Vu Thi Lam không kịp đợi thang máy, vội vàng đi cầu thang bộ chạy lên lầu bốn, nhưng đến phòng 407 cô mới bất đắc dĩ phát hiện, chính mình thật sự là rất ngu ngốc, phòng 407 còn có một trái một phải phân biệt là 406 và 408, bên kia phòng nào là của Vương Vân cô cũng không biết.
Cô đành phải cả hai bên đều gõ cửa.
"Vương Vân, em ở đâu?"
"Vương Vân, mở cửa, chị là Vu Thi Lam đây."
Cô vội vàng rời đi bàn ăn, chỉ là nghĩ Vương Vân tâm tình không được tốt, tại lúc này cô lại cùng Vương Mẫn ăn cơm trò chuyện vui vẻ thật sự là rất không nên. Nhưng là không biết vì cái gì, thời điểm chờ thang máy bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy rất bất an, để sớm nhìn thấy Vương Vân, sớm một chút đánh bay cái bất an này, cô chỉ có thể chạy thang bộ lên lầu.
Tới cửa phòng, sự bất an trong lòng lại càng cường liệt. Không biết có phải hay không nguyên nhân trong đó là một gian phòng không có người ở, cô lại gõ cửa kêu người, nhưng là bên trong đều không có phản ứng.
Cửa của khách sạn này đều rất chắc chắn, cô chỉ là một người phụ nữ dựa vào sức mình chắc chắn là mở không ra, cô cũng chỉ phải cầm di động, nghĩ muốn gọi điện thoại kêu Vương Mẫn gọi tiếp tân khách sạn đến đây.
Vương Mẫn treo điện thoại, theo tháng máy kia chạy một đường chậm chạp chạy lại đây, thở hổn hển nói, "Làm sao?"
Đầu Vu Thi Lam đã muốn đổ đầy mồ hôi, cô cũng bất chấp lau đi, vội vàng nói: "Là phòng nào?"
Vương Mẫn nói: "408"
408! Nhưng phòng 408 một âm thanh cũng không có a! Vu Thi Lam lại nâng tay tầng tầng đập vài cái lên cửa, một bên nói: "Vương tỷ, làm phiền chị gọi điện thoại cho tiếp tân lên đây, gọi người đến giúp mở cửa ra."
Vương Mẫn hồ nghi nhìn cô, "Em cứ như vậy gọi người mở cửa, sợ là cũng vô dụng đi?"
Vu Thi Lam không biết giải thích như thế nào, cô tổng không thể đem lý do mình bất an mà nói ra. Cô nghĩ đến chuyện trong nhà Vương Vân liền lừa Vương Mẫn, "Hai ngày trước nhà cô ấy có phát sinh một chút chuyện, tâm tình cô ấy không tốt nên mới đi ra ngoài ở, em sợ cô ấy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, lại làm ra cái việc ngốc gì đó."
Vương Mẫn nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, bận rộn mang theo tạp phòng đi ra, ấn theo số điện thoại trên đó mà gọi qua. Cô nói tình huống rất nghiêm trọng, không đến ba phút liền có một người đàn ông mặc trang phục của khách sạn chạy tới.
"Sao lại thế này a?" Hắn thở hổn hển, tầm mắt theo trên người Vương Mẫn nhanh chóng chuyển tới trên người Vu Thi Lam, "Ai gọi điện thoại, xác định sao? Này nếu không xác định, cửa này tôi cũng không thể mở ra, nếu khách hàng quen lại phải trách cứ."
"Tôi xác định! Anh mau mở cửa nhanh lên!" Vu Thi Lam cơ hồ đã rống lên, đồng thời tay cũng hung hăng vỗ cửa.
Người đàn ông kia hoảng sợ, bận rộn cầm chìa khóa dự phòng mà mở cửa. Nhưng khi cửa được mở ra, khóa an toàn ở bên trong lại bị khóa lại, Vu Thi Lam gấp đến độ trực tiếp đạp cửa.
