Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 50

CHƯƠNG 50: MỘT THÁI CỰC CẦU

Editor: Luna Huang

Vương ma ma trực tiếp nhíu mi, có chút không vui vấn “Nguyên lai là tam tiểu thư a. Tam tiểu thư ngươi có việc? Khố phòng nơi này phải không tùy ý tiến vào. Không có việc gì chọn địa phương khác mà chơi đi.”
Vu Xá Nguyệt tùy ý nhìn bài biện khố phòng khố phòng nói “Ta là tìm Vương ma ma có chút việc tư, mượn một bước nói chuyện được không?”
Bạch Liên vốn là cúi đầu, nghe đến đó nhịn không được liếc Vu Xá Nguyệt một mắt, lẽ nào nàng là nói Vương ma ma thiếu tiền nàng?
Vương ma ma trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ, mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn là bị Vu Xá Nguyệt bắt được. Nàng ba một chút khép lại sổ sách, da mặt cười nói: “Tam tiểu thư a, người xem lão nô đang kiểm kê khố phòng, nếu là lão nô đi ra ngoài, nơi này có nơi này có người nào mê tâm hồn len lén lấy đi một hai kiện, lão nô chính là liên lụy toàn gia đều không thường nổi. Tam tiểu thư có chuyện gì không thể nói thẳng ở chỗ này?”
Vu Xá Nguyệt vẫn chưa tức giận, trái lại tươi cười nói, “Nói thẳng? Ta là thấy ma ma đã lớn tuổi rồi, ta nói chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, gương mặt già nua kia của ma ma ngươi không nhịn được nha ~”

“Ngươi ——” Vương ma ma mắng chửi người rất thô tục chói tai, chợt nhớ tới đầu óc của tam tiểu thư rồi không thể trực tiếp liền mắng, lại vừa cứng nín trở lại. Nàng không ngờ tới, mặt của tam tiểu thư thay đổi, đến tính tình cũng thay đổi theo?
“A ~ lão nô giữ khuôn phép, cũng không biết việc này tam tiểu thư có ý tứ. Phản chính lão nô đúng là không đi được, nếu như đánh mất đồ vậy coi như trách nhiệm của tam tiểu thư? Nếu là tam tiểu thư có thời gian, không bằng ở bên cạnh chờ lão nô kiểm kê?”
Vu Xá Nguyệt im lặng không lên tiếng trên dưới quan sát Vương ma ma vài lần, bỗng nhiên thấy trong lòng Vương ma ma có một vạch kim quang lóng lánh. Ánh mắt của nàng sắc bén thanh minh, Vương ma ma có loại cảm giác bị chọc thủng, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên sửa lại thái độ, thập phần dễ nói chuyện gật đầu, “Được a, ta không có cái gì khác, nhiều nhất chính là thời gian, Vương ma ma cần bao lâu?”
Vương ma ma nhìn lướt qua mấy sai vặt nói “Lúc này mới mở ngân quỷ. Cũng phải hai ba canh giờ a.”
Ngưng nhi hung tợn trừng mắt Vương ma ma, nàng không biết người cũng nhìn ra được, phía ngoài khố nhiều đồ đã là dọn dẹp sạch sẽ thật chỉnh tề như vậy, rõ ràng chính là làm xong, nói như thế nào là vừa mới bắt đầu! Trước đây khi dễ người coi như, bây giờ lại còn khi dễ!
Vu Xá Nguyệt ý vị thâm trường vấn “Ngươi nhất định phải lâu như vậy?”
Trên mặt Vương ma ma không giấu được khinh bỉ “Chi phí ăn mặc từng viện đều phải viết cẩn thận, còn phải tính toán tồn kho, chuyện của hậu trạch cùng tam tiểu thư nói người cũng không hiểu ~”
Không đợi Vu Xá Nguyệt nói, Bạch Liên một bên trầm mặc bỗng nhiên cả tiếng một câu “Thế nào, tiểu thư của chúng ta sớm muộn gì cũng làm chính thất phu nhân, sau này muốn xen vào toàn bộ hậu trạch, hiện tại chỉ là tạm thời không hiểu mà thôi.”
Bên kia sai vặt tỳ nữ ngắm nhìn mỗi một người đều che miệng cười trộm, trong tướng phủ này không được yêu thích nhất là tiểu thứ nữ hiện tại buông lời sau này muốn làm chính thất phu nhân của đại hộ nhân gia, thực sự là ai mà không biết rõ.
Ngay cả Vương ma ma lãnh đều không nhịn cười được “Nói cũng phải, tam tiểu thư sau này nhất định là chưởng quản quyền to a.” Lời kia không khó nghe ra ý tứ hàm xúc châm chọc.
Ngưng nhi hết sức trừng Bạch Liên, hồ ngôn loạn ngữ của nàng rõ ràng là cho người cười nhạo tam tiểu thư. Bất quá Bạch Liên nói xong rũ đôi mắt xuống đứng ở một bên, lúc này nàng đối với Ngưng nhi thập phần khinh bỉ. Nói thật, Vu Xá Nguyệt một kẻ ngu si sửu bát quái, vừa vặn đứng lên nịnh bợ, thực sự là tầm nhìn hạn hẹp. Nàng bất quá chỉ là trả thù nho nhỏ một chút, ai bảo Vu Xá Nguyệt thấy chết mà không cứu, đáng đời ~
Vu Xá Nguyệt tùy ý nhìn Bạch Liên một mắt “Mượn chúc lành của Vương ma ma, nếu ta không hiểu không hỏi. Bạch Liên ngươi đi lấy cái ghế cho ta, ta ở nơi này nhìn Vương ma ma kiểm kê.”
“A? Vâng…” Bạch Liên bỗng nhiên bị sai sử, trong lòng thập phần không tình nguyện, dùng động tác khập khễnh thập phần khoa trương bỏ đi. Nàng đi hai bước quay đầu nhìn lại, Vu Xá Nguyệt lại sớm đã thành ngó mặt đi chỗ khác! Thực sự là, thực sự là hơi quá đáng, rõ ràng Ngưng nhi chân tốt đứng ở một bên.

Vương ma ma thấy vậy cũng không để ý tới Vu Xá Nguyệt nữa, trọng trọng nói với mấy tỳ nữ tỳ nữ “Tam tiểu thư ở chỗ này nhìn, các ngươi siêng năng làm việc.”
Một đám sai vặt tỳ nữ đều lộp bộp lên tiếng trả lời.
——
Bạch Liên bên kia đi hồi lâu cũng không thấy mang cái ghế đến, Vu Xá Nguyệt đứng một hồi, bắt đầu qua lại đi bộ.
Vương ma ma nhìn giễu cợt nói, “Tam tiểu thư vẫn là cách mấy thứ này xa chút, vạn nhất những nô tài này đếm sai, đồ xui xẻo dính vào tam tiểu thư, sẽ không tốt.”
“Vậy thật là trùng hợp, ma ma khẳng định như vậy phàm là ta chạm qua thứ gì thì thứ đó sẽ ít đi?” Vu Xá Nguyệt lơ đễnh nhún nhún vai, nàng nhìn thấy cái rương, trong đó có hai cầu một đen một trắng, nàng khom lưng tùy tay cầm lên cầu trắng.
Quả cầu nhũ bạch thông thấu, cầm trên tay thập phần trơn. Nàng ném lên hai cái, xúc cảm thật không sai a.
Một bên sai vặt nuốt vài miệng nước bọt, hắn làm việc đã nhiều năm cũng không dám làm như thế a, này nếu như rơi trên mặt đất, hắn không chết mười lần tám lần cũng thường không đủ.
Ngưng nhi cũng là hồi hợp, nàng muốn nhắc nhở Vu Xá Nguyệt cẩn thận, nhưng mím môi không dám nói lời nào, hình như thở dốc cũng có thể làm rơi trái cầu vậy.
Vương ma ma thấy nàng loay hoay quả cầu bằng ngọc, liền âm mặt lạnh lùng nói: “Đây là mẫu cầu trong thái cực cầu, đại phu nhân thiên kim cầu tới.”

Vừa nghe lời này, Vu Xá Nguyệt tấm tắc đặt cầu trước mắt nhìn một chút. Thật đúng là bạch ngọc cổ đại.
Lúc này Bạch Liên rốt cục ma ma thặng thặng mang theo cái ghế đã trở về, nàng rất xa thấy Vu Xá Nguyệt tựa hồ là đang nhìn cái châu bảo gì, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên gọi một tiếng “Tiểu thư!”
Lạch cạch ——
Bạch Liên vừa dứt lời, viên cầu nhuận kia từ đầu ngón tay xanh nhạt nõn nà của Vu Xá Nguyệt lăn qua, sau đó ưu nhã rớt trên mặt đất.
Lần này, tất cả mọi người xung quanh hít một hơi, mở to hai mắt nhìn khiếp sợ nhìn một đống vụn không thể vụn hơn trên mặt đất… Mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng vẫn là Vu Xá Nguyệt phá vỡ trầm mặc.
“Nát ~” Nàng vỗ tay một cái, thập phần tiếc hận nói “Thật là một thái cực cầu tốt, đáng tiếc ~ ôi vậy làm sao? Vương ma ma ở chỗ này kiểm kê, đồ hỏng rồi tìm người nào chịu trách nhiệm?
Vẻ mặt Vương ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Tam tiểu thư, nếu như vật khác không bao nhiêu tiền, lão nô cố gắng còn có thể cùng phu nhân van cầu tình, nói đây là cái ngoài ý muốn. Nhưng thái cực cầu này quá mức quý trọng, chỉ sợ lão nô vô luận như thế nào đủ để người thụ phiền hà rồi. Hiện tại cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật thỉnh phu nhân đến xử lý.”
Nghe xong những lời này, kinh ngạc kinh ngạc của Bạch Liên chậm rãi tiêu thất, nàng nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch, đây coi như là vô hình trung đối kháng sao.

Bình Luận (0)
Comment