Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 220

CHƯƠNG 219: TÂM TÍCH CẠN LỘ

Editor: Luna Huang
Đợi Vu Tử Minh rời khỏi, dư vị trong phòng này rốt cục hoàn toàn tan hết.

Ngự Cảnh nhìn bóng lưng người nọ rời đi ngoài cửa sổ, thích ý lấy tay nhẹ nhàng chuyển ly. Đại môn bị Ngưng nhi cẩn thận đóng lại, A Ly cùng A Ngôn lại lần nữa xuất hiện ở cửa phòng.

“Chủ tử có phân phó gì.”

“Đi xem hắn một chút.” Ngự Cảnh nhẹ giọng nói rằng.

“Vâng.” A Ly lập tức xoay người rời đi. Nhưng A Ngôn chỉa vào một thân thảm thiết nùng trang không thể đi loạn, liền đứng chờ sai phái.

Lúc này, Vu Xá Nguyệt có chút không vui liếc Ngự Cảnh một mắt, lên tiếng quở trách hắn nói: “Ngươi đứng ra làm gì, gian nhà đều thu thập xong thế nào không đi. Nếu như hôm nay hắn đến ngáng chân ta thì làm sao…” Nếu Vu Tử Minh hôm nay dự định đến gây chuyện với nàng, vậy chuyện này vừa vặn liền không để yên a.

Ngự Cảnh uống cạn sạch ngụm trà cuối cùng trong ly —— đó là trà Vu Xá Nguyệt lấy ở tư trạch của hắn, sau đó chán đến chết đưa tay nâng một lọn tóc mai của nàng, mập mờ lắc lư trước mắt.


“Ngươi cho là hắn có lá gan dám lấy ta làm văn sao? Huống hồ, đây cũng có thể một bộ phận hợp tác, tướng phủ cũng có thể có một người thích hợp nên biết.” Hôm nay hắn cố ý thổi tiếng gió cho Vu Tử Minh, cũng là có dự định khác.

Vu Xá Nguyệt không kiên nhẫn liếc mắt, không có quản cử động khinh bạc của hắn, “Đúng, ai dám đối nghịch với tiểu vương gia, nhưng nếu là đổi thành Vu Tử Kỳ, hoặc bất kỳ một người nào trong là bọn hắnm những người này đều có biện pháp tách ngươi ra, xách một mình ta đi ra ngoài. Đến lúc đó chuyện của Vu Lệ Hương một lần nữa lại lặp lại? Ngươi là đơn thuần gây phiền toái cho ta mà thôi.”

Nàng thật không biết vì sao tam tiểu thư để người hận như vậy, chó người chướng mắt như vậy. Mấy tháng này phiền phức không hề ngừng, đời trước nàng thiếu tiền người ta đi?

Ngự Cảnh trầm ngâm một lát, đại khái là tán thành những lời này của nàng đi. Một lát sau, hắn lại có chút thận trọng nói thật: “Nhưng ngươi cũng rất mạo hiểm, hơn nữa vụng về đến kẻ ngu si cũng nhìn ra được.”

Vọng Thư Uyển
Nghiêm túc như vậy tổn hại người liền có chút quá không nể tình. Vu Xá Nguyệt quay đầu lại trừng mắt Ngự Cảnh, nhưng nhìn hắn nắm tóc của mình, còn vẻ mặt thành thật nhìn mình, rồi lập tức cục xúc dời ánh mắt đi chỗ khác, trong miệng thập phần không cam lòng nói: “Vụng về thì sao, đạt được mục đích là được. Hắn một thân một mình đến địa bàn của ta a, chẳng lẽ còn muốn bắt bím tóc ta cho người khác xem sao. Mặc dù là vừa rồi hắn dám động thủ trong lòng ta cũng biết, tự ta có thể ứng phó.”

