Hoàng Hậu Rắc Rối

Chương 15

Tôi mặc quần áo chỉnh tề, y phục lần này đặc biệt cầu kỳ hơn lần trước. Chiếc áo khoác ngoài màu hồng đậm thêu hình hoa mẫu đơn tinh xảo, chất liệu vải cũng tốt hơn rất nhiều. Vương Kim mặc y phục cho tôi, choàng thêm chiếc áo choàng lông thú dặn dò:

- Trời trở lạnh nên mặc ấm 1 chút!

- Chàng sủng ái mình ta rốt cuộc là muốn ta chết sớm hay có ý đồ gì vậy?- Tôi xếch 1 bên mày lên hỏi.

- Đâu có chứ! Sao ta lại muốn nàng chết? 1 lần là chưa đủ!- Hắn ôm tôi vào lòng, vùi mặt vào mái tóc đang xoã dài. Tôi xấu hổ càm ràm:

- Hậu cung thế nào cũng tìm cách giết ta thôi!

- Chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng!- Hắn vẫn ôm chầm lấy tôi từ phía sau, còn siết chặt vòng tay hơn nữa. Tôi hỏi hắn:

- Sao chàng về cung rồi không trở lại cứu ta?

- Cho nàng ra ngoài chịu khổ mới biết ta đã đối xử tốt với nàng như thế nào. Nàng là cái thể loại thích ăn trái đắng, nhẹ nhàng nâng niu thì tìm cách bỏ trốn, đến lúc nguy hiểm mới gọi tên ta. Nàng xem ta là cái gì vậy hả?- Hắn buông tôi ra, tức giận nói.

- Bảo kê!- Tôi chép miệng. Hắn liếc tôi mấy cái tỏ vẻ không hài lòng. Tôi chợt nhớ đến bức tranh trong rừng trúc, vẻ mặt thay đổi như kiểu bị phản bội, ngùn ngụt lửa giận. Vương Kim thấy vậy lùi lại mấy bước, hỏi:

- Nàng sao thế?

- Ta hỏi chàng, bức tranh thiếu nữ ở rừng trúc, chàng vẽ ai?- Tôi nghiến răng trèo trẹo. Hắn đảo mắt suy nghĩ mấy lần rồi bật cười:

- Không phải của ta!

- Mật thất ở cung của chàng, bức tranh đó không phải của chàng thì của ai?- Tôi bực dọc quát lên.

- Ừm... của Tiên đế vẽ cho nải nải. Nải nải lúc trước là 1 mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Ta sợ mấy bức tranh bị nhoè ố nên giữ lại 1 bức, khi nào có thời gian sẽ vẽ lại cho mới!

Ồ, thì ra là thế. Do tôi quá đa nghi chăng? Tôi nhìn hắn thật lâu, thấy được vẻ thành thật không nói dối thì mới gật đầu tin tưởng. Hắn đi đến đầu giường, lấy thêm 1 chiếc hộp gỗ xoang đào giống ở rừng trúc đưa cho tôi. Tôi cầm lấy, hỏi:

- Cái này là gì?

- Mở ra xem đi!- Hắn mỉm cười nhướn mày.

Tôi hoài nghi mở ra. Bên trong có rất nhiều tranh vẽ. Tôi cầm 1 bức lên xem thử, là... tranh vẽ tôi? À không, vẽ Nha Đầu nhưng vẽ Nha Đầu cũng như vẽ tôi rồi. Nhưng bức tranh này tôi đang ngâm mình trong dòng suối, chỉ vẽ bóng lưng và nửa khuôn mặt. Bức tranh vẽ rất có hồn, làm người ta nửa tò mò, nửa cuốn hút. Cái tên sắc lang này!!! Tôi đập bàn:

- Sao chàng lại vẽ thô thiển thế hả?

- Lần đầu tiên ta gặp nàng mà... có viết ngày tháng vẽ nữa. À, có điều, lúc đó... chỗ này chưa to nhưng thế!- Hắn gian tà liếc nhìn ngực tôi. Theo phản xạ tôi lấy tay che lại, trợn mắt:

- Có tin ta móc mắt chàng ra không?

