- Mộc Hiên, nàng đem số ngân lượng này phân phát cho những người dân tị nạn. Năm nay mất mùa, đói kém hoành hành, ta tích cóp được chút đỉnh, mong là vừa đủ.- Tuy tôi làm nhiều chuyện ác nhưng cũng biết nghĩ đến người khác. Chết đi sống lại, thì phải sống cho thật ý nghĩa.
- Ngươi không đi cùng ta à?
- Ta đi làm gì?- Tôi chải tóc trước chiếc gương vàng.
- Ngươi tốt bụng như thế, sao không để bọn họ biết ơn!
Nghe Mộc Hiên nói cũng có lí, làm nữ hiệp giang hồ cũng oai lắm chứ. Tôi mỉm cười:
- Chúng ta cùng làm nữ đại hiệp!
Bước ra khỏi kinh thành mới thấy được, nơi đây không hẳn quốc thái dân an. Người nghèo, tị nạn đông như kiến. Chắc do mấy tên tham quan bòn rút. Đã vậy, hàng tháng tôi còn cúng thêm bọn chúng mong cùng hội cùng phe. Được lắm, sau chuyện này, tôi nhất định sẽ lấy lại tất cả.
Người già, trẻ em nheo nhóc. Tôi và thúc thúc phát cơm không xuể. Người trong Cái Bang chạy đôn chạy đáo mua gỗ dựng nhà, mua gạo nấu cháo. Mỗi người một việc, chỉ mong có thể qua kiếp nạn này.
Đợi mọi người đều được ăn uống, tôi mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Tuy rất vất vả nhưng lại thấy trong lòng thoải mái, vui vẻ lạ thường.
- Nha Đầu, thúc thúc tự hào về con!- Thúc thúc đưa tôi chén nước, ông nở nụ cười. Tôi cũng phì cười:
- Thúc thúc, thúc đừng trêu con!
- Lúc trước chúng ta làm ăn mày, khổ cực bao nhiêu cũng chịu đủ. Bây giờ lại còn có thể giúp cho mọi người. Ta vui lắm!
Tôi nắm lấy đôi bàn tay chai sần của thúc thúc, tựa đầu vào vai ông:
- Chỉ cần thúc thúc thấy việc này chính nghĩa, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để phân phát cho mọi người!
Ông xoa xoa đầu tôi. Rốt cuộc thì tôi đã hiểu, hạnh phúc là như thế nào. Có người thân, giúp đỡ được mọi người xung quanh, chỉ thế thôi...
Những người từ độ tuổi thanh niên trở lên bắt đầu đi trồng trọt lại. Không trồng được lúa thì trồng khoai, sắn. Không trồng được khoai, sắn thì trồng ngô, đậu. Cứ ngồi không than vãn chi bằng đứng dậy thay đổi mọi thứ.
Tôi và Mộc Hiên dạy chữ cho mấy đứa trẻ trong vùng, cuộc sống vô cùng tất bật.
Thanh lâu để cho phụ thân lo mấy tháng, xong việc ở đây, tôi liền trở về làm chủ.
Mùa màng lại bội thu, người dân trong kinh thành ai ai cũng mang ơn tôi, cảm ơn khôn xiết. Đi đâu cũng biết thanh danh của “Linh San” cô nương.
Thi thoảng, tôi vẫn đến thăm viếng họ, cho thêm ngân lượng vừa moi được thì bọn công tử đàn đúm hay bọn tham quan háo sắc. Đời sống bá tánh được cải thiện rõ rệt. . .
******
- Khởi bẩm hoàng thượng, từ khi có Xuân Hoa lầu, các nam nhân trong kinh thành liền lơ là học vấn, chuyện vợ con gia đình cũng xào xáo. Xin người ban lệnh dở bảng hiệu.
- Còn có cả sòng bạc của Xuân Hoa lầu.
- Xin bệ hạ khâm thử. . .- Các vị đại thần trong triều cúi lạy.
Người ngồi trên ngai vàng khẽ cười, ra hiệu bình thân. Nam nhân kia khí chất phi phàm, dung mạo tuấn mĩ, hiểu rõ dân tình thế thái nên trị vì được quốc thái dân an. Nhưng chỉ mới 3 năm, mọi chuyện liền thay đổi.
- Xuân Hoa lâu là của ai?- Đôi môi mỏng mấp máy, ngữ khí nhẹ nhàng, phong thái dứt khoát.
- Khởi bẩm, chúng di thần đều không biết.- Tống quốc sư bẩm báo.
