CHƯƠNG 232: CHUYỆN XẤU TỔ CHỨC THÀNH ĐOÀN ĐẾN TẬP THỂ
Editor: Luna Huang
Trong phòng mấy phụ nhân có người nào là gặp qua đao thật súng thật a. Vừa nhìn cả người thị vệ này tiên huyết nhễ nhại thập phần đáng sợ, mỗi một người đều sợ đến không được —— Vu Lưu Vân thiếu chút nữa nhảy lên.
Sau khi thị vệ này vào phòng, địa vị thuộc về Vu Xá Nguyệt ở tầng dưới chót liền bay cao. Kết quả thân vệ của tiểu vương gia vừa vào cửa đến đến thừa tướng cũng không quỳ liền quỳ nàng, đây coi như là đánh vào mặt người nào đó.
Vu Hàn Thiên lập tức đứng dậy, còn không chờ hắn mở miệng hỏi thị vệ này cấp thiết nới với Vu Xá Nguyệt: “Tam tiểu thư! Tiểu vương gia bị kẻ xấu đánh lén bị trọng thương, hiện tại nguy hiểm sớm muộn ——”
Lúc này, lập tức là có thể nhìn ra thần thái một phòng người khác nhau.
Đầu tiên Vu Tịnh Hoa run rẩy vẩy một thân nước trà nóng hổi, sắc mặt nàng trắng bệch kêu một tiếng, từ thanh âm đến thân thể đều đang phát run. Ngự Cảnh là người nàng thích, trong ngày thường có thể thấy chút cử động của hắn cũng sẽ câu lòng của nàng, chớ nói chi là hiện tại cư nhiên dùng cái từ “Nguy ở sớm tối” này.
Vu Tử Kỳ hồ nghi tính toán ở trong lòng, võ nghệ của Ngự Cảnh ở Long Phục được cho là ít có địch thủ, có thể để cho hắn bị thương nặng vậy đơn giản không thể tưởng tượng, coi như là ba năm người giống mình vậy cũng không đến mức để Ngự Cảnh thụ thương đi.
Chỉ có Vu Âm Nhi mặt không gợn sóng chỉ là quay đầu bình tĩnh nhìn Vu Xá Nguyệt.
Sắc mặt của Vu Hàn Thiên cực kém cũng không biết là bởi vì Ngự Cảnh thụ thương hay là bởi vì đường đường tướng gia bị thị vệ làm như không thấy. Hắn vung tay lên phân phó nha hoàn chạy đi gọi phủ y đến đây trước —— cũng không thể để người của Ngự vương phủ chết ở tướng phủ, sau đó ngưng trọng truy vấn thị vệ: “Vậy tiểu vương gia hiện nay ở trong phủ? Đến cùng là ai can đảm dám đối với động thủ với tiểu vương gia!”
“Là ai vẫn chưa biết, thế nhưng vương phủ bên kia đang tra. Chỉ sợ, chỉ sợ lần này tiểu vương gia thương nặng như vậy sắp nhịn không được nữa…” Thị vệ này nói, vóc người khôi ngô đại hán thất xích đều muốn khóc lên, vẫn là khẩn cầu Vu Xá Nguyệt, “Tam tiểu thư… Tiểu vương gia vẫn gọi tên của tam tiểu thư, thuộc hạ, thuộc hạ đến thỉnh tam tiểu thư đi xem đi… Thỉnh tam tiểu thư đi gặp tiểu vương gia một mặt…”
“Một lần cuối” Mấy chữ này không cần phải nói mọi người đều biết là ý tứ này, lúc này quan hệ của hai người xem như là bị cắn chặt chạy không thoát.
Mặt Vu Xá Nguyệt mang kinh hoảng, vội vã đáp: “Được, ta, ta đi ngay. Nhưng thương thế của ngươi…”
“Thuộc hạ không có việc gì, còn có thể chịu được.” Thị vệ cắn răng ôm vết thương, chỗ hắn quỳ đã chảy một bãi máu.
Vọng Thư Uyển.com
“Phụ thân.” Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu bi thiết nhìn Vu Hàn Thiên, chờ hắn đáp ứng. Phản chính mặt mũi này nàng cho rồi, xem hắn có muốn hay không.
Vu Hàn Thiên bây giờ là mâu thuẫn, hắn thật đúng là vô pháp không cho Vu Xá Nguyệt đi! Nếu là Ngự Cảnh thật đến chết cũng không gặp được người vậy thuộc về ôm nỗi hận mà chết a! Vậy điểm phiền phức này hắn không thể thiếu rồi. Vạn nhất cuối cùng Ngự Cảnh có thể hóa hiểm vi di, vậy vị trí thừa tướng này của hắn liền ngồi không yên.
“Đi đi, đi đi…” Vu Hàn Thiên chỉ phải nặng nề ra khẩu khí.
Hiện tại hắn xem như là khắc sâu nhận thức được Vu Xá Nguyệt thực sự là leo lên cây cao. Nhưng mà đây đối với hắn mà nói không có chỗ tốt mang tính thật chất gì, thậm chí là chế ước thái độ của hắn đối với Vu Xá Nguyệt.