- Còn gì mà ta chưa thấy qua chứ?- Hắn nhếch mép. Tôi cầm hộp gỗ ném về phía hắn, Vương Kim né sang 1 bên đưa tay chụp lấy cái hộp, mỉm cười:

- Còn rất nhiều tranh mà... Sao nàng chỉ xem có 1 bức vậy?

- Đầu óc dâm loạn như thế thì tranh vẽ cũng không được bình thường!- Tôi nghiến răng nghiến lợi. Hắn bĩu môi:

- Làm gì có! Nàng xem, mỹ nữ vén rèm châu đây. Còn nữa, tân nương cởi khăn đội đầu. Mỹ nhân bên tiểu bạch thỏ!

Ô. Thời này đã có máy chụp ảnh rồi ư? Từng khoảnh khắc trong đời tôi đều được hắn ghi lại. Tuy ngoài mặt tỏ vẻ nhởn nhơ nhưng thật ra tôi sung sướng đến phát điên. Có cái gì đó gọi là cảm động, hạnh phúc dâng trào. Tôi liếc hắn:

- Chàng rãnh rỗi đến đây nói chuyện phiếm với ta ư?

- Không, đưa nàng đi thỉnh an thái hậu. Ta sợ 1 mình nàng đi sẽ bị gây khó dễ!- Hắn tỉ mỉ bới tóc cho tôi.

- Không sớm cũng muộn phải gặp nhau. Chàng sợ bà ấy giết ta ư?

- Không sợ. Chỉ sợ bị ức hiếp. Đến lúc đó, nàng lại trút giận lên đầu ta!- Hắn cài chiếc trâm vàng lên đầu tôi rất chăm chú.

- Ừm... chàng làm kiểu tóc quái đảng gì thế? Tránh ra, bảo A Tú vào làm đi!- Tôi nhìn cái đầu như ổ quạ của mình thì hét lên nóng giận. Vương Kim gãi đầu cười hề hề rồi gọi A Tú vào làm tóc. Cái tên này...

********

Tôi quỳ xuống thỉnh an thái hậu. Bà ta đã ngoài 50 nhưng thần sắc chỉ như vừa 30, xinh đẹp kiều diễm động lòng người. Ẩn chứa sau vẻ đẹp đó là 1 tâm địa xấu xa, độc ác. Bà ấy vẫn còn để bụng chuyện trước kia, nhìn thấy tôi liền xoay mặt đi chỗ khác. Vương Kim thấy vậy liền dâng trà lên cho bà ấy:

- Thái hậu, dù sao thì cũng là lỗi do ta bắt nàng ấy diễn tròn vai. Công chúa bệnh cũng là sự cố, người đừng giận nữa!

Thái hậu không nhận tách trà, để Vương Kim cứ cầm mãi ở trên không. Quả thật, tuy Linh San không sợ trời không sợ đất nhưng phải sợ lòng dạ đàn bà. Leo lên được chức thái hậu đâu dễ dàng gì, cho nên, hơn ai hết, tôi sợ bà ta ban chết bất thình lình để Vương Kim khỏi lập tôi làm hậu, nắm lấy quyền hành từ trong tay bà ta.

Nếu so ra với các quý phi, người đáng để lập hậu nhất là Liêu công chúa. Nhưng nàng ta cũng là người khó khăn nhất mới có thể lên ngôi hoàng hậu. Bởi vì, dù có thông minh, tài giỏi đến đâu cũng chỉ là người ngoài nước, chỉ sợ nàng ấy thâu tóm quyền hành, Liêu quốc như hổ mọc thêm cánh không kiêng kị Vương triều nữa, đàn áp lấn quyền, sớm muộn gì cũng xảy ra chiến tranh. Dù vậy, chỉ cần nàng ta an phận, bình chân như vại mà hưởng phước thì triều đình sẽ vững mạnh, 2 quân liên kết thì còn gì bằng.

Tôi là người khó có thể tiến lên chức vị ấy nhất. Nhưng chỉ cần được Vương Kim sủng ái ngày nào thì ngày ấy tôi vẫn còn hy vọng. Chỉ còn cách chiếm ngôi mẫu nghi thiên hạ, tôi mới an tâm về cái mạng bé nhỏ của mình.

- Thái hậu, nhi thần vạn lần có lỗi!- Tôi quỳ xuống dập đầu. Bà ta vẫn không quan tâm, tôi nên nức nở hơn?

