Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 81

CHƯƠNG 81: CÁCH ĐỔI LẤY TIỀN

Editor: Luna Huang

Hôm nay Vu Xá Nguyệt mặc một thân tay áo hẹp đối khâm, tóc đơn giản ghim ở sau ót, nhất phó trang phục bán nam bán nữ, dễ dàng cùng Ngưng nhi du hoảng trên đường cái.
Hiện tại chính là giữa hè, mùa dưa thịnh vượng, trên đường người đến người đi, người bán ở các loại sạp hàng rong thét to thập phần náo nhiệt. Loại nhân văn cổ lão này là Vu Xá Nguyệt hầu như nhìn không thấy ở xã hội hiện đại. Nếu không phải gần đây bận việc, nàng sớm nên đi dạo một vòng trên phố xá cổ đại rồi.
Đi ngang qua hơn mười mấy gian hàng rồi mới bước nhanh hơn một chút, lúc này Vu Xá Nguyệt cảm thấy tâm tình sảng khoái lâng lâng, hầu như đều quên mất chính sự nên làm.
Đi trên đường, Ngưng nhi tò mò hỏi nàng: “Tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài là cần mua cái gì ạ ~”
Vu Xá Nguyệt giảo hoạt của, “Ân…những thứ dùng được đều mua một chút!”
Về phần cái gì có thể dùng được… Ngưng nhi xem như là kiến thức thiên phú mua sắm của Vu Xá Nguyệt.

Các nàng ở trên đường trước sau mua vài loại vải bố to, mỗi loại đều hơn hai mươi mét, hai thùng dầu to, cùng với nhiều loại gỗ sang quý, thậm chí còn có hai thùng ngưng giao ( nội tạng động vật chế biến), số lượng lớn, một đống một đống các loại son phấn màu sắc, nhưng lại đều không phải là son phấn rẻ.
Những thứ này coi như bình thường, phía sau còn có thu mua tóc, da lông động vật… Cái gì cũng có.
Bởi vì mấy thứ này nhiều lắm, các nàng đưa đồ cho một xa phu. Vì tránh đạo sĩ Mạnh di nương mời về, Vu Xá Nguyệt trả tiền xong bảo đối phương ba ngày sau đưa tới tướng phủ.
Sau đó các nàng đến cửa hàng thợ rèn tốt nhất Ngưng nhi tìm lần trước, thanh toán hết số tiền còn lại, Vu Xá Nguyệt lại định chế mười hai bàn chải phẩm chất bất đồng, lông còn phải dùng lông lợn cứng nhất.
Nhìn Vu Xá Nguyệt hấp tấp mua như thế, Ngưng nhi mục trừng khẩu ngốc nói: “Tiểu thư, thứ ngươi muốn thực sự là… Càng ngày càng kỳ quái.”
Vu Xá Nguyệt cười cười, “Không kỳ quái làm sao có thể làm ra thứ tốt kia.”
Nhắc tới thứ tốt, tâm tư của Ngưng nhi sống động, “Đúng rồi tiểu thư, vật kia ngươi làm sao làm! Ta cũng xem qua, nhưng xem không hiểu a! Cảm giác tiểu thư ngươi hai ba cái làm được rồi, thực sự là lợi hại a, ngươi có thể dạy ta một chút hay không?”
Trong mắt Vu Xá Nguyệt lóe lên một tia giảo hoạt, “Được a, ngươi muốn học cái nào?”
“Đây… Cảm giác tiểu thư biết ta đều muốn học. Nhìn cái dáng vẻ nhị tiểu thư các nàng muốn khi dễ chúng ta, lại khi dễ không được, trong lòng ta thực sự là cao hứng! Nguyên lai các nàng cũng có thể bị chúng ta khi dễ a ~”
Vu Xá Nguyệt kéo khóe miệng cười nói: “Hảo, trở về ta dạy ngươi, sau này ta làm cái gì ngươi thì làm cái đó. Sau này ta cho ngươi tự mình khi dễ các nàng.”
Mắt của nàng là sáng lên, nói liên tục: “Hảo hảo ~” Đây nếu là lúc trước, Ngưng nhi nhất định sẽ cự tuyệt, bất quá bây giờ bất quá bây giờ nàng là học xấu…
Hai người chạy hết chạy thời gian dài như vậy, bất tri bất giác đã là buổi trưa, Vu Xá Nguyệt nhìn trời nóng lau trán nói: “Trước ăn một chút gì đi, ta sắp chết đói rồi. Nói này chỗ nào bán cái gì ngon nhất d a?”
Vừa nhắc tới ăn, hai mắt của Ngưng nhi sáng lên nói: “Thúy các? Hoặc Lưu Phương hiên? Còn có một tửu quán tên Hoành Phong, nghe nói món thịt ăn ngon nhất.”
“Tốt, ăn thịt. Vu Xá Nguyệt nói, lấy túi tiền ra, tiền bên trong đã thiếu một thiếu hơn phân nửa.
Ngưng nhi thăm dò nhìn, ai thanh thở dài nói: “Tiểu thư… Chúng ta sau này phải tiết kiệm chút.”
“Tấm tắc ~” Đây không được a, làm đạo cụ phí nhất d, hơn nữa cổ đại vừa không có thuốc màu cùng tư liệu sống có sẵn, nàng cái gì cũng phải làm! Không được, nàng phải kiếm tiền!
Vu Xá Nguyệt đột nhiên hỏi: “Khuyên tai trước kia ngươi cầm chưa?”