Hoàng thượng chống tay, nghiêng đầu suy nghĩ. Đôi mắt phượng sáng quắt lên, mang đầy tia cười.
- Hôm nay thiết triều đến đây. Mọi chuyện các khanh bẩm báo, trẩm sẽ suy nghĩ. Bãi triều!- Nói xong, người liền đứng dậy, xoay người đi vào trong.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Xuân Hoa lâu, rốt cuộc do ai làm chủ lại có khả năng phi thường đến vậy? Làm cho kinh thành không một ngày yên ổn. Nếu điều tra ra, nhất định phải xử trảm ngay lập tức để làm gương. . .
*****
- Nha Đầu, có khách quý đến, nói muốn gặp bà chủ thanh lâu!- Mộc Hiên chạy ngay vào báo tin. Tôi khẽ đảo mắt, nở nụ cười nịnh nọt với cô bạn:
- Mộc Hiên... ra đó nói với người ấy, nàng là chủ thanh lâu!
- Cái gì? Sao ngươi không ra đó?- Mộc Liên trợn mắt lên ngạc nhiên. Tôi đảo mắt lần hai:
- Nhỡ có ý đồ xấu xa gì thì sao?
- Nè, ta cũng là mỹ nhân khuynh thành, ngươi sợ thì ta không sợ chắc?- Mộc Hiên tức giận xoắn tay áo định lôi tôi ra. Tôi bất đắc dĩ cất lại số vàng bạc đang đếm trên giường vào chiếc tủ gỗ khóa lại. Tôi đeo chiếc khăn che mặt mỏng màu hồng, yểu điệu bước ra, nằm dài trên chiếc giường, buông rèm châu phía trước. Mộc Liên mời người vào.
Vừa nhìn thấy người đó, tim tôi nhảy cẫng lên, đánh lô tô trong lồng ngực. Tên... tên biến thái dám nhìn trộm tôi tắm ở bờ sông hôm nào kia mà. Aaaa, tuy chỉ mới nhìn sơ qua hắn nhưng ấn tượng đầu tiên không bao giờ phai nhòa. Được lắm, oan gia ngõ hẹp.
- Tại hạ họ Vương, tên Kim, hiện đang kinh doanh trang sức ở phía Nam.- Hắn đưa tay lên ra điệu bái kiến. Tôi cũng đáp lại:
- Tiểu nữ họ Tô, cứ gọi là... Tô cô nương!
- Tô tiểu thư. Thật thất lễ khi yêu cầu nàng phải đích thân gặp mặt.- Hắn ta khẽ cười. Rõ ràng biết thất lễ vẫn làm kia mà.
- Vương công tử muốn gặp dân nữ để làm gì?
- Ta muốn biết, ai là chủ Xuân Hoa lâu.- Hắn đi thẳng vào vấn đề. Được, khá thẳng thắn.
- Tiểu nữ nhan sắc tầm tầm bậc trung, tài năng cũng không, thật lấy làm hổ thẹn. Công tử, người gặp ta chỉ tổ thất vọng!- Tôi khéo léo từ chối. Hắn ung dung uống một ngụm rượu, là loại rượu thượng hạng nhất ở kinh thành. Tôi đã bao trọn hết thứ rượu quý ấy, nếu muốn thưởng thức, chỉ khi đến Xuân Hoa lầu mới được, còn không thì hoàng thân quốc thích, hoàng đế ban thưởng mới có mà uống. Hắn đi đến sát bên rèm. Tôi nhìn rõ được nửa khuôn mặt anh tuấn kia. Đôi mắt phượng, chân mày kiếm, khuôn mặt chữ điền, chắc chắn không phải hạng người tầm thường đến để trêu hoa ghẹo nguyệt.
- Ta muốn nàng... ngừng hoạt động thanh lâu này!
- Xằng bậy!- Tôi vỗ tay lên giường. Hắn là ai? Muốn bảo dở thì dở sao? Bao nhiêu công sức của tôi đã đổ vào. . .
- Nếu không, nàng phải chết.- Hắn ta không khách khí vén rèm châu, nhìn vào tôi. Tôi ngồi bật dậy, cầm cây sáo tiêu trong tay áo thủ thế.
Hắn ta bật cười. Dung mạo của hắn xuất thần, làm tôi hơi choáng với vầng hào quang từ hắn toả ra.
- Ngươi...