Nàng nói như thế chỉ là có chút tính khí tiểu hài tử, lúc đó nàng ở trong tay nữ tử che mặt tiếp hai ba chiêu cũng không được. Mà Vu Tử Minh như thế nào đi nữa cũng là đồ đệ cũng người kia…… ít nhất …… Tư chất thượng thừam tổng không phải công phu gà mờ.

Ngự Cảnh cau mày, một tay hắn còn cầm tóc của Vu Xá Nguyệt không buông, đứng lên áp sát gò má của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ với mất kỹ năng của ngươi? Ta trái lại cảm thấy Châu nhi còn mạnh hơn ngươi một chút.”

Nàng chắc là sỏa, vừa rồi dĩ nhiên muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Vu Tử Minh? Nếu như Vu Tử Minh thực sự mất lý trí xuất thủ, coi như là hắn ở trong phòng nhìn thấy, nha đầu này ít nói cũng phải nói vài câu cho người ta phun máu.


“Thuật hữu chuyên công! Ngươi xem thật kỹ trên người A Ngôn một chút!” Vu Xá Nguyệt bị đốt lửa, Ngự Cảnh đây quả thực là đang vũ nhục danh phận sát thủ chuyên nghiệp nửa đời trước của nàng ( mặc dù nàng cũng không hoàn toàn là sát thủ chuyên nghiệp)

Hai người gần gũi nhìn nhau, hầu như đều sắp cảm thụ được khí tức của đối phương. Ngự Cảnh rũ đôi mắt, hắn hầu như có thể thấy rõ từng sợi lông mi của nàng. Hắn thì thào nói: “Đúng, chuyên công của Châu nhi là y thuật.”

“Ngươi ——” Trong con ngươi của Vu Xá Nguyệt hiện lên một tia âm hiểm, bàn tay nàng thành đao, đầu ngón tay cà một cái đâm đến yết hầu của Ngự Cảnh.

Cự ly giữa bọn họ quá gần, hơn nữa Ngự Cảnh tựa hồ còn có chút xuất thần, không có chút phòng bị nào. Vu Xá Nguyệt công kích thập phần đột nhiên, hắn chỉ tới kịp buông nắm tóc kia ra, giữ lấy cổ tay nàng.

Không đợi Ngự Cảnh mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra, đầu gối của Vu Xá Nguyệt đã để lên bụng nhỏ của hắn. Dưới chân Ngự Cảnh đạp một cái ghế, cấp tốc trượt ra sau, đồng thời hắn buông lỏng tay nắm Vu Xá Nguyệt ra, cùng nàng giữ vững một khoảng cách an toàn.

A Ngôn chính tựa ở khuông cửa nhìn trời, hắn nghe âm hưởng liền nghiêng đầu thăm dò nhìn vào trong. Nhìn thấy hình ảnh, hắn ngạc nhiên suy nghĩ một chút, vẫn là không có nhúc nhích.

Ngưng nhi đi về cũng nghe thấy được động tĩnh động thủ, nàng thực lo lắng Vu Xá Nguyệt bị khi dễ, liền muốn lập tức vào xem.


A Ngôn cười hì hì đưa tay ngăn cản nàng nói: “Không cần đi, ngươi yên tâm đi, chủ tử cùng tam tiểu thư muốn đùa giỡn.”

Ngưng nhi không tin lắc đầu, “Tiểu thư thân kiều thể yếu, làm sao có thể động thủ đùa giỡn với tiểu vương gia, cái này nói không chính xác là muốn ngộ thương a.”

A Ngôn ôn hòa trấn an nàng, “Chủ tử có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm tam tiểu thư bị thương. Ngưng nhi cô nương cùng ta ở cửa xem, nếu là ta nói sai, Ngưng nhi cô nương lấy ta trút giận là được.” Dù sao chủ tử cùng tam tiểu thư đang “Bồi dưỡng tình cảm”, điểm này rất trọng yếu.