“Đã cầm, ba nghìn hai trăm lượng, đều gửi ở ngân trang. Tiểu thư cần lấy ra sao?”
“Ai, cũng không quá đủ…” Vu Xá Nguyệt cau mi, nàng từ chỗ Vương ma ma lấy được hơn một ngàn lượng sắp tiêu hết một nửa rồi, tuy rằng còn đủ, nhưng sớm muộn gì có một ngày miệng ăn núi lở. Đặc hiệu hoá trang của nàng lại không thể phát triển hành nghiệp gì, kinh doanh thứ khác phải cần vốn…
Nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Đi, đến hiệu cầm đồ một lần nữa.”
——
Ngưng nhi dẫn Vu Xá Nguyệt đến cửa hàng cầm khuyên tai, vậy hẳn là cửa hàng cầm đồ tốt nhất Khải Nam rồi. Về phần tốt bao nhiêu, vậy theo lý giải của Vu Xá Nguyệt chính là: Quy mô “Toàn quốc có bao nhiêu đại lí”.
Cửa hàng ngay khúc quanh của ngã tư đường, vừa vào cửa, tiếng động lớn nháo trên đường phố một chút đã bị cắt đứt, trong phòng lộ ra tia sáng mờ nhạt, thoạt nhìn ấm áp nhưng lại mập mờ.
Ngưng nhi vào cửa liền hỏi: “Lão bản, có buôn bán không.”
Một lão đầu tử đứng dậy phía sau tủ cao, lại còn nhớ kỹ Ngưng nhi đã tới, hắn thấy Ngưng nhi là theo phía sau Vu Xá Nguyệt, liền hỏi Vu Xá Nguyệt: “Vị tiểu thư này muốn cầm cái gì.”
Vu Xá Nguyệt đi ra phía trước, từ trong lòng ngực đem hoàn bội của Ngự Cảnh ra đặt ở trên hộc tủ, “Chưởng quỹ ngươi xem một chút cái này giá trị bao nhiêu tiền.”
Lão đầu tử kia thăm dò nhìn nhìn, hai mắt khàn khàn một chút liền thả quang, hắn “Ôi” Một tiếng, trên mặt lại có chút kinh hoảng “Cô nương, ngươi này… Cái này…”
Hắn nói, liền bật người xuống ghế vòng qua quầy đi ra, vẫn cũng không đưa tay chạm hoàn bội.
Phản ứng này của chưởng quỹ hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Vu Xá Nguyệt a, nhìn thấy thứ tốt không phải là nên kích động vui vẻ sao? Đồ chơi này cũng không phải ngọc tỷ của hoàng đế, nhưng hắn kinh hoảng cái gì? Vu Xá Nguyệt một lần nữa cầm hoàn bội ở trong tay nhìn kỹ, trong lòng có chút hoài nghi.

Lão chưởng quỹ từ phía sau vòng qua, thái độ thập phần cung kính nói: “Vị tiểu thư này, người là quý khách, mời vào bên trong.”
Vu Xá Nguyệt dẫn Ngưng nhi theo hắn vào nội đường, sai vặt trong phòng rót trà, sau đó liền lui xuống. Vu Xá Nguyệt uống một ngụm trà, ân, mao tiêm nhi.
Lão chưởng quỹ tươi cười tươi cười nói: “Trước đối với khuyên tai kia thực sự là chất liệu thượng đẳng, nhìn ra tiểu thư gia cảnh giàu có, vì sao phải đến cầm đồ?”
Vu Xá Nguyệt cẩn thận nói: “Trí nhớ của chưởng quỹ rất tốt a, bất quá đồ không thích giữ lại cũng là chiếm chỗ, tại sao lại không cầm thành tiền. Bất quá cái đó cùng chưởng quỹ có quan hệ gì?”
Lão chưởng quỹ vừa nghe, vội vã giải thích: “Là như thế này, chỗ chúng ta cũng có quy củ, đặc thù là vật phẩm quý trọng phải là hỏi rõ lai lịch, đến lúc đó những thứ này đều phải viết trên giấy, miễn cho sinh ra mối họa. Đây đây đây… Người là từ đâu mà có được.”
Vu Xá Nguyệt không gì sánh được tự nhiên gật đầu, “Người khác tặng. Lễ thượng vãng lai.”
“Tặng?” Ngữ điệu của lão chưởng quỹ rõ ràng cho thấy hoài nghi.
Vu Xá Nguyệt cau mày, “Người khác tặng cho ta, ta lại không thích, vậy cầm cũng tốt. Nếu như chưởng quỹ không có tiện, ta đây đổi….”
“Chớ chớ chớ! Này… Người nói có lý. Chỉ là đồ quá mức quý trọng, hỏi nhiều vài câu mà thôi, tiểu thư chớ nên tức giận.” Lão chưởng quỹ lau lai mồ hôi lạnh trên trán nói: “Vậy người muốn cầm sống hay cầm chết a?”

Bình Luận (0)
Comment