Hoàng Hậu Rắc Rối

Chương 20

- Ta có thể không gặp con 1 thời gian, chuyện cần làm ở đây đã xong. Ta sẽ về Vương quốc!- Người đàn ông ấy nhẹ nhàng cầm tách trà lên uống rất từ tốn, tuy vẻ ngoài lượm thượm nhưng không giấu được vẻ tuấn mỹ hơn người.

- Vương triều có liên quan đến sư phụ ư?- Khuynh Triều nhìn vào đôi mắt người đối diện. Ánh mắt người ấy lóe lên tia cười nhưng không trả lời.

- Con quên nói với người, con cũng họ Vương! Vương Khuynh Triều!- Thằng nhóc dường như cũng đang mong chờ điều gì đó. Người ấy vẫn giữ thái độ bình thản như có như không 1 nụ cười:

- Ta biết!

- Sao người lại biết?- Khuynh Triều vẫn chăm chú chờ câu trả lời.

- Chiếc túi có thêu tên.- Nói rồi người ấy chỉ tay vào chiếc túi bên hông của thằng bé. Không hẹn mà gặp, 2 ánh mắt giao nhau, khẽ thở dài rồi lại cười:

- Nó xấu thật!

Tài năng của Linh San chỉ tới đó, thêu 3 chiếc túi thì tay cũng bị kim đâm gần hết máu. Khuynh Triều thấy nó không đẹp nhưng vẫn luôn mang bên mình vì thương mẹ một mình nuôi 2 con khôn lớn. Rõ ràng biết mẹ cố tình đốt đèn cầu nguyện cho cha nhưng vẫn không dám lên tiếng, cứ để mẹ làm những việc vô nghĩa mà mẹ thích để người phụ nữ ấy thấy yên lòng...

- Mẹ con có khỏe không?- Người ấy trầm giọng hỏi. Khuynh Triều thoáng suy nghĩ, vẻ mặt trầm tư:

- Mẹ con lúc sinh con ra đã rất yếu ớt, một thân một mình chống chọi với khối u mới có thể nuôi con đến lúc này. Đến mùa xuân năm nay đã 2 lần bệnh liệt giường.- Khuynh Triều cố gắng nhìn cảm xúc trên khuôn mặt người đối diện nhưng không rõ biểu cảm đó là gì, vừa quen mà cũng vừa lạ, như xa cũng như gần.

- Vậy còn làm phiền mẹ con phải nấu ăn, thật sự áy náy!- Người ấy cuối cùng cũng lên tiếng.

- Mẹ con nấu ăn mang cho người thì con đã áy náy lắm rồi, mẹ nấu 10 năm nhưng vẫn chưa có món nào tạm được. Người không chê là mừng rồi!- Quý hóa, chưa có đứa con nào bóc mẽ mẹ mình như thế. Phải công nhận, Khuynh Triều ít khi nói nhưng 1 khi đã nói rồi thì vô cùng có sức công phá, vô cùng sát thương.

- Ta truyền võ công cho con là muốn con bảo vệ mẹ mình. À, con còn 1 tỷ tỷ nữa đúng không? Phải bảo vệ luôn cả tỷ tỷ chân yếu tay mềm nữa!- Người ấy ôn tồn dặn dò. Khuynh Triều khịt mũi, tỷ tỷ chân yếu tay mềm ư? Chẳng phải những người chị có em trai đều chính là cọp cái hay sao?

Nói mẹ chân yếu tay mềm thì còn tạm nghe lọt tai, tuy mẹ rất hay cãi nhau, dùng dao hăm doạ người khác nhưng sau lần khó sinh, thân thể cũng suy nhược ít nhiều. Mỗi năm vào trời lạnh, xương cốt lại đau nhức không làm gì nặng nhọc được. Đã sinh 2 con rồi mà vẫn còn xinh đẹp, thắt lưng thon gọn, không ít người đến xem mắt, nho nhã có, suồng sả cũng có, vậy nên, tốt nhất cứ làm bà la sát khét tiếng của kinh thành, thế nào bọn họ cũng tránh.

