CHƯƠNG 223: MƯA ĐÚNG LÚC A
Editor: Luna Huang
Sau khi Vu Lưu Vân rời khỏi, hoa thính này cũng chỉ còn lại có Vu Xá Nguyệt cùng Tân Ngư hai người hờ hững đối diện nhau. Không khí quỷ dị này, nàng thật là có có chút khẩn trương. Nàng biết, Tân Ngư nhất định sẽ nhắc lại sự kiện trước thậm chí có có thể thái độ sẽ càng thêm cường ngạnh —— bởi vì hắn là thái tử.
Kỳ thực hôm nay các nàng qua đây chính là không hợp quy củ,
Không có yến hội, không có những người khác tị hiềm, càng không có danh tiếng… Tuy rằng đây không đến mức bị người đâm cột sống nhưng là khẳng định không dễ nghe. Vu Xá Nguyệt biết Vu Lưu Vân nói đi ra nhất định là đã tới rất nhiều lần rồi, hơn nữa nàng rất có thể ước gì chuyện này bị khơi ra, chuyện về sau dễ trở nên danh chính ngôn thuận.
Nghĩ tới đây Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên linh cơ khẽ động, trong đầu nàng hiện ra một nghĩ cách xấu xa. Vu Lưu Vân trước trên xe ngựa khuyên mình những lời này, có phải hay không là nàng đều đã xong xuôi?
Tân Ngư bưng ly trà ý vị thâm trường cười nói với Vu Xá Nguyệt: “Bổn cung thấy tam tiểu thư hôm nay có điểm câu nệ, mới vừa rồi một câu nói cũng không nói chẳng lẽ là bị bổn cung hù dọa?”
“Điện hạ nghiêm trọng, là thần nữ mới tới thái tử quý phủ tự nhiên nếu so với trong nhà phải quy củ hơn một chút. Hơn nữa quý phủ của điện hạ thực sự là trang nghiêm quý khí, thần nữ đều có chút nhìn không tới.” Vu Xá Nguyệt nghiêm trang vuốt mông ngựa, cũng bất tại hồ đối phương tin hay không.
Tân Ngư xuy cười một tiếng, lắc đầu nói: “Không quan hệ, nếu là tam tiểu thư thích nơi này sau này có thể mỗi ngày đều nhìn.”
Vu Xá Nguyệt dịu ngoan cúi đầu không nói làm bộ nghe không hiểu.
Tân Ngư nhìn nàng chỉ chốc lát bỗng nhiên thả ly xuống đứng lên nói: “Đi thôi, bồi bổn cung đi ra ngoài một chút. Trong phủ của ta đây có vài chỗ cảnh trí phong cách của Minh Khải, tam tiểu thư bình thường cũng nhìn không thấy.”
Vu Xá Nguyệt sửng sốt, “Thế nhưng đại tỷ tỷ còn chưa ——”
“Không cần chờ nàng.” Tân Ngư cư cao lâm hạ đứng ở trước mặt nàng, trong giọng nói tất cả đều là chân thật đáng tin.
“Vâng.”
——
Ngưng nhi vốn muốn cùng Vu Xá Nguyệt thế nhưng Tân Ngư lại quay đầu lại cố ý nói một câu không nên đi theo. Vu Xá Nguyệt thầm nghĩ Tân Ngư đều tách Vu Lưu Vân ra, vậy khẳng định là không muốn để cho người khác bò đầu tường của hắn, liền len lén trấn an Ngưng nhi vài câu, sau đó một mình đuổi theo.
Vọng Thư Uyển
Hai người này sóng vai mà đi bước chậm đi ở trên đường nhỏ u tĩnh. Nếu là chỉ cần nhìn hình ảnh này đúng là tuấn nam mỹ nữ thập phần hài hòa đẹp mắt.
Bọn họ đứng ở gần một vườn hoa, Tân Ngư chỉ vào cảnh sắc tiền phương hỏi nàng, “Ngươi cảm thấy phủ đệ này của bổn cung thế nào?” Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ tự hào cùng ngạo khí mơ hồ.
Vu Xá Nguyệt thuận thế khích lệ, “Nhìn cách cục, nước từ trên núi chảy xuống tọa lạc hài hòa thăng vận, nhìn chỗ kia, lưu diêm phi ngõa điêu lan bích hoạ xảo đoạt thiên công, đây tuyệt đối là xuất từ thủ bút của đại sư. Toàn bộ Long Phục đều khó tìm được địa phương đẹp như vậy.”
Tân Ngư nghe xong cười ha ha, “Không sai, có thể được đệ nhất xảo thủ khen đệ nhất khen bổn cung thật là vui mừng a.”
Đệ nhất xảo thủ? Vu Xá Nguyệt nháy nháy mắt nói: “Điện hạ quá khen, ta cũng không hiểu kiến trúc lâu đài, chỉ là cảm thấy đẹp mà thôi.”
“Tam tiểu thư quá khiêm nhường.” Tân Ngư nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó khom lưng cúi người hơi gần kề nàng.
Đối với sát thủ mà nói đây là một cự ly nguy hiểm, Vu Xá Nguyệt cơ hồ là theo bản năng né tránh một bước.