Ngưng nhi nghe vậy ngửa đầu nhìn về phía A Ngôn, mặc dù gương mặt này đã thay đổi, nhưng ánh mắt sẽ không thể đổi. Hắn… Thật đúng là một người rất ôn nhu, hoàn toàn khác với A Ly.

——

Trong phòng, Ngự Cảnh cạn tiếu đứng ra khỏi ghế. Vỗ nhẹ nhẹ nếp nhăn trên áo bào nói rằng: “Mấy cái này của ngươi thật sự là nhìn được, so với leo tường khi đó giỏi hơn nhiều.”

vongthuuyen.com
“Ta còn có thứ càng nhìn được hơn, tiểu vương gia có thể chỉ điểm tiểu nữ tử một ít không?” Trên người Vu Xá Nguyệt không có lệ khí, vẻ mặt vô tội cười cười nhìn hắn.

Lúc này Ngự Cảnh không chút nghi ngờ, Vu Xá Nguyệt đây là muốn tê liệt hắn, trong lòng chắc là lại đang nhịn thứ gì. Nhưng Ngự Cảnh cũng có tâm thăm dò càng nhiều chỗ thần kỳ trên người nàng, liền vẫn là cất bước đi tới chỗ nàng.

Hắn không dùng nội lực cũng không có bất luận động tác muốn phòng ngự gì, tất cả động tác đều là bình thản tự nhiên như vậy —— đây là đang hấp dẫn Vu Xá Nguyệt động thủ a.


Nàng mím môi, thân hình lóe lên liền xông tới, đùi phải vung đánh thẳng đến môn tiền của Ngự Cảnh.

Vu Xá Nguyệt biết mình tuyệt đối đánh không lại Ngự Cảnh, nhưng phản chính Ngự Cảnh cũng sẽ không nặng tay với nàng, hơn nữa lần này còn là dùng kỹ chiến cận thân mà nàng am hiểu, nói như thế nào nàng cũng chiếm được chút sở trường. Nàng vẫn là muốn thử xem có thể tìm chút tự tin trên người Ngự Cảnh hay không.

Vạn nhất, vạn nhất nàng có thể đánh ngã người này.

——

Ngưng nhi úp trên cửa vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người này thực sự là một lời không liền động thủ a. Cử động thượng thoan hạ khiêu của tam tiểu thủ để người nhìn kinh hồn táng đảm. Đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư động thủ như vậy.

Đồng dạng sợ ngây người còn có A Ngôn, mặc dù nói hắn nhìn ra được chủ tử một mực mặc Vu Xá Nguyệt nhưng không có nghĩa là chiêu thức của Vu Xá Nguyệt không tốt.
Thậm chí có thể nói đơn giản là quá tốt , thân pháp quỷ dị, động tác bén nhọn tựa hồ là hoàn toàn không ăn khớp, rồi lại quá mức ăn khớp. Đây mới gọi là xuất kỳ bất ý

Hắn khom lưng áp sát Ngưng nhi, thấp giọng hỏi: “Ta hỏi một chút a, tam tiểu thư nhà ngươi rốt cuộc là theo cao nhân nào vậy? Ta hiện tại theo nàng bái sư còn kịp không?”

A Ngôn bên tai nàng nói xong, gương mặt của Ngưng nhi nổi lên một tia đỏ ửng. A Ngôn không chiếm được đáp lại liền nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng không nói lời nào liền nghĩ không tiện tiết lộ, cũng liền không hỏi tới nữa.

Vu Xá Nguyệt bên kia càng ngày càng mệt, trên trán rất nhanh chảy ra một tầng mồ hôi hột. Thân thể này vẫn là chưa điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, phản ứng thua kiếp trước hơn phân nửa. Ngự Cảnh vẫn luôn là hô hấp đều đặn, Vu Xá Nguyệt có điểm phiền táo, coi như là đuổi theo con muỗi để đánh cũng có thể cũng thở gấp một hồi đi?

Bình Luận (0)
Comment