Đôi lúc thằng bé cũng định khuyên mẹ nên tìm tình yêu mới nhưng chỉ sợ nói ra dong dài, mẹ lại rất hay hỏi lí do, giải thích rồi vẫn phải giải thích thêm. Nhưng thằng nhóc vẫn luôn tự hỏi, quốc sắc thiên hương như mẹ mình lại phải cô độc làm quả phụ ư? Cho đến 1 ngày thử lòng mẹ, quả nhiên, mẹ lúc trước chính là phi tần của vua còn hạ sinh được 1 nam 1 nữ rất thuận lợi cho việc phục quốc. Chỉ có điều, hình như mẹ đã buông bỏ tất cả sự nghiệp, cơ đồ của cha. . .

Khuynh Triều suy nghĩ rất nhiều nhưng chỉ im lặng không trả lời, khuôn mặt bình thản che giấu tâm tư.

- Rốt cuộc người là ai?

- Ta cũng họ Vương như con!- Người ấy khẽ cười. Trùng hợp vậy ư? Năm đó dòng họ thân thích của họ Vương ai trung chính thì bị sát hại hoặc bắt giam, còn ai phản bội thì tất nhiên được sống an nhàn. Bây giờ xuất hiện thêm người họ Vương trước mắt, vậy là do người này trốn giỏi hay sang Liêu quốc tìm thêm tin tức. Thấy Khuynh Triều im lặng thật lâu, người đàn ông xoay người lấy thanh kiếm đặt sau lưng mình đưa cho thằng bé:

- Ta tặng kiếm này cho con, nhớ phải mang theo bên mình, sử dụng lúc cần thiết. Lần này ra đi, không biết bao giờ mới gặp lại.

- Con nghĩ, người có biết vật này!- Nói xong, Khuynh Triều đẩy miếng ngọc phỉ thúy trên bàn về phía sư phụ, khó khăn lắm mới lấy cắp được từ Tiểu Yến. Con bé vì tiếc 2 lượng bạc không cánh mà bay nhịn ăn mất 3 ngày sút 2 cân, mẹ cứ nghĩ Tiểu Yến là người giữ đồ vật kỹ nhất, không ngờ lại mất trúng miếng ngọc, buồn mà không nói ra, khuôn mặt như hoa héo suốt 2 tuần.

Vỏ bọc bình thản của người ấy giao động, đôi mắt nhìn chăm chăm vào mảnh ngọc.

- Mẹ con tìm chủ nhân miếng ngọc này rất khổ, 10 năm qua không hôm nào mẹ không đốt đèn cầu nguyện. Nếu ngày sau, sự nghiệp có thành, con hy vọng “người ấy” sẽ tìm mẹ con.- Khuynh Triều nhắc đến ai đó nhưng đôi mắt nhìn chăm chăm vào người đối diện. Sư phụ cười khổ 1 tiếng, nhắm mắt:

- Chỉ cần ta còn chút hơi thở, ta nhất định sẽ không phụ người con gái như thế!

Khuynh Triều lúc này mới nở nụ cười:

- Có lời này của sư phụ, con nghĩ 10 năm chờ đợi của mẹ con là không hề uổng phí!

Thằng nhóc này, không ngờ nó có thể cho sư phụ vào tròng, còn bắt buộc phải hứa hẹn, tuy không vào vấn đề chính nhưng đại khái đã đủ 2 bên cùng hiểu, người họ Vương ấy uống 1 ngụm trà, bắt đầu nói chuyện phiếm:

- Khuynh Triều, con thông minh lại tuấn tú như thế nhất định sau này rất đào hoa nhưng đào hoa chỉ hại chính bản thân mình, muốn yêu ai đó cũng rất khó!

- Con không màng nữ sắc.- Thằng nhóc nói chắc nịch. Bây giờ 10 tuổi thì không màng nhưng 20 tuổi, 30 tuổi, chỉ cần gặp người tâm đầu ý hợp sẽ bỏ ngay cái suy nghĩ đó.

- Lúc trước ta cũng không màng nữ sắc cho đến khi gặp được 1 người...- Người đó anh tuấn nở nụ cười.