- Ta chỉ đùa thôi mà. Nàng xinh đẹp thật!- Hắn ta ngồi lại trên ghế, thích thú ngắm nhìn tôi dù vẫn còn đang đeo chiếc mạn che mặt.
Tôi bước đến, ngồi đối diện hắn rót rượu. Vừa rót tôi vừa nhìn khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng của hắn đang mang dáng vẻ khoái chí.
- Vương công tử, mời...
Tôi nâng ly rượu lên đưa cho hắn. Hắn ta mỉm cười, đôi môi mỏng cong nhẹ thu hút. Tôi thuộc dạng người... háo sắc nên cầm lòng không đậu, muốn bay đến cưỡng bức sạch sẽ hắn ngay.
Hắn đón lấy chén rượu, chỉ ngửi sơ qua mùi, không uống. Tôi châm chọc:
- Sợ có thuốc sao?
- Thanh lâu là chốn trăng hoa, có “xuân dược” là không tránh khỏi.
Câu nói đầy vẻ miệt thị. Gái thanh lâu mưu mô xảo trá, tất nhiên rồi.
- Mục đích của ngươi đến đây là gì?- Tôi nói thẳng, nhìn xoáy vào đôi mắt kia. Hắn ta xoay đi chỗ khác, khoé môi vẫn giữ nụ cười ngạo mạn:
- Nàng đã tiếp bao nhiêu khách?
- Chưa từng.
Hắn ngồi thẳng người lên, thích thú xoay về phía tôi, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn thật lâu.
- Nói láo!
- Ngươi nghĩ ra cái giá để ta tiếp khách thử đi.- Tôi châm chọc hỏi lại. Hắn khinh thường nghề kĩ nữ như vậy, không cần khách khí làm gì.
- Vậy tại sao ta chỉ nói muốn gặp chủ Xuân Hoa lầu, nàng lại nhanh chóng gặp ta?
- Ngươi đem người bao vây bên dưới, đừng nghĩ ta không biết.
- Thông minh!- Hắn vỗ tay. Tôi chán ghét xoay người, đứng dậy:
- Ngươi cũng mở thanh lâu, muốn ta chia sớt địa bàn sao?
Hắn ta bật cười thành tiếng.
- Ti tiện như vậy, Vương mỗ không dám động tới!
Tôi tức giận, lăm lăm đi về phía hắn rút tiêu. Hắn không có quyền phỉ báng nghề nghiệp của người khác. Đâu phải ai sinh ra cũng giàu có, đầy đủ như hắn. Xuân Hoa lâu bán nghệ không bán thân, ngay cả khi khách hàng “đòi hỏi“. Nếu cô nương ở đây thực sự đồng ý, mời họ sang chỗ khác “hành sự“. Xuân Hoa lâu không phải ổ chứa.
- Ngươi không được phỉ báng người khác!- Tôi cảnh cáo, cây tiêu vẫn ở bên tay.
- Thứ lỗi, từ ngày Xuân Hoa lâu lập ra đến giờ, kinh thành xào trộn, gia đình tan vỡ rất nhiều. Vậy nên, hôm nay, ta đến đây để san bằng nơi này. Còn nàng, ta không quan tâm!
- Hừ, gia đình tan vỡ là do bọn họ ham mê tửu sắc. Xuân Hoa lầu không cướp mất gia đình của ai cả. Những cô nương ở đây đều lương thiện, bán nghệ không bán thân. Hơn nữa, ta dựng nên nơi này để làm... việc thiện. Nói ra, ngươi chỉ nói ta khoe khoang!- Tôi tận tình giải thích cho hắn hiểu. Đám người bên dưới cũng không ít, đàm phán, tránh được thiệt hại bao nhiêu thì tránh.
Hắn ta phẩy cây quạt trước ngực nhè nhẹ.
- Ngươi làm việc gì?
- Ta không muốn khoe khoang. Ngươi là ai? Nước sông không phạm nước giếng, đột nhiên đến đây làm loạn?
- Ta chỉ thấy bất bình, muốn dẹp loạn, yên dân!- Hắn ta trầm ổn nói.- Thôi được rồi, ta sẽ điều tra rõ chuyện này sau. Nàng tháo khăn che mặt ra cho ta xem!
Tôi dĩ nhiên không chịu, nhíu mày:
- Tại sao ta phải...
