Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.
Beta: PT a.k.a Ring.
“Điện…Điện hạ…” Mấy người nghe tiếng mà đến lại thấy Hoàng hậu đang xách Hoàng tử lên, sợ đến không ngừng dập đầu trên mặt đất. “Nương nương…Nương nương, xin người hãy bỏ qua cho điện hạ, điện hạ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin nương nương tha cho điện hạ.”
“Không nên cầu xin tha thứ cho ta, đi cầu xin nữ nhân này làm chi?” Điền Thần Chích rất có cốt khí hô. “Ngươi có bản lĩnh thì bỏ ta xuống.”
“Có cốt khí là chuyện tốt, nhưng mà vừa nãy ngươi lấy đá ném ta thì không sai sao? Đối với trưởng bối nói như vậy là không sai sao?” Hủ Liên nhìn sắc mặt hồng hồng của Điền Thần Chích, cũng biết cậu kiên trì không được bao lâu nữa. “Mau xin lỗi cho ta.”
“Ngươi mơ tưởng, bất quá ngươi cũng chỉ là một nữ nhân của phụ hoàng, ta lại là nhi tử duy nhất của người, nếu như phụ hoàng biết ngươi đối với ta như thế, nhất định chém đầu ngươi.” Hủ Liên vừa mới nghĩ cậu bé có cốt khí, lại nghe cậu nói như thế, tức giận ngồi lên tảng đá bên cạnh, đặt Điền Thần Chích lên đùi.
“Các ngươi xoay đi chỗ khác cho ta.” Đám cung nữ kinh ngạc nhìn động tác của Hủ Liên, nhất thời lo lắng không dám động. “Không nghe thấy sao?”
“Ngươi muốn làm gì? Mau buông.” Điền Thần Chích nằm ngang trên đùi Hủ Liên, thấy sắc mặt dị thường lãnh khốc của cô, trong tâm bỗng có dự cảm không lành.
“Bốp, bốp, bốp, cho ngươi không nghe lời.” Kéo quần cậu xuống, Hủ Liên không chút do dự nâng tay đánh lên cái mông nho nhỏ của Điền Thần Chích.
Một âm thanh vang lên, các cung nữ liền quỳ rạp xuống đất. Các nàng không thấy cũng biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng các nàng không dám ngẩng đầu nhìn, rất sợ làm Hoàng hậu nương nương không vui. “Nương nương…Nương nương…”
“Oa…Ta sai rồi!” Điền Thần Chích vốn chịu đựng không muốn xin lỗi rốt cuộc cũng chịu không nổi đau đớn trên mông mà cầu xin tha thứ. Hủ Liên ngừng lại, mắt nhìn cái mông sưng đỏ của cậu, nhẹ nhàng giúp cậu kéo quần lên.
“Lần sau để ta thấy ngươi tái phạm, sẽ không buông tha ngươi đơn giản như vậy đâu.” Cô đứng lên, sửa sang lại y phục có chút nhăn, nhìn Điền Thần Chích mặt đầy nước mắt nước mũi.
“Ngươi tên là gì?” Điền Thần Chích hít cái mũi sưng đỏ, quật cường nhìn Hủ Liên.
“Hỏi người khác không cần dùng từ ‘làm ơn’ sao?”
“Làm ơn, xin hỏi, ngươi tên là gì?” Hiển nhiên là chưa từng nói như vậy, Điền Thần Chích nói có chút cứng nhắc.
“Nam Cung Hủ Liên”