- Lui ra hết đi. Ta muốn nghỉ ngơi!- Bà ấy phất tay, giọng lạnh tanh.

Mẹ kiếp, thiệt sướng, nãy giờ chỉ mong câu đó. Vương Kim đỡ tôi dậy, cả 2 cáo lui, đi còn nhanh hơn cả chạy. Đến ngự hoa viên, tôi mới thả lỏng được cơ thể.

Sáng sớm, hoàng thượng đã bắt tôi viết lá thư đoạn tuyệt tình cảm tàn nhẫn gửi về cho Phương Bạch Hàn. Tôi cũng đành làm theo. Trong thư chỉ vỏn vẹn vài chữ ngắn ngủi:“ Có duyên không phận, hẹn chàng kiếp sau!” Sát thương cũng kha khá nhỉ?

Hoàng thượng chỉnh lại áo choàng cho tôi hỏi:

- Có lạnh không?

- Chàng cuốn ta mấy lớp áo rồi? Đang nực chết đi được!- Tôi liếc hắn, hắn nở nụ cười tươi rói, kéo tôi vào lòng:

- Nghĩ tới việc ngày ngày được chăm sóc, gặp mặt nàng, ta vui lắm. Kiếp này ta sống không uổng rồi!

- Chẳng phải ngày mai chàng đi trông coi biên giới với Sở quốc sao? Ngày ngày chăm sóc cái gì chứ?- Biên giới giữa 2 nước chưa bao giờ là ổn.

- Có thể mang nàng theo thì tốt biết mấy nhưng ở đó khá nguy hiểm, không biết khi nào khai chiến. Ngoan ngoãn ở trong cung đợi ta về!- Hắn dặn dò tôi kỹ lưỡng. Bảo Tống Quốc Hưng, thân cận bên mình bảo vệ tôi. Hình như hắn cũng tính đến chuyện tôi bị sủng ái mà gặp rắc rối. Bình thường tôi dính sát lấy hắn, căn bản là các cô nàng không ra tay được, lúc hắn đi, nhất định tôi sẽ bị hành hạ cho thê thảm. Chi bằng mang tôi theo, sa trường nguy hiểm nhưng cũng không nguy hiểm bằng lòng dạ đàn bà.

- Chàng mang ta theo đi. Khó khăn gian khổ bao nhiêu cũng chịu được!- Tôi mè nheo, nắm tay hắn lắc lắc.

- Sao vậy?- Hắn hỏi lại.

- Tất nhiên là sợ...- Sợ thái hậu, sợ đủ thứ!

- Nàng cũng biết sợ sao? Ở đây cai quản hậu cung cho tốt, đừng chạy lung tung, kẻo chọc giận thái hậu!- Hắn lại có hảo ý dặn dò.

Tôi chép miệng. Bây giờ địa vị của tôi không phải là công chúa, mà là cái gai trong mắt tất cả vương phi. Đúng rồi, tôi phải liên thủ với Lão Phật Gia...

Tối đêm đó, trước khi đi hắn vẫn quấn lấy tôi không rời. Phen này, tôi không bị đánh ghen tả tơi mới là lạ. Nhưng chồng các người cũng là chồng tôi, chỉ khác nhau ở việc tôi hàng ngày được tưới nước chăm sóc, còn các cô chỉ là mảnh đất khô cằn.

Tôi là người hiện đại, tư tưởng 1 vợ 1 chồng nên tuyệt đối không nhường được.

Tối đêm qua bị dần cho tả tơi, đến trưa hôm sau, hắn đi rồi tôi mới dậy được. Đàn ông không nếm thử thì thôi nhưng nếm được rồi thì sẽ dày vò chẳng thương hoa tiếc ngọc như thế. A Tú tắm rửa cho tôi, còn thuận miệng đếm mấy vết hôn trên người làm tôi xấu hổ gần chết, mắng:

- Em đừng đếm nữa có được không?

- Hoàng thượng ban ngày duyệt tấu chương, ban đêm lại phải “làm việc”, chẳng biết có mệt không nhỉ?- A Tú trêu tôi cười khúc khích. Tôi nghe thấy thế liền trơ ra như khúc gỗ, cảm thán:

- A Tú, em vẫn chưa gả cho ai, đừng phát ngôn mạnh miệng như thế!