Chưa kịp đôi co dứt câu, khăn che mặt đã bị cây quạt nhẹ nhàng tháo xuống. Tôi mở to mắt nhìn hắn. Đồng tử của hắn khẽ dao động, mang đậm ý cười. Hắn nhìn tôi thật lâu. Tôi bặm môi, đi đến giật chiếc khăn lại nhưng hắn liền giấu cây quạt ra sau lưng:
- Là nàng...- Hắn nở nụ cười mê hoặc lòng người.
- Tên chết tiệt!- Tôi rít qua kẽ răng. Đúng là hắn không quên được cảnh xuân của nữ nhân tắm hôm ấy. Hắn vẫn một mực muốn trêu đùa, không chịu trả khăn lại.
- Nói đi, là nữ nhân đang tuổi xuân thì lại đi làm tú bà?- Hắn ta không nén được tò mò muốn biết nguyên nhân. Tôi nhíu mày không thèm trả lời.
Mộc Hiên đẩy cửa vào hét lớn:
- Bọn họ đả thương thúc thúc rồi!
- Cái gì?- Tôi ngạc nhiên. Hắn ta nhướn 1 bên mày, phất áo đi xuống dưới.
Quá đáng!
Tôi từ phía sau chạy đến, túm cổ áo hắn, dùng tiêu kê trước cổ kéo xuống sảnh. Bọn binh lính đang gây náo loạn bên dưới. Thúc thúc bị chém rách 1 mảng da thịt lớn. Tôi nổi giận quát:
- Các ngươi còn làm càn, ta giết hắn!
Hắn ta khá thản nhiên, không lo lắng. Với sức lực và võ thuật hắn có, hoàn toàn có thể thoát khỏi tay tôi nhưng hắn lại để yên cho tôi tác oai tác quái.
- Ai ra lệnh các ngươi đả thương người khác?- Hắn ta nhìn xung quanh, không bám vào riêng lẽ một người.
- Thưa công tử, hắn ta muốn xông vào trong đó, chỉ sợ gây khó dễ cho người.- 1 tên sai nha bẩm báo. Rốt cuộc hắn là quan phủ nơi nào có thể mang theo nhiều binh lính như thế?
- Thúc thúc, ta đưa người đi đại phu.- Tôi thu tiêu, mặc kệ đám người đó. Trước mắt xử trí vết thương của người trước đã, máu nhiều như thế chỉ sợ nguy hiểm. Tôi không xoay người lại nhìn Vương Kim, bảo.- Hôm nay Xuân Hoa lầu không tiếp khách, mời các người đi cho.
- Haha, chúng ta đi!- Hắn ta ung dung bước xuống lầu cười cợt.
- Khoan đã, là ngươi đả thương thúc thúc ta có đúng không?- Tôi hỏi lại khi đi ngang tên bẩm báo chuyện. Tên đó e sợ gật đầu. Không chần chừ, tôi phóng cây tiêu trong tay vào tay phải của hắn. Hắn rên lên một tiếng thật lớn.
- Kim tiêu của ta có độc, chỉ cần thúc thúc ta tàn phế thì ngươi nên chặt bỏ cái tay đó là vừa.- Ăn miếng trả miếng, đạo lý muôn thuở.
Tôi đưa thúc thúc đến gặp Phương đại phu. Phương đại phu khá trẻ tuổi, tay nghề lại cao. Hắn rất ngưỡng mộ tinh thần nghĩa hiệp của tôi. Vừa nhìn thấy tôi, như vớ được vàng, hắn nở nụ cười thật tươi rồi thu lại khi thấy thúc thúc máu me đầy tay.
- Phương đại phu, làm phiền ngài chữa vết thương này cho thúc thúc ta. - Tôi đỡ ông ngồi trên ghế, còn mình đứng bên cạnh. Phương Bạch Hàn nhanh chóng cầm hộp thuốc đi đến, nhíu chặt đôi mày kiếm nhìn vào vết thương.
- Xuân Hoa lầu có chuyện ư?
- Ừ... thành phần khủng bố nào đó muốn dẹp bỏ, ta cũng không rõ.
- Xuân Hoa lâu rõ ràng chỉ là nơi giải trí, không đắc tội với bất kì ai, tại sao lại...?- Hắn ta vừa cắt chiếc áo của thúc thúc ra, vừa hỏi tôi. Tôi mỉm cười:
- Đừng lo, sẽ không sao đâu!
Hắn nhìn tôi đến ngây ngốc. Tôi thu lại nụ cười, nhíu mày nhìn hắn. Thúc thúc từ nãy đến giờ im lặng liền đập cái bốp vào tay hắn:
- Phương Bạch Hàn, Nha Đầu xinh đẹp quá chứ gì?