Nhưng Tân Ngư cũng không thèm để ý động tác vừa rồi của nàng, hắn vẫn là tới gần vài bước thanh âm mang theo khàn khàn mập mờ nói rằng: “Chuyện lần trước chúng ta nói qua, trong khoảng thời gian này tam tiểu thư suy tính như thế nào.”
“Ta…” Vu Xá Nguyệt nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục khống chế cự ly. “Ta tự nhiên là suy nghĩ mấy ngày. Thế nhưng, thần nữ tay là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt, chưa đọc qua sách hơn nữa cũng không có xuất thủ, thật không biết nơi nào xứng đôi với thái tử điện hạ. Thần nữ sợ hãi việc này vẫn là ——”
“Không có năng lực? Lý do chân chính là ngươi và Ngự Cảnh cùng một chỗ đi?” Tân Ngư bỗng nhiên dùng hai ngón tay nắm cằm của Vu Xá Nguyệt nâng lên, khuôn mặt của hai người càng gần, Tân Ngư cơ hồ là muốn hôn tới.
“Điện hạ tự trọng!” Vu Xá Nguyệt bất chấp đây là thái tử, nàng nhảy ra sau một cái cấp tốc giải cứu cằm của mình ra.
Nàng bài xích Tân Ngư còn có một cái nguyên nhân chính là người này quá mức âm tình bất định. Hắn có thể tùy thời ôn nhu nói đùa với ngươi, một giây kế tiếp lại có thể cấp tốc giở mặt sát nhân. Loại người có tính cách cực đoan này không thể ở chung. Nếu như nói Tân Chỉ là con cóc vậy Tân Ngư chính là có cóc có độc.
Động tác kia của nàng quả nhiên là chọc giận Tân Ngư, tay hắn đứng ở giữa không trung, một đôi mày kiếm bén nhọn chăm chú nheo lại mang theo tức giận. Nha đầu chết tiệt này lại còn lại nhiều lần né tránh chẳng lẽ mình cứ khó có thể tiếp thu như vậy sao?
“Ngươi bất mãn bổn cung chỗ nào. Sau này bổn cung có thể leo lên hoàng vị, mà Ngự Cảnh…”
Hắn nói liền ngừng, trong lòng Vu Xá Nguyệt khẽ động cảm thấy hắn còn lời sau. Ngự Cảnh đến cùng làm sao vậy? Hắn không phải cũng là một vương gia sao?
“Hắn ——” Vu Xá Nguyệt đang muốn truy vấn nhưng lời nàng còn chưa ra khỏi miệng, một thị vệ bỗng nhiên chạy tới đứng ở đằng xa nói: “Thái tử điện hạ, tiểu vương gia tới.”
Nghe được tên của Ngự Cảnh trong lòng Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên thấy đáy rồi. Tuy rằng tiểu tử này cũng từng mang tới phiền phức cho mình ( nữ nhân không giải thích được kia), thế nhưng tổng thể hắn vẫn rất có thể dựa. Chí ít chuyện đáp ứng đều có thể làm, chuyện nàng không nghĩ tới hắn cũng có thể nghĩ ra được, hơn nữa nàng không thích hết thảy đều sẽ không ép buộc.
vongthuuyen.com
Sắc mặt của Tân Ngư không có bất cứ ba động gì tựa hồ sớm liệu đến Ngự Cảnh sẽ đến làm hỏng. Ánh mắt của hắn vẫn là nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, đầu cũng không quay lại phân phó nói: “Mang người đến lâu hoa đình hảo hảo chiêu đãi, nói bổn cung rất nhanh sẽ đến.”
“Vâng.” Thị vệ kia lên tiếng trả lời, lập tức ly khai.
“Thái tử điện hạ, người, người còn bận rộn chính sự… Đại tỷ của ta đã trở về nếu là nhìn không thấy ta nhất định sẽ nóng nảy…”
“Nàng sẽ không trở về.” Lần thứ hai Tân Ngư tiến lên một bước đến gần, đưa tay kéo cánh tay của Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt nhất thời cả người cứng ngắc, cố sức đè nén ý động thủ xuống. Nàng thầm nhắc nhỏ bản thân: Đây là thái tử, đây là cổ đại, ngày hôm nay đánh mặc kệ thắng thua đều phải chết người.
Một tay Tân Ngư ôm hông của nàng kéo vào trong ngực, tay kia ôn nhu nửa bóp cổ của nàng, nửa nắm lấy cằm của nàng, khiến cho ngẩng đầu nhìn mình.
(Luna: tưởng tượng không được cảnh này luôn @@ ta chờ truyện tranh phải xem cho rõ mới được)
“Vu Xá Nguyệt, bổn cung hỏi ngươi chỉ là cho ngươi mặt mũi, cho ngươi có thể lấy được chút ngon ngọt, nhưng ngươi thật đúng là khi ta cho ngươi chọn?”
“Điện hạ!” Vu Xá Nguyệt cảm giác được Tân Ngư đang bóp hông của nàng, một chút liền nóng nảy, nàng nắm cổ tay của Tân Ngư cao giọng nói: “Đại tỷ tỷ của ta một mảnh tình sâu với điện hạ, tuy rằng nàng chưa bao giờ nói, nhưng là tỷ muội tự nhiên là nhìn ra được. Vô luận như thế nào ta cũng sẽ không tổn thương lòng của đại tỷ tỷ, dù cho… Dù cho phải đắc tội điện hạ cũng được.”