Lão phu nhân thủy chung đều gương mặt lạnh lùng, hiển nhiên là vạn phần không vui, thế nhưng không vui là không vui, nàng cũng không lên tiếng cự tuyệt.
Việc này rõ ràng, trước Vu Xá Nguyệt bị đưa đi thái tử phủ, lão phu nhân liền dán lên cái mác của thái tử tương lai, nên bên ngoài đồn đãi cái gì nàng ước gì nhiều một chút. Kết quả, thái tử bỗng nhiên không thích tam cô nương, vậy đồn đãi kia đánh mặt tướng phủ a.
Tuy rằng Vu Xá Nguyệt có thể cùng tiểu vương gia kết một dây, nhưng ai biết Ngự Cảnh cư nhiên chọc cừu gia a. Hôm nay tam cô nương nếu là đi, vậy chuyện truyền đi càng nhiều không chừng bên ngoài đều nói tướng phủ thế nào. Nếu như Ngự Cảnh không chết thì hoàn hảo a, cái này gọi là đặt được hôn sự tốt. Nhưng nếu là hắn đã chết hắn đã chết vậy cái này gọi là thùng mực rồi.
Vu Xá Nguyệt quay Vu Hàn Thiên thi lễ lập tức muốn đi, kết quả Vu Tịnh Hoa đứng lên, thanh âm to nói một câu, “Ta cũng muốn đi.” Nếu là quên bối cảnh hơi có chút phong thái khăn trùm.
Vu Hàn Thiên nộ xích nàng, “Cái này không liên hệ gì tới ngươi.” Vu Xá Nguyệt hắn không quản được, cái này còn có thể không quản được sao!
“Tịnh Hoa!” Lão phu nhân nghiêm nghị kêu nàng một tiếng, ám chỉ nàng mau ngồi xuống.
Nhưng lần này là Vu Tịnh Hoa quyết tâm, lần đầu tiên nàng là không sợ mấy vị trưởng bối này, mão túc kính nhi cứng cổ nói: “Tổ mẫu, lần này bất đồng, ta muốn đi xem hắn một chút ——”
“Câm miệng, ngươi hồ đồ cái gì!” Vu Hàn Thiên là thật nổi giận, chuyện ngu ngốc nữ nhi của hắn làm còn thiếu sao!
Vu Xá Nguyệt liếc nàng một mắt chỉ thấy Vu Tịnh Hoa gấp đến đầy đầu tất cả đều là đổ mồ hôi. Nhị tỷ tỷ này tuy rằng không nói lý thế nhưng đối với Vu Hàn Thiên vẫn là sợ, đối với lão phu nhân cũng là thảo hảo.
Lần này nàng lại dám hoàn toàn không sợ chết, dĩ nhiên nói ra lời ngu xuẩn như vậy, ban đầu Ngự Cảnh là làm qua cái gì để nàng khắc sâu như vậy a? Vu Xá Nguyệt phỏng chừng chờ mấy người này huấn xong Vu Tịnh Hoa sẽ rất lâu, liền tự chạy ra ngoài cửa.
Thị vệ kia mất máu quá nhiều đã đi không nổi, phủ y qua đây liền chữa thương thế cho hắn.
vongthuuyen.com
Ánh mắt của Vu Âm Nhi theo Vu Xá Nguyệt cho đến biến mất, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn tay.
——
Ngựa của thị vệ kia ở cửa, trên ngựa cũng có vết máu, yên ngựa vẫn là hình thức kỵ binh.
Vu Xá Nguyệt cũng không có mang Ti Ti, một thân một mình phóng người lên ngựa. Ngựa này cũng nhận thức đường cũng không dùng roi tự chạy đến Ngự vương phủ.
Trên lưng ngựa bay nhanh, trong lòng Vu Xá Nguyệt bắt đầu mơ hồ bất an.
Thương của thị vệ kia nặng như thế cũng không biết Ngự Cảnh có thành công ly khai hay không, còn có A Ngôn, hắn có thể thực sự chết rồi đi. Liên tưởng đến hôm qua hoàng hậu trùng hợp đến như vậy, nói không có người thiết kế tuyệt đối không thể nào đâu?
Hơn nữa lúc nàng sắp đi còn thêm chuyện của Vu Tử Nghị, chuyện này, cũng không có cơ hội biết rõ ràng cái gì, thật đúng là chuyện xấu đều đến cùng một lúc.
Ngựa này đưa Vu Xá Nguyệt đến cửa Ngự vương phủ, Vu Xá Nguyệt tung người xuống ngựa, thẳng đến thị vệ chạy tới lớn tiếng nói: “Ta là Vu Xá Nguyệt, ta muốn gặp Ngự Cảnh!”
Thị vệ kia dĩ nhiên cũng nhận thức nàng, không nói hai lời đẩy đại môn ra, “Tam tiểu thư thỉnh.”
Vu Xá Nguyệt đi theo phía sau thị vệ, nghĩ hắn nhận biết mình có phải là thân tín của Ngự Cảnh hay không, liền ám chỉ truy hỏi một câu, “Tiểu vương gia đâu? Ngươi biết bao nhiêu?”