Nói xong, ông bật cười thành tiếng. Tôi ngại ngùng xoay mặt đi chỗ khác. Mặt Phương đại phu đỏ lên, hắn cũng cười trừ.
- Vết thương cũng không sâu lắm, tịnh dưỡng vài ngày là khỏi.- Hắn ta quấn băng xong, ôn nhu nói với thúc thúc. Tôi gật đầu, đưa ngân lượng cho hắn. Hắn liền đẩy lại:
- Linh San cô nương hành hiệp trượng nghĩa, Phương mỗ lấy làm hâm mộ. Không dám nhận tiền, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà!
- Phương đại phu nói vậy thì ta đành mời đại phu 1 bữa cơm. Khi nào rãnh chúng ta sẽ ra ngoài ăn, được chứ?- Tôi mỉm cười, phẩy tay. Phương Bạch Hàn lập tức gật đầu như cái máy.
Thúc thúc cười lớn:
- Xem ra Phương Bạch Hàn ngươi phải lòng cháu gái ta rồi. Nha Đầu còn không mau thành thân sẽ là lão cô nương đó!
- Thúc này...- Tôi cắn môi e thẹn. Nam nhân khắp kinh thành, quả thật, tôi chỉ xem Phương Bạch Hàn vào mắt. Khôi ngô, tuấn tú, lương thiện, chăm chỉ, tính tốt gì cũng có. Hắn ta nghe thấy như thế, đôi mắt sáng rực, nhìn tôi trân trân. Tôi xoay đầu đi:
- Không nói chuyện đó nữa!
- Linh San cô nương... nàng...- Hắn bỏ lấp lửng câu nói, làm tôi cũng không biết hắn nghĩ gì.
Bây giờ tôi đã 22 tuổi, nhưng trong thể xác của cô gái 17. Sống ở đây gần được 1 năm, không ai trong kinh thành là không quen biết. Tên Vân Long đào mỏ gì đó đã bị tôi vứt sang một bên từ sớm. Phương Bạch Hàn lại là người tốt, nam nhân hiếm có trên đời, nếu không nắm bắt cơ hội, e là hối hận.
- Tối nay nàng có rãnh đi ăn cùng ta không?- Phương đại phu hỏi tôi. Tôi chưa kịp trả lời đã bị thúc thúc đẩy eo đến trước mặt hắn.
- Lúc nào mà nó chẳng rãnh rỗi. Đi cả ngày cũng được chứ đừng nói buổi tối. Thanh lâu và sòng bạc, cứ giao cho ta!- Thúc thúc vỗ ngực. Tôi không tự chủ được, ngại ngùng nhìn ý trung nhân của mình trước mặt. Phương đại phu gật đầu, nụ cười hiền dịu như sao đêm. . .
*****
- Hoàng thượng, con cũng đã quá tuổi lập thiếp, tại sao không lựa chọn người nào phù hợp đi?- Hoàng thái hậu chơi cờ cùng hoàng thượng, nói. Nam nhân kia chống cằm, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn về phía ngự hoa viên.
- Ta nói con có nghe không?- Hoàng thái hậu nhắc lại.
- Hiện giờ hài nhi chưa có ý trung nhân.- Hoàng thượng bất đắc dĩ trả lời.
- Công chúa của Liêu quốc thế nào? Cầm, kỳ, thi, hoạ, nhan sắc đều có đủ. Nếu kết thân được với bên đó, đều có lợi cho cả 2.
- Hôn nhân là chuyện hạnh phúc cả đời, không nên liên quan đến chính trị như vậy.- Cảm thấy quyền lợi của mình bị mất đi, nam nhân kia không khỏi chau mày, đáp trả. Hoàng thái hậu không nhường bước, ăn con ngựa trên bàn cờ của hoàng thượng, giọng lạnh tanh:
- Hậu cung có hơn 3 nghìn cung tần mĩ nữ, chẳng lẽ không ai vừa mắt con? Nghe ta, thành thân với công chúa Liêu quốc trước, sau đó lập phi sau.