- Không gả càng tốt, em sẽ hầu hạ nương nương đến già.- A Tú massage mặt cho tôi, nói.

- Nói dối, ta nghe Đại Ngưu kể cả rồi, em để ý người ta có đúng không? Người ta cũng đang tích cực giảm cân để xứng đôi với em đó!

A Tú bị tôi nắm thóp giật mình, làm rơi mấy giọt nước lên mặt tôi, chu môi:

- Nương nương, làm gì có!

Tôi mở mắt ra nhìn con bé rồi lại phì cười:

- Sao em lại đỏ mặt?

- Hả? Có ư?- A Tú vội đưa tay vỗ mặt mình mấy cái. Tôi nhếch mép:

- Bà cô ơi, Đại Ngưu cũng tuấn tú nhưng do hắn béo quá thôi, Đại Ngưu hiện giờ đang làm đại tổng quản lại có ơn với hoàng thượng, đảm bảo, đường công danh sẽ còn sáng lạn.

- Nương nương...- Bị tôi nói trúng yếu điểm, A Tú đành nũng nịu với tôi. A Tú à, 1 đời người chỉ có 1 lần lên xe hoa, vậy nên, nương nương sẽ chọn giúp em thật kĩ.

Nếu muốn cưới, phải cưới người như Đại Ngưu. Đàn ông thông minh quá không phải lúc nào cũng tốt. Vương Kim vận mệnh đào hoa, khí chất tài năng hơn người cũng làm tôi lo sợ. Vậy nên, tôi nghĩ, gả cho Phương Bạch Hàn mới thực tốt. Nhưng ông trời lại bắt tôi yêu phải người như Vương Kim, tôi biết trốn đường nào? Chỉ còn cách đứng lên bảo vệ hạnh phúc của chính mình. Hậu cung cũng chỉ là những người đàn bà tranh sủng, chỉ cần Vương Kim không gạt tôi sang 1 bên thì tôi vẫn có thể làm hoàng hậu bằng cách... hạ bệ từ từ từng người một. Nhưng... chỉ sợ tôi chưa kịp ra tay thì bọn họ đã thủ tiêu tôi trước.

Về cung cũng đã lâu, tôi dặn A Tú mang vải vóc, bào ngư, tổ yến sang cho công chúa. Từ lúc gặp nhau ở kinh thành đến nay, tôi mới có dịp gặp lại nàng ấy. Liêu công chúa xinh đẹp hơn hoa, đôi mắt to tròn sáng hơn trăng rằm chính là nét thu hút nhất. Nếu nói hoa nhường nguyệt thẹn thì cũng không sai chút nào. Thấy tôi vào vấn an, nàng ấy sững sờ 1 chút rồi nở nụ cười:

- Linh San. Không ngờ, chúng ta có cùng 1 phu quân!

Nụ cười hiền hậu nhưng lời nói thì chẳng khác gì dao lam nhỉ? Tôi hít 1 hơi thật sâu:

- Xin lỗi, ta cũng không ngờ sẽ có ngày này!

- Ta nhớ cô còn nhờ ta chủ trì hôn lễ với Phương đại phu kia mà. Hay chê chàng ta thấp kém, không sánh được với vua?- Nàng ta đứng dậy, xem xét mấy xấp vải tôi mang tới, nhếch môi.- Vải vóc hoàng thượng ban tặng đúng là đẹp hơn vải ở kinh thành!

- Đủ rồi, khi khác ta lại ghé. Liêu nương nương không cần tiễn!- Tôi phất tay nhanh chóng rời khỏi đây. Chỉ sợ đôi co qua lại, tôi không kiềm chế được mà manh động. Vốn dĩ, hậu cung làm gì có tình bạn?

Tôi ngoan ngoãn ở tẩm cung của mình, kéo bọn thái giám, người hầu lại chơi bầu cua. Tôi cũng không rõ đã ăn hết bao nhiêu tiền của bọn họ, cũng chẳng biết chơi được bao nhiêu ngày, túi ngày càng đầy nhưng người thì càng chán nản. 1 hôm ăn xong, tôi nằm dài trên giường, chẳng buồn cờ bạc nữa.

