Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 147

Edit: PT a.k.a Ring.

“Là ai hạ độc?” Điền Triết Hiên bị tin tức bất thình lình này làm tức giận đến hai mắt đỏ bừng “Nói cho ta biết là ai làm?”

“Nữ nhân kia đã chết rồi. Tối hôm đó muộn tao nam cho ả thử độc, là cái loại năm ngày sau sẽ chết.” Thư Dao nhìn bộ dạng nóng nảy của Điền Triết Hiên, nhẹ nhàng nói.

“Ngươi biết nữ nhân kia là ai không?” Tay Điền Triết Hiên còn chưa chạm đến Thư Dao đã bị một lực vô hình đánh văng ra.

“Hoàng thượng, người nếu như muốn ra tay, ta không ngại cùng người luyện tập.” Lời nói âm lãnh phát ra cùng với hơi thở nguy hiểm.

“Muộn tao nam, ngươi tới về rồi.” Thư Dao nhấc chân chạy ra phía sau Điền Triết Dực. Không ngờ Hoàng đế này lúc tức giận lại kinh khủng đến vậy.

“Hoàng huynh, nữ nhân kia là ai?” Điền Triết Hiên lúc này đã hoàn toàn mất đi lí trí, chỉ nghĩ muốn biết hung thủ hại Hủ Liên kia là ai.

“Là Lan Quý phi thơm ngào ngạt của đệ, nếu rảnh rỗi đi tìm người đã chết vậy không bằng dồn tâm tư vào việc giải độc cho Hoàng hậu của đệ đi.” Điền Triết Dực mắt lạnh nhìn vạt áo bị nắm, xem ra Điền Triết Hiên bị sửa một trận chưa đủ, còn dám hất hàm lên mặt.

“Huynh (Người) có cách sao?” Điền Triết Hiên cùng Hủ Liên đồng thanh hỏi, Thư Dao cũng kì quái nhìn Điền Triết Dực.

“Ta đương nhiên không có bản lĩnh đó, bất quá ta chộp tới được tên này.” Điền Triết Dực từ bên cạnh kéo ra một người. Người nọ xem ra cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, vừa nhìn thấy Điền Triết Dực ra tay, liền ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Anh hùng ngài bỏ qua cho ta đi, độc sư phụ ta cũng không giải được, ta làm đồ nhi sao có thể a?” Nam tử mở miệng cầu xin tha thứ, hiển nhiên là đọc đường đi đã được Điền Triết Dực ‘chiếu cố’ không ít.

“Lão đầu kia nói ngươi đã học xong toàn bộ phương pháp chế độc của hắn rồi. Hơn nữa còn đột phá thành tựu của hắn. Lão đầu kia xem trọng ngươi như vậy, ngươi nếu không giải được cũng đừng trách ta ra tay độc ác.” Điền Triết Dực cười nguy hiểm. Thấy nụ cười của Điền Triết Dực, nam tử giật mình nịn hót cười.

“Được, được, được... Anh hùng nói rất đúng. Ta tất nhiên sẽ dốc toàn lực giải độc cho vị cô nương này.” Ngón tay nam tử trỏ về phía Thư Dao. Trong ấn tượng của hắn cũng chỉ thấy một mình Thư Dao là nữ nhân, tự nhiên sẽ cho rằng người trúng độc là cô.

“Ta trúng độc hồi nào.” Thư Dao trắng mắt liếc nam tử.
Bình Luận (0)
Comment