Edit: PT a.k.a Ring.
Một tháng sau.
“Lão sư...” Vừa nghe được tiếng gọi, Hủ Liên đã thấy một bóng dáng bay vọt vào. Hơn một tháng không gặp, Điền Thần Chích dường như cao hơn một chút, da thịt vốn trắng nõn cũng biến thành màu bánh mật khỏe mạnh.
“Tiểu đồ đệ, theo sư phụ Vũ vương của ngươi học thế nào rồi?”
“Huấn luyện của Vũ vương sư phụ đúng là rất kinh khủng, tuy mỗi lần đều mang thương tích trở về, nhưng nhờ Hoàng Kì thúc thúc chữa trị nên cũng rất nhanh khỏi. Hơn nữa võ công đúng là có tiến bộ rất lớn, lão sư, phụ hoàng biết ta học võ với Vũ vương sư phụ chưa?” Điền Thần Chích thấy phụ hoàng không để ý bên này, nhỏ giọng hỏi.
“Biết thì như thế nào, hắn tài không bằng người còn không cho ngươi đi học sao?” Hủ Liên mỉm cười.
“Nương tử, nàng nói ai tài không bằng người?” Điền Triết Hiên ở một bên nghe trộm hồi lâu không cam tâm tình nguyện, nhi tử của mình không giúp mình còn chưa nói, hôm nay Hủ Liên cũng đứng về phía người ngoài, mà người ngoài lại là Hoàng huynh của hắn.
“Người hiện tại cùng Vũ vương đấu bao nhiêu lần, ta cũng không tin người có thể thắng.” Tuy chưa thấy tận mắt Điền Triết Dực ra tay, bất quá theo lời đồn thì hắn cũng là xưng bá một phương.
“Nương tử, vi phu không phải là không dám đi so, chỉ là nàng không biết Hoàng huynh xuống tay quá nặng, mấy lần cùng hắn tỷ thí đều là bất phân thắng bại, cho nên cũng không giải quyết được gì.” Điền Triết Hiên trợn mắt nói dối.
“Thì ra võ công Hoàng thượng gần đây tiến bộ, có thể ngang tài ngang sức với ta. Không biết Hoàng thượng có phiền nếu tỷ thí một phen không?” Vũ vương đứng sau Điền Triết Hiên, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra tia hăng hái.
“Hoàng huynh, huynh xem ta vừa mới trở về, tối nay lại nói đi.” Điền Triết Hiên bất đắc dĩ mượn cớ, dù sao đối với tên luyện võ cuồng này, mình không nên đụng tới vẫn tốt hơn.
“Vậy thật sự là đáng tiếc.” Nghe thấy Điền Triết Hiên cự tuyệt khiêu chiến của mình, ánh mắt Điền Triết Dực phóng tới trên người Hủ Liên “Hoàng hậu hình như có chút khác so với trước.”
“Lẽ nào ta gần đây béo lên sao?” Hủ Liên buồn cười nhìn Điền Triết Dực.
“Có thể đi.” Ánh mắt Điền Triết Dực lạnh lẽo, yên lặng nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của Hủ Liên.
“Thời gian không còn sớm, đi đường xa như vậy, chúng ta đi nghỉ trước đi.” Điền Triết Hiên nói ‘chúng ta’ tất nhiên không bao gồm Điền Triết Dực cùng Điền Thần Chích.