- Mẹ con 10 năm rồi chưa có nhân tình, người muốn xem mặt mẹ con không? E là người sẽ không muốn đi Đại Sở nữa!- Khuynh Triều nửa thật nữa nửa đùa làm người đối diện dở khóc dở cười, về khoản chọc cho người ta tức chết thì không ai có thể qua thằng tiểu quỷ này rồi, rất giống Linh San 10 năm về trước. . .

*******

- Nương nương, hoàng thượng băng hà rồi!- A Tú quỳ xuống chân tôi khóc nức nở. Tôi nghe tim mình truyền đến cơn đau thắt dữ dội, tôi nhắm mắt lại, 1 giọt nước lăn dài trên má. Vốn đã biết Vương Kim thất thế nhưng không ngờ, tính mạng cũng không thể giữ. Đang ngồi trong thư phòng tôi bỗng bật dậy chạy về hướng Vương quốc, cứ chạy mãi chẳng biết để kiếm tìm thứ gì. Đến 1 con sông, không thể chạy được nữa, tôi tuyệt vọng nhìn dòng nước dưới chân mình.

- Vương Kim... Vương Kim...- Tiếng gọi cứ nhỏ dần, nhỏ dần chỉ còn lại tiếng khóc thảm thương xé tan màn đêm. Tôi mặc sức vẫy vùng trên sông, dòng sông vẫn vô tình lạnh ngắt. Có rất nhiều chuyện tôi đã kiềm nén, được bộc lộ, cảm xúc liền không thể dừng lại. Đây chính là ái tình, đau đớn như thế, thống khổ như thế nhưng tại sao lại vây vào?

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!- Tiếng thét của tôi vọng lại trong đêm, hạnh phúc chưa đến đã bị tước đoạt. Vương Kim, ngươi tàn nhẫn lắm. Ngươi chết thì ta sẽ làm cách nào để cho 2 đứa trẻ có 1 gia đình?

“ Người có nhớ ta như ta vẫn luôn nhớ người?”

Tôi bật dậy giữa đêm, mồ hôi đổ ướt áo. Đặt tay lên tim mình chỉ thấy trống rỗng lạ thường. Chẳng lẽ tôi chỉ ngồi yên chịu trận ở Liêu quốc? Chết thì phải thấy xác, phải được an táng đàng hoàng. Biết đâu khi ấy, hoàng đế Đại Sở đã bỉ ổi lật sấp xác để sau này không có người tài phục quốc. Tôi nhất định phải tìm ra Vương Kim dù chỉ còn lại bộ xương khô. . .

Sáng sớm, tôi thức dậy hầm canh rồi mở tửu lầu, cố nhân lại tới, hầu như cứ vài ba ngày lại đến uống rượu. Huynh ấy mặc bộ quần y phục màu xanh nhạt, tay vẫn cầm quạt trắng từ tốn bước đi. Tôi khách sáo chào hỏi:

- Là huynh ư, Liêu Kinh Bảo?

- Hôm nay ta đến sớm xem ra không uổng công rồi!- Huynh ấy nở nụ cười đẹp đẽ. Tôi mời khách vào, rót cho tách trà nóng cùng trò chuyện.

- Thật ra, ta định tháng sau sẽ về Đại Sở!- Tôi đi thẳng vào chuyện mình sắp rời khỏi đây. Người đối diện khựng lại, tách trà nóng cứ cầm trên tay không để ý bàn tay đã phỏng. Tôi định lên tiếng nhắc nhở nhưng huynh ấy buông tách trà xuống, hỏi:

- Đi gấp như thế để làm gì?

- Ừm, ta định tìm lại phần mộ của tướng công. Sau này ta có mất, ta cũng có thể chôn bên cạnh.- Tôi cười buồn, khuôn mặt trầm xuống. Người đối diện khẽ thở dài:

- Sống chết ở đâu không nhất thiết quan trọng.

- Phu quân ta chết nơi sa trường đã 10 năm rồi, không an táng cho đàng hoàng, ta thật lòng thấy có lỗi.- Tôi chép miệng, đứng dậy dặn đầu bếp làm 2 món điểm tâm, tôi múc cho Kