Edit: PT a.k.a Ring.
“Như vậy ý tứ Hoàng thượng chính là xuống tay với Lan gia trước tiên.” Đối với lời nói đùa giỡn cùng cánh tay đang chạy xuống thắt lưng cô của Điền Triết Hiên, Hủ Liên vẫn giữ bộ dáng nghiêm túc như trước. Dù sao Điền Triết Hiên là Hoàng thượng, nếu ra ngoài phải cần số tiền khổng lồ, mà nói đến tiền, như vậy chính là muốn khai đao với Lan gia trước.
“Hủ Liên, nàng thông minh như vậy, ta thật sự là nhịn không được muốn ăn nàng.” Điền Triết Hiên tán thưởng nhìn sắc mặt cứng ngắc của Hủ Liên, sau đó cúi đầu hôn lên khuôn mặt nàng.
“Vi thần cáo lui trước.” Nam Cung Diệp Lôi tuy rằng rất muốn nhìn cảnh hai người đấu pháp, thế nhưng cũng rất sợ bị lửa giận của Hủ Liên đốt tới, cho nên nhanh chân chạy trước, hắn tin tưởng lấy tình trạng hiện tại của hai người, hẳn sẽ không bị chú ý.
“Hoàng thượng, hiện tại là thời điểm quan trọng, người cứ hàng đêm ở lại Khôn Trữ Cung của ta, ta sợ những muội muội sẽ khóc lóc kể lễ với người nhà. Hoàng thượng sao không có tinh thần cống hiến một chút, lấy năng lực bản thân thỏa mãn nhu cầu của các nàng đi.” Trải qua một tháng tôi luyện, công phu miệng lưỡi của cô đã tăng vọt.
“Ta cũng rất muốn a, đáng tiếc hiện tại ta bị bệnh sạch sẽ của nàng ảnh hưởng rồi, đối mặt với các nàng ‘không dậy nổi’ thì phải làm sao bây giờ?” Điền Triết Hiên ám chỉ, khiến Hủ Liên nhịn không được trừng hắn.
“Nếu Hoàng thượng có bệnh về sinh lí thì nên đi tìm ngự y Hoàng Kì, dù sao loại bệnh này trị sớm vẫn tốt hơn. Hoàng thượng mới hai mươi lăm đã mắc phải chứng bệnh như vậy, nửa đời sau của tỷ muội trong hậu cung không phải sẽ rất tịch mịch sao.”
“Nàng nghĩ ta cần tìm ngự y à?” Điền Tiết Hiên ôm chặt người phía trước, hai người chặt chẽ dán lại một chỗ, Hủ Liên tất nhiên là cảm nhận được biến hóa trên thân thể hắn.
“Lão sư.” Điền Thần Chích đi đến, thấy bóng dáng Điền Triết Hiên đưa lưng về phía cậu “Phụ hoàng người cũng tới rồi, lão sư đâu?”
Bởi vì lực chú ý tập trung vào Hủ Liên trong ngực, hắn đương nhiên không phát hiện Điền Thấn Chích đi vào. Bị dọa giật mình, bầu không khí ám muội vừa rồi biến mất không dấu vết. Ngay một khắc này, Hủ Liên lại cảm nhận được thân thể hắn thay đổi.
“Chích nhi tới thật là không đúng lúc.” Điền Triết Hiên thở dài, thả Hủ Liên ra.
“Hoàng thượng, người thực sự không cần tìm ngự y Hoàng Kỳ sao? Người vừa rồi hình như sợ đến mơ hồ a.” Trong mắt Hủ Liên lóe ra ánh sáng tà ác.