có thể KTV đến tất cả mọi người khóc. Nhân gia hát thì có điệu, nàng hát mất điệu. Chính là xấu như vậy, chính là lợi hại như vậy.
Vì vậy nàng nói như vậy, “Nếu như ngươi nghe ta hát, chí ít ngươi sẽ hối hận hai năm.”

Lần này làm kinh hãi Châu nhi.
Người mỗi ngày có thể nhìn thấy chính là A Ly, người này mỗi ngày canh giữ ở bên kia của hoa hải đường. Vu Xá Nguyệt không có gì phân phó hắn, hắn cũng không chủ động qua đây nói một câu.
Nên tràng diện thường thấy nhất trong Hải Đường viện chính là: Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi, Châu nhi pha trộn cùng một chỗ cười ha ha, mà A Ly ở một bên lạnh lùng nhìn, như một băng nhân.
Ngưng nhi là rất có thành kiến với A Ly, sau lại nàng cũng biết, chính là A Ly lấy mặt nạ đi, mà mặt nạ đó cho người thương tổn nàng và tiểu thư. Lại nói tiếp, Ngưng nhi so với Vu Xá Nguyệt càng thêm bài xích A Ly. Bình thường ngầm lầm bầm A Ly không phải là người tốt.
Ngày thứ tư, Châu nhi đổi dược phương thuốc mỡ cho Vu Xá Nguyệt. Không thể không nói, dược của Châu nhi chính là tốt nhất, những vết thương kia mặc dù vẫn như cũ nhìn rất dọa người, thế nhưng đã tốt lên rất nhiều.
Bởi vì lòng bàn tay của Vu Xá Nguyệt mất da rồi, cho nên nàng trên tay vẫn phải quấn băng gạc thật mỏng phòng ngừa bị nhiễm trùng. Mà lỗ hổng trên cánh tay đã kết vảy, chỉ cần là hoạt động đơn giản một chút cường độ không lớn hoàn toàn không có vấn đề.
Nếu thương đã không sao, vậy hôm nay cũng chính là Vu Xá Nguyệt phải ly khai.
Châu nhi vạn phần không muốn tiễn Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đi tới cửa, dọc theo con đường này nàng cũng căn dặn Ngưng nhi làm sao hoán dược, làm sao tẩy trừ. Vu Xá Nguyệt vẫn ở bên cạnh lặng lẽ nghe, không cắt đứt.
Chờ các nàng đi tới cửa, Châu nhi cũng rốt cục nói xong.
Cửa vẫn là đậu một chiếc xe ngựa, lần này, xa phu là A Ly. Ngưng nhi thấy A Ly, liếc mắt không nghĩ tới tiểu tử này vẫn là muốn theo đi a.
Châu nhi chuyển hướng Vu Xá Nguyệt thở dài nói: “Tiểu thư, Châu nhi sẽ nhớ ngươi.”
Vu Xá Nguyệt nhìn phụ cận hai bên một chút cũng không có người gì khác, liền lén đi tới thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi nói như vậy, không sợ Ngự Cảnh tức giận sao?” Kỳ thực nàng sớm hỏi như vậy rồi, Châu nhi là thuộc hạ của Ngự Cảnh a, kết quả mỗi ngày đuổi theo bản thân gọi tiểu thư dài tiểu thư ngắn, Ngự Cảnh có thể khi nàng muốn làm phản hay không a?
“Ai? Chủ tử tại sao phải tức giận a?” Châu nhi cũng không có hiểu.