Đại Ngưu chạy vào, đưa tôi bức thư:

- Hoàng thượng gửi thư cho nương nương.

- Đọc cho ta nghe, ta đang rất mệt!- Thật sự, rãnh rỗi quá cũng làm tôi mệt mỏi, người ta gọi là liệt nhược.

- Hoàng thượng nói tháng sau mới về được, nói rất nhớ nương nương.

- Hắn đi bao lâu rồi?

- 2 tháng.- Đại Ngưu đáp. Ôi, 2 tháng rồi, mốc meo cả rồi. Tôi gật đầu rồi cho hắn lui ra. Hắn đi 2 tháng rồi ư? Hình như kinh nguyệt của tôi vẫn chưa có. Tôi cứ bỏ qua không quan tâm, chẳng lẽ có thai?

Không được, Vương Kim không có ở đây, bọn Vi quý phi sẽ làm hại đứa trẻ này. Hay do khí huyết tôi không lưu thông, bị nóng trong người?

Tôi lo lắng đứng dậy chạy lại trước gương nhìn chiếc eo nhỏ nhắn của mình, hình như đã to hơn 1-2 cm. Chắc là do ăn rồi nằm đây mà. Hôm bữa, A Tú mang cháo cá đến, tôi liền mắc ói, cảm thấy cháo rất tanh. Phải chi thời này có que thử thai thì tốt biết mấy. Tôi không dám cho mời đại phu, sợ lộ tin tức ra ngoài. Con của tôi, ngoài Vương Kim, nải nải cùng tôi yêu thương ra thì chẳng ai mong muốn nó sống sót cả.

Tôi đi đi lại lại trong ngự hoa viên, hít khí trời cho khỏe khoắn. Tôi nhất định phải đợi đến khi Vương Kim về, xin lánh khỏi hậu cung 1 thời gian để dưỡng thai, tuyệt đối không thể để lọt tin tức ra ngoài.

Đúng lúc, tôi bắt gặp Phương Bạch Hàn từ tẩm cung của công chúa đi ra. Trong cung không có đại phu hay sao lại mang huynh ấy từ kinh thành vào? A Tú hớt ha hớt hải chạy đến lay tay tôi:

- Nương nương, người hay tin gì chưa? Công chúa có thai rồi?

- Cái gì?- Tôi trợn tròng mắt, đưa 1 tay vuốt bụng mình. Sao công chúa lại có thai được, Vương Kim nói chưa hề đụng đến cô ta mà?

- Đúng vậy mà, tin tức đã truyền đi khắp hậu cung rồi.- A Tú gật đầu chắc nịch. Vậy còn con của tôi?

- Ừm, ta biết rồi.- Có 1 tuần, ngày nào hoàng thượng cũng đến đó tâm sự, lại say xỉn, chắc chắn đã làm bậy rồi.

- Vậy thì không ổn rồi!- A Tú nắm tay tôi lắc lắc lo lắng. Nè, tôi mới là vợ vua, tôi không lo thì em lo làm gì?

- A Tú, có phải 2 tháng nay ta không có kinh nguyệt không?- Tôi hỏi lại A Tú cho chắc chắn.

- Nương nương, tháng trước vừa có mà!- A Tú đáp. Vậy ra là tôi quên? Tôi căn dặn:

- Mang cây nhân sâm hoàng thượng cho ta qua chỗ Liêu quý phi chúc mừng!

- Có cần tẩm thuốc vào không?- A Tú hí mắt nhìn tôi. Tôi liền mắng:

- Em mà giở trò, truy ra thì có 10 cái đầu cũng không đủ chém!

- Nương nương tha tội!- Con bé liền quỳ xuống dập đầu với tôi.

- Em đang chọc ta tức chết đó hả? Đi lấy nhân sâm màu đi. Nói ta đang bị phong hàn, sợ lây bệnh nên không qua!- Tôi phẩy tay với A Tú.

- Tuân mệnh!

Nói xong, A Tú đi nhanh hơn cả chạy, mất hút bóng. Tôi đột nhiên buồn nôn, vịnh vào lan can trên cầu, vuốt ngực mấy cái. Có thật là không có thai không vậy?
Bình Luận (0)
Comment