- Hậu cung càng nhiều người càng rắc rối. Ta là hoàng thượng, cốt lo triều chính, mê đắm tửu sắc không tốt cho lắm. Ngoài duyệt tấu chương, còn phải duyệt xem chuyện hôm nay ở phòng ái phi nào, hôm nay thị tẩm ai, cho người này bao nhiêu vàng bạc châu báu. Ta xem bá tánh là thê thiếp của mình, chẳng phải tốt hơn sao?- Nam nhân kia nở nụ cười mê người. Đám nô tì bên cạnh không tránh khỏi trộm nhìn say đắm. Hoàng thái hậu thì không thoải mái như thế, liền bắt buộc:
- Ta không biết, con phải mau mau kén vợ còn lo chuyện con cháu sau này. Không thì ta sẽ sang Liêu quốc cầu thân.
- Mẫu hậu, người đừng ép con nữa mà...- Nam nhân kia cứng rắn không được liền giở trò mè nheo nài nỉ. Hoàng thái hậu “thép đã tôi thế đấy” không lung lay, lạnh lùng phất tay:
- Chiếu tướng! Ngày mai ta sang Liêu quốc cầu thân. Mặc kệ con có muốn hay không!
Hoàng thượng thở dài, chống cằm suy nghĩ, xem ra, hôn sự này không có không được rồi. . .
*****
- Linh San, muội có đồng ý làm thê tử của ta không? Tuy gia đình ta không thể môn đăng hộ đối nhưng ta tuyệt đối sẽ yêu thương, săn sóc nàng.- Tôi và Phương đại phu dạo vòng kinh thành. Hắn ta tỏ tình. Tôi lấy quạt che miệng mỉm cười, nhè nhẹ gật đầu.
Yesssssss, trai đẹp tỏ tình, ngu sao không nhận lời. Phương Bạch Hàn mừng rỡ nắm chặt tay tôi:
- Tháng sau chúng ta cử hành hôn lễ. . .
*****
Chớp mắt cũng một tháng trôi qua, Xuân Hoa lầu không bị đám người đó đe dọa, tôi cũng an tâm đôi chút.
Khoác lên người bộ y phục tân nương hảo hạng, son phấn đắc nhất kinh thành, tôi liền trở thành nữ thần. Nha Đầu, cô xinh đẹp như thế nhưng lại chết sớm, thật uổng phí. Thôi, cứ để ta thay cô sống thật hạnh phúc.
- Tân nương, giờ lành đã đến, đi thôi!- Giọng bà mai lảnh lót gọi. Tôi trùm khăn trên đầu, được bà dắt ra.
Tôi ngồi lên kiệu, có người khiêng đi. Bà mai ghé tai tôi nói qua cửa sổ kiệu:
- Dù có chuyện gì xảy ra, tân nương cũng không được tháo khăn che mặt ra, có biết không?
- Ta biết rồi!- Tôi gật đầu trả lời.
Đoàn người bắt đầu đi, kèn trống linh đình.
Đi được một chút, trời bỗng đổ cơn mưa.
- Vào ngôi miếu phía trước trú đỡ đi!- Bà mai nói. Mọi người khiêng kiệu vào ngôi miếu hoang rồi bỏ đi đâu mất.
Tôi không nén được tò mò, bước khỏi kiệu gọi:
- Các người đâu cả rồi?
- Bọn họ sang chỗ khác trú mưa rồi.- Một giọng nữ khá lạ trả lời, không phải người vùng này. Tôi đề phòng hỏi lại:
- Cô là ai?
- Ta là công chúa Liêu quốc, lát nữa sẽ thành thân cùng hoàng thượng.
Oaaaaa, là hoàng hậu tương lai đó, ngưỡng mộ thật. Phải kết thân!
Lờ mờ qua khăn che mặt, tôi đi xuống ngồi cạnh cô ấy, 2 tân nương đều không thể nhìn thấy mặt nhau.
- Công chúa, không biết hoàng thượng là người như thế nào nhỉ?
- Hoàng thượng của các người uy minh thần võ, tuấn tú bất phàm. Chỉ cần nhìn thấy chàng lần đầu tiên, ta đã đem lòng yêu mến.- Giọng cô ấy dịu dàng.
- Ta cũng vậy. Phương Bạch Hàn là người tỉ mỉ lại ân cần chu đáo. Tuy không giàu có nhưng chàng rất thương ta!- Tôi cũng tranh thủ khoe khoang “của riêng” một chút. Ai bảo phu quân của ta cũng xuất chúng hơn người. . .
- Công chúa!
- Linh San cô nương!
- Đi thôi! Tạnh mưa rồi.
2 bà mai đi vào, đồng thanh gọi. Chúng tôi đứng dậy tạm biệt nhau rồi lên đường. Chỉ chốc nữa thôi, bái đường xong, tôi sẽ là phu nhân của Phương gia.