“Ngạch…” Vu Xá Nguyệt châm chước câu chữ nói: “Hắn là chủ tử của ngươi a, ngươi nhớ người khác không tốt lắm chứ?”
Châu nhi lập tức lắc đầu, “Không có! Chủ tử không tâm nhãn nhỏ như vậy.”
“Thật hay giả…” Vu Xá Nguyệt không quá tin tưởng, không tâm nhãn nhỏ như vậy… Vậy tại sao chừng mấy ngày đều không thấy được bóng người. Không phải là cải cọ mấy câu với hắn sao, tâm nhãn nhỏ nhất là hắn đi.
vongthuuyen.com
A Ly thấy các nàng xúm lại nửa ngày không có động tĩnh, liền nhắc nhở một câu: “Tiểu thư, đi thôi.”
“Ân.” Vu Xá Nguyệt đáp lời, mà Châu nhi lần thứ hai lưu luyến nói: “Tiểu thư, sau này ngươi có cơ hội liền trở lại.”
“Ân… Xem một chút đi.” Vu Xá Nguyệt nghĩ, thật có lần sau nhất định phải đi chính môn, bằng không thật phải uy cẩu a.
Vu Xá Nguyệt cáo biệt Châu nhi, cùng Ngưng nhi trước sau lên xe ngựa. Châu nhi ngay cửa nhìn theo các nàng rời đi, thẳng đến nhìn không thấy lúc này mới quay đầu lại vào cửa.
Nàng vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngự Cảnh, vội vàng cúi đầu nói: “Chủ tử.”
Ánh mắt của Ngự Cảnh lướt qua Châu nhi, tựa hồ là nhìn vật gì phía xa, hắn nhẹ giọng hỏi nàng: “Thương lành chưa.”
Châu nhi cung kính nói: “Đã không sao, trong vòng mười ngày tất nhiên khỏi hẳn, dấu vết cũng sẽ không lưu lại.”
“Vậy… Độc”
Châu nhi sửng sốt, sau đó cẩn thận nói rằng: “Độc rất khó giải, nhưng tạm thời không có chuyện, chỉ phải giữ vững hiện trạng, nguy hiểm tính mạng là không có.”
Thanh âm của Ngự Cảnh nhẹ bỗng nói: “Ta đã biết, ngươi trở về đi.”
“Vâng.” Châu nhi nói, lại do dự ngẩng đầu lên nói: “Chủ tử, không cần ta giúp người xem thương chứ, người hai ngày này lo lắng bất túc, âm lượng yếu ớt, có thể chủ tử cần đổi một liều thuốc.”
“Không có việc gì.” Ngự Cảnh cự tuyệt, sau đó quay đầu ly khai.

——
Bên kia trên xe, Vu Xá Nguyệt vừa vào thùng xe, đã nhìn thấy trên bàn trà nhỏ trong xe đặt một bọc giấy.
Nàng và Ngưng nhi đi sang ngồi, sau đó tò mò cầm bọc giấy lên. Một hương vị quen thuộc từ đó phiêu tán ra, Vu Xá Nguyệt vui mừng nói: “Hắn cư nhiên nhớ kỹ lấy trà này cho ta! Ta nhớ thật lâu a!”
Ngưng nhi cũng thập phần mừng rỡ, “Trà lần trước của chúng ta cũng không biết ném đi nơi nào rồi.” Tiểu vương gia quả nhiên cẩn thận tỉ mỉ a.
Vu Xá Nguyệt hài lòng gật đầu, xem ra hắn quả thực không tâm nhãn nhỏ a, nàng suy nghĩ một chút, vậy tạm thời thừa nhận lời của Châu nhi được rồi.
Dọc theo con đường này, Vu Xá Nguyệt vẫn như cũ dùng tư thế bất nhã nhất mà nằm, Ngưng nhi như cũ ngồi ở bên người nàng, bồi nàng nói chuyện.
Bởi vì lần là A Ly lái xe, Vu Xá Nguyệt cũng yên lòng không ít. Nàng tuy rằng không biết vì sao A Ly lúc sau đối với nàng là lạ, thế nhưng không thể phủ nhận A Ly trung thành với Ngự Cảnh. Ngự Cảnh bảo hắn bảo vệ mình, nàng vẫn là tin được.
Dọc theo con đường này thập phần bình an, chuyện gì cũng không có phát sinh, mã xa an toàn chạy cửa chính tướng phủ.
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi sau khi xuống xe, lại quay đầu lại hỏi A Ly lái xe: “Ngươi… Dự định theo ta thế nào a?”
A Ly đè ép trúc mạo nói: “Tiểu thư yên tâm đi, bình thường ta sẽ ở phụ cận ngươi, ngươi có chuyện trực tiếp gọi là được.”
“Hảo.” Vu Xá Nguyệt gật đầu, A Ly liền xuống mã xa.
Sau đó, Vu Xá Nguyệt thở sâu, quay đầu lại nhìn cánh cửa cực lớn cao to của tướng phủ, còn chưa tiến vào, trong lòng nàng trước hết mọc lên một tia áp lực.
Aim vô luận là tướng quân phủm hay phủ đệ tư nhân của Ngự Cảnh, cái nào cũng thoải mái hơn tướng phủ. Trước vẫn ở tại tướng phủ, cảm giác kỳ thực hoàn hảo, mà gần đây ở bên ngoài mấy ngày, nàng dĩ nhiên không muốn nhịn tướng phủ nữa rồi. Thật không biết, lúc nào nàng mới có thể thoát khỏi nơi này a.
Ngưng nhi bên người nàng khuyên nhủ: “Tiểu thưm chúng ta vào đi thôi,/; Nàng thật ra là biết suy nghĩ trong lòng Vu Xá Nguyệt, bởi vì nàng cũng là nghĩ như vậy a.
“Ân.” Vu Xá Nguyệt trầm trọng gật đầu, phản chính, vô luận như thế nào đều phải đối mặt, ở chỗ này ngây ngô hoàn toàn vô ích.

Bình Luận (0)
Comment