Người đàn ông kia trước còn muốn nghĩ ngăn cản Vu Thi Lam, nhưng khi cửa vừa mở ra trong phòng dày đặc mùi máu tươi truyền đến, rốt cuộc hắn cũng bất chấp ngăn cản, đem Vu Thi Lam kéo qua một bên, nhấc chân hung hăng đạp về phía cửa, bất quá hai ba cái, liền đem cửa đá văng ra.
Vu Thi Lam là người đầu tiên chạy vọt đến, trong phòng đèn không có mở, nhưng đèn trong phòng vệ sinh lại sáng chói ra.Cô hướng vào phòng vệ sinh nhìn thoáng qua, nhất thời liền thấy một màn muốn làm cô cả người không có lực, lập tức ngã vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh toàn là máu, đỏ tươi, Vương Vân chảy máu. Mà Vương Vân nằm trên mặt đất, tóc đen che khuất mặt, nhìn không thấy vẻ mặt, quả thực giống như là đã chết.
"Vương Vân, Vương Vân, em, em đừng làm chị sợ a." Vu Thi Lam cơ hồ đã đi đến bên người Vương Vân, cũng bất chấp máu này, trên tay, trên cánh tay, toàn bộ đều là máu, nhưng cô lại cẩn thận vén tóc Vương Vân qua một bên, đem bàn tay run rẩy đặt lên chóp mũi của Vương Vân.
Cảm nhận được sự hô hấp mỏng manh kia, Vu Thi Lam thất thanh khóc lên, "Vương Vân __ __" lại vội vàng quay đầu kêu lên, "Mau gọi 120! Mau gọi 120!"
Vương Mẫn đã nhanh chóng gọi qua.
_
Vương Vân được đưa vào phòng phẫu thuật, cả người Vu Thi Lam đều toàn là máu, ngồi ở trên mặt đất bên ngoài phòng phẫu thuật, rốt cuộc có thể tùy ý chính mình mà khóc lên.
Thiếu chút nữa, thiếu một chút xíu nữa, thiếu một chút nữa là Vương Vân liền chết. Nếu không phải lúc này là Vương Mẫn ở cách vách phòng của cô ấy, nếu không phải chính mình đáp ứng đi đến cuộc hẹn của Vương Mẫn, khả năng ngày mai khi mặt trời mọc, cô cũng không thể nhìn thấy được Vương Vân,
Tại bệnh viện, Vu Thi Lam không dám làm ồn, cô ôm song chưởng, nước mắt căn bản là nhịn không được. Tự như là mùa hè sau giờ trưa lại có sấm chớp mưa rào, chỉ là cô không có phát ra âm thanh, chỉ bùm bùm trong lòng không ngừng.
Cô không có cách nào suy nghĩ cảm giác mất đi Vương Vân như thế nào, chỉ cần nghĩ đến cái cảnh tượng ở khách sạn kia kia, cô liền cảm giác như chân mình mềm nhũn căn bản là đứng không nổi nữa.
Vương Vân như thế nào lại nhẫn tâm như vậy, cô ấy như thế nào lại suy nghĩ không thông mà muốn tự sát đâu, cô ấy có suy nghĩ đến hay không, nếu cô ấy chết, chính mình phải làm sao đây
Vu Thi Lam không có quệt đi nước mắt, một mặt kịch liệt khóc không có âm thanh, một mặt trong lòng nổi nên muốn hận Vương Vân.
Mặc kệ là chuyện gì, đều không thể cùng cô thương lượng sao? Mặc kệ là chuyện gì, cô đều có thể cùng, đều có thể giúp, vì cái gì cũng không cùng cô nói một tiếng, liền trực tiếp quyết định muốn tự sát đâu?
Vương Mẫn cũng thở hổn hển dựa vách tường ở phía sau, nhìn cả người dính đầy máu, chật vật không chịu nổi mà ngồi trên mặt đất thống khổ Vu Thi Lam, đôi mắt của cô dần dần biến sâu.
Xem ra, Vu Thi lam cùng cái người tự sát Vương Vân kia quan hệ không phải bình thường.
Cô vốn tưởng rằng là cá trong chậu, dể như trở bàn tay, này đã biến thành của người phụ nữ khác. Mặc dù người phụ nữ kia hiện tại còn nằm trên phòng phẫu thuật thập tử nhất sinh không rõ, trong lòng cô thật có chút khó chịu.
Khó chịu này, làm cho cô đều không muốn tiến đến đi an ủi Vu Thi Lam.
_
Trong phòng phẫu thuật, Vương Vân lại đi đến trong mộng.
Toàn bộ sự tình cô mơ thấy, lại phát sinh một lần nữa, liền giống toàn thân lâm vào kỳ cảnh, so với ở khách sạn là mơ thấy càng rõ ràng hơn.
Cô thậm chí có thể cảm giác được làn da giữa cổ Vu Thi Lam kia, làm da ấm áp nhẫn nhịu kia, cô rõ ràng thích đến muốn nhẹ nhàng hôn một cái, nhưng là tay người trong mộng căn bản lại không nghe sự sai bảo của cô, đôi tay kia đang đặt lên cổ của Vu Thi Lam, hung hăng mà dùng một lực muốn bóp chết người như vậy.
Vương Vân gấp đến độ trán muốn đổ đầy mồ hôi, nước mắt không ngừng dũng mãnh chảy ra, cô muốn nói dừng tay, không được bóp nữa. Nhưng là miệng cô mở ra thật lớn, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Cô nhìn thấy sắc mặt Vu Thi Lam thay đổi, biến hồng, biến tím, thậm chí là cường độ giãy giụa cũng nhỏ lại. Trong lòng cô kinh hãi, sợ hãi, đau lòng, nhưng tay kia vẫn giữ lấy cổ Vu Thi Lam, căn bản là không thể lấy ra.
"Thi Lam... Vu Thi Lam..."
Thời điểm cô sắp phá vỡ, hình ảnh lại bỗng chuyển, có một người cầm thanh trường kiếm hướng phía cô mà đâm tới, cô không thể động đậy, lại sợ hãi kêu cũng không phát ra âm thanh, cô theo bản năng mà nhắm mắt lại, nhưng lại cảm giác có người ngã xuống trong lòng.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy chính là Vu Thi Lam.
Bị thanh trường kiếm đâm trúng, máu chảy ra rất nhiều, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, một dáng thống khổ của Vu Thi Lam.
Cô run run rẩy rẩy vươn tay, ôm lấy Vu Thi Lam, nhưng lại thủy chung không dám sờ máu kia.
Vu Thi Lam nhìn cô, thông thả chậm nở nụ cười, nụ cười kia một phần thỏa mãn, một phần chua xót, cùng một phần chờ mong.
"Vân Nhi..hảo hảo...sống sót..."
"Vu..." Vương Vân mở miệng, cô bỗng nhiên phát hiện chính mình có thể nói ra được nhưng là không đợi đến đem tên Vu Thi Lam gọi ra ngoài, Vu Thi Lam nói xong liền rũ tay xuống, nhắm hai mắt lại.
"A__a__a__"
Người phụ nữ trong mộng kia bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai, kia một khắc Vương Vân giống như rút ra đi, cô giống như một người đứng xem nhìn người phụ nữ kia.
Nhưng là, cô có thể cảm giác được người phụ nữ kia đang đau, người phụ nữ nhìn Vu Thi Lam chết kia, tuy rằng cô có thể cảm giác được cô ta cùng Vu Thi Lam trong lúc này là có tình cảm, nhưng là khi Vu Thi Lam che cho cô một kiếm kia, ở Vu Thi Lam làm cho cô sống sót một khắc kia, cô liền phá vỡ nó.
Sống sót...Sao?
Hảo, ta nghe lời nghe, sống sót, giống như cái xác không hồn, cũng muốn sống sót.
"Bác sĩ, cần truyền máu!" Một hộ sĩ đột nhiên kêu lên.
_
Vu Thi Lam chờ ở bên ngoài, nhìn hộ sĩ đi ra đi vào, nhưng là cô như có khí lực như chống lên mà hỏi, hộ sĩ căn bản lại không có thời gian trả lời các vấn đề của cô.
Thẳng đến, cửa phòng phẫu thuật lại một lần nữa mở ra, một người hộ sĩ cước bộ vội vàng đi đến trước mặt cô. "Bệnh nhân là nhóm máu Rh- (âm tính), kho máu của bệnh viện đã không còn nhóm máu này, cô nhanh chóng gọi điện thoại kêu người nhà cô ta đến đây đi!"
Đây là nhóm máu cực hiếm!
Vu Thi Lam cũng không có nhóm máu này, nhưng lại căn bản không có biện pháp xuất lực, cả người cô đều cứng lại, gọi điện thoại cho Đào Tiểu Muội đều không biết như thế nào mà nói ra.
Đào Tiểu Muội bên kia nghe xong, hỏi tên bệnh viện liền tỏ vẻ lập tức chạy đến.
"Vương Mãnh, không tốt, Vân Tử đã xảy ra chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện!" Đào Tiểu Muội hoảng loạn đem quần áo lung tung mặc lên, một bên âm thanh như phát run nói với Vương Mãnh, "Hiện tại Vân Tử cần truyền máu, anh nhanh chóng, chúng ta đi đón ba mẹ anh đến bệnh viện!"
Vương Mãnh lập tức ở trên giường nhảy dựng lên, cũng cùng mặc lại quần áo lung tung, "Sao lại thế này? Vương Vân làm sao, như thế nào lại cần truyền máu?"
Đào Tiểu Muội nói: "Em không biết, không nói nữa, chúng ta nhanh chóng đi thôi."
Vương Mãnh cũng không hỏi nhiều gì, hai người đi ra cửa, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương ba Vương mẹ. Nhưng không biết bên kia cũng làm sao thế này, thủy chung điện thoại được.
Chờ hai người vội vàng chạy đến khách sạn, dùng sức đem cửa đạp mở ra, mới biết được Vương ba Vương mẹ đã ngủ rồi, di động tự nhiên cũng tắt máy.
Vương Mãnh tức giận đến mức đá mạnh vài cái vào cửa phát tiết lửa giận của mình, "Nhanh chóng, đi bệnh viện, con gái các người đều sắp chết, còn có thể ngủ được sao!"
Vương ba Vương mẹ liền biến sắc
"Sao, sao lại thế này a?" Vương mẹ nói lắp bắp hỏi.
Vương Mãnh phiền táo không được, "Không biết! Đừng kỷ kỷ nghiêng nghiêng được không, mau đi, nói là phải truyền máu, nếu muộn nói không chừng liền không kịp."
Muốn truyền máu...
Đào Tiểu Muội vội hỏi: "Các người ai là máu Rh-? Vừa rồi trong điện thoại Vu Thi Lam có nói, Vân Tử thuộc nhóm máu Rh-."
Vương mẹ sắc mặt trắng bệch, nhưng là lại một chỗ ngồi ở trên giường, "Mẹ không phải là nhóm máu này."
Vương Mãnh nói lắp bắp: "Con không biết chính mình là cái nhóm máu gì, ba thì sao, ba thuộc nhóm máu nào?"
Vương ba nói: "Ba cũng không biết, đi thôi, chúng ta nhanh chóng qua bên đó."
_
Tuy rằng lộ trình tính không xa, nhưng một nhà người nhà của Vương Vân lại chậm chạp không tới, nhìn Vu Thi Lam gấp đến độ tới tới lui lui như bạo phát, Vương Mẫn cũng không tốt lại làm một người tốt.
"Vừa rồi là nói cái nhóm máu gì? Là Rh- sao?" Cô đối với cái người hộ sĩ cũng đang sốt ruột chờ ở cửa nói, "Tôi cũng thuộc nhóm máu này, không biết người nhà bệnh nhân lúc nào mới đến, lấy của tôi đi."