Edit: PT a.k.a Ring.
“Vương gia nói thật là, tuy điều kiện của ngài rất tốt, nhưng bản cung nghĩ sẽ không có ngày này đâu. Thời gian không còn sớm, bản cung còn có chút việc riêng cần xử lý, Vương gia tiếp tục ở đây hóng mát đi.” Hủ Liên nghĩ thầm tiếp tục nói chuyện cùng nam nhân này cũng không có ý nghĩa gì, còn nữa, hắn có đúng là người thế lực khác dùng để thử cô hay không còn chưa xác định.
“Hoàng hậu? Chỉ cần là người ta muốn, không quan tâm nàng có thân phận gì.” Lạnh lùng lưu lại một câu, bóng dáng hắn lần thứ hai biến mất trong bóng râm.
“Hoàng hậu nương nương.” Vừa trở lại Khôn Trữ Cung, ngay cả ghế cũng chưa ngồi nóng, đã thấy một nữ quan hầu hạ nàng đi đến.“Quốc cữu gia* tới.”
(R: quốc cữu gia là anh(em) vợ vua)
“Hoàng hậu nương nương.” Diệp Lôi cung kính hành lễ, Hủ Liên nhìn thần sắc của hắn một chút, liền cho cung nữ, nữ quan bên người lui xuống. Xem ra hắn rốt cục muốn nói đến nội dung chính rồi.
“Ca ca không cần đa lễ, mau mau ngồi xuống, cha bảo huynh đến nói cho ta cái gì?” Lời nói như vô cùng thân thiết, nhưng trên mặt cô cũng không có vẻ nhiệt tình này.
“Muội muội quả nhiên có tâm tinh tế, lần này cha để ta tới là có chuyện quan trọng thương lượng.” Diệp Lôi sau khi ngồi xuống, nhìn Hủ Liên ngồi trên chủ vị.“Lần này để muội muội tiến cung là muốn cho muội muội thân cận Hoàng Thượng nhiều hơn, muội cũng biết Hoàng Thượng đối quốc sự vẫn chẳng quan tâm. Cha phi thường lo lắng, cho nên mong muốn muội có thể đốc xúc Hoàng Thượng lấy quốc sự làm trọng, không nên quá mức sa vào nữ sắc.”
“Thì ra là vậy, cha thực sự là yêu nước yêu dân, giang sơn có trung thần như cha cũng là phúc của quốc gia, ta nhất định chia sẻ với người nhiều hơn.” Ngữ khí đạm mạc, coi như tất cả mọi chuyện đều đã không còn quan trọng. Hủ liên nhấp một ngụm trà, hạ mí mắt xuống để không ai nhìn ra suy nghĩ thật của cô.
“Có những lời này của muội muội, ta cùng phụ thân có thể yên tâm rồi, dù sao hiện tại muội muội cũng đã là Hoàng hậu cao quý.” Diệp Lôi dừng lại một chút, nhìn Hủ Liên vẫn vân đạm phong khinh.
“Ca ca yên tâm được rồi, muội muội ta tự biết phải làm sao.” Hủ Liên mỉm cười, Nam Cung Diệp Lôi này tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc, hơn nữa Nam Cung Hoành Văn lại là cáo già tâm sơ sâu nặng. Tuyệt đối sẽ không có lòng tốt như vậy để cô phụ tá Điền Triết Hiên, cho nên cuộc hôn nhân này xem ra là ván cược cuối cùng của Nam Cung Hoành Văn.
“Nếu muội muội đã rõ ràng ý tứ của phụ thân, ta đây cũng không tiện ở lâu. Muội muội cần phải bảo trọng a, dù sao trong cung khác với ở nhà, mọi việc cần phải cẩn thận một chút mới tốt.”