-Thật đó, là do nàng ta ép ta, còn đánh ta, còn bắt ta nuốt cái đống cơm cặn đó...
Vu Tình Hoa lớn tiếng nói. Tại sao như vậy lại không tin nàng ta? Vu Xá Nguyệt đó lớn mật làm ra chuyện như vậy...
Mạnh di nướng lại gần, xoa đầu Vu Tình Hoa. Nàng làm ra điệu bộ hiền từ, giở giọng dụ dỗ con nít.
-Ầy dà, thật là đau lòng ta mà. Ngươi còn chưa có nói với di nương, rốt cuộc là đi theo ai tới Tây viện.
Vu Tình Hoa quay phắt lại, một lần nữa khẳng định:
-Không có ai đi cùng ta, ta đi một mình! Vì sao mà không chịu tin ta chứ?
Vu Tình Hoa lớn tiếng, tay nắm chặt. Móng tay cắt vào da thịt làm nàng ta vội buông lỏng.
-A! Đau quá!
Mạnh di nương hơi hoảng, liền vuốt đầu trấn tĩnh Vũ Tình Hoa.
-Ta tin, ta tin!
Mạnh di nương ôm Vu Tình Hoa vào lòng, thở dài một hơi.
-Cơ mà chúng ta phải làm cho lão phu nhân tin a! Mọi người đều biết Vu Xá Nguyệt chỉ là một đứa ngốc, tự nhiên phát rồ đánh người, đằng sau lẽ nào không có ai kích động sao?
Vu Tình Hoa nhíu mày, lời này cũng có lí...
-Xuân Đào hôm nay đi đưa cơm thì nói cũng bị đánh, ta thấy không đúng thì mới đi xem sao... -Vu Tình Hoa nói, chợt nhận ra -Ý của di nương là có người mượn tay đồ ngốc đó đối phó chúng ta?
Doãn di nương không nói gì, thở dài.
-Hậu viện của tướng phủ trước giờ không hề an lành, hai chúng ta đều phải lo a.
Vu Tình Hoa suy nghĩ qua, chần chừ rồi nói:
-Linh đường ở tây viên là do đại phu nhân làm, có khi nào là đại phu nhân muốn...
Sắc mặt Mạnh di nương chợt biến, Vu Tình Hoa còn chưa nói hết lời liền lớn tiếng quát mắng nàng ta:
-Câm miệng! Lão phu nhân chú ý nhất là Nam Định, không có chứng cứ thực sự thì không được kéo tới các công tử trong phủ.
Vu Tình Hoa vội vã gật đầu. Sắp dọa chết nàng rồi a. Có cần to tiếng như vậy không?
-Vâng vâng vâng!
Mạnh di nương thở ra một hơi, đỡ Vu Tình Hoa nằm xuống. Nàng nhìn nhi nữ, kiên định nói:
-Cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này cứ để Di Nương tìm hiểu, cho dù là ai, cũng đừng hòng thoát được.
-Ầu! -Vu Tình Hoa nằm xuống, ngoan ngoãn gật đầu.
-Đồ ngốc đó dám nhét ruồi cho người ăn, ta nhất định sẽ khiến nó ăn gấp mười gấp trăm. Ngươi đừng nghĩ tới việc chạy đến chỗ của lão phu nhân nữa, chờ di nương tìm hiểu rõ ràng rồi tính, nếu như đúng là đồ ngốc đó phát điên, thì chúng ta bóp chết nó chả khác gì bóp con kiến.
Mạnh di nương kéo chăn lên đắp cho Vu Tình Hoa, nói lời căn dặn cùng an ủi. Vu Tình Hoa kéo chăn, mắt rưng rưng nhìn Mạnh di nương.
-Di Nương... Nhất định phải giúp ta báo thù đó!
Mạnh di nương đưa tay vuốt qua mặt Vu Tình Hoa, dịu dàng.
-Yên tâm! Không kẻ nào thoát được đâu.
Vu Tình Hoa gật đầu, khép mắt ngủ. Xem chừng nàng đã ngủ, Mạnh di nương mới ngồi qua chiếc ghế cạnh bàn. Sắc mặt nàng ta hơi trầm xuống, lên tiếng gọi:
-Thanh Liên, ngươi vào đây.
Cánh cửa khẽ mở, Thanh Liên bước vào trong, liền hướng Mạnh di nương hành lễ.
-Có ạ. Phu nhân có gì phân phó?
Mạnh di nương nhìn Thanh Liên.
-Rảnh rỗi thì đi Hà Diệp viên, nói chuyện với Tước Cầm. Nói là hôm nay nghe nói tam tiểu thư phát rồ, ở linh đường chửi mắng đại tiểu thư.
-Vâng, phu nhân.
-Ra ngoài đi!
Thanh Liên liền cáo lui, nhưng vừa lùi vài bước tới cánh cửa thì nghe tiếng của Mạnh di nương nên dừng lại.
-Còn có! Cái từ phu nhân ở nơi đây gọi thì được, ra khỏi viện thì phải gọi là di nương.
Thanh Liên liền quay lại, vẫn ánh mắt nhu mì vừa nhìn mà đáp lời Mạnh di nương:
-Nô tỳ biết rồi!
-Ừm!
Thanh Liên bước ra ngoài, đóng cửa. Liền đó, có tiếng của Vu Tình Hoa. Nàng bật dậy nhìn Mạnh di nương.
-Di nương, người để Thanh Liên đi Hà Diệp viên làm gì? Muốn Vu Lưu Vân biết thì phải đi Trích Tinh viện chứ?
Mạnh di nương thở dài, nhìn Vu Tình Hoa.
-Hài tử ngươi a... Vu Xá Nguyệt là một đồ ngốc vô dụng, chúng ta có thể nhẹ nhàng để nàng ta chết đi. Hiện giờ phải điều tra xem kẻ nào sai khiến đồ ngốc đó làm thế với ngươi. Xem cả tướng phủ này chỉ có Vu Lưu Vân với Vu Lệ Hương có năng lực đó. Ngươi cứ chờ mà xem!
-Ừm!
Vu Tình Hoa đành gật đầu. Dù sao tranh chiến hậu trạch nàng cũng không hiểu rõ, cứ để di nương điều tra xem sao.
Mạnh di nương thở dài. Hài tử này vẫn không hiểu môn đạo của của hậu trạch a! Về sau gả đi phải làm sao?
-Ầy! Ngủ đi!
Trời tối, tại Tây viện...
-Tiểu thư, đói rồi chứ? Mau ăn đi, còn nóng đó.
Chỗ này vẫn như cũ là hoang vắng. Tại linh đường có Nghi Nhi và Vu Xá Nguyệt. Vu Xá Nguyệt cầm cái bánh bao từ tay Nghi Nhi, mỉm cười hướng phía nàng ta nói:
-Cám ơn!
Nói rồi Vu Xá Nguyệt ăn ngon lành. Bánh bao này quả thực rất ngon a!
Nghi Nhi nhíu mày nghi hoặc, mới vào đã thấy kì quái. Ở đây có mùi gì đó rất khó chịu. Tự nghĩ chắc chắn không ra, chi bằng hỏi thẳng tam tiểu thư đi. Nhưng mà...
-Làm sao có cái mùi gì quái quái... -Nghi Nhi lẩm bẩm.
Vu Xá Nguyệt vẫn đang ăn ngon lành, tiện miệng nói:
-Có người nôn ở linh đường.
Nghi Nhi ngạc nhiên. Nôn? Ở đây? Là ai vậy chứ?
-Hả? Ai vậy? -Nghi Nhi tò mò hỏi.
-Nhị tỷ tỷ tốt của ta.
Vu Xá Nguyệt đáp lời, nhìn qua Nghi Nhi. Lời của nàng bình thản, thực có chút không quan tâm.
-Ngươi... Ngươi nói nhị tiểu thư?
Nghi Nhi hoảng hốt, lời nói cũng run run. Nhị tiểu thư a! Tại sao lại là nôn ở chỗ này chứ!?
-Ừm! -Vu Xá Nguyệt bình thản nói, còn giải thích, và có vẻ rất không để ý -Mang đồ ăn cho ta toàn là cơm cặn với ruồi, ta mời nàng ta ăn cùng!
-CÁI GÌ?
Nghi Nhi trố mắt, ôm mặt nhìn chằm chằm tam tiểu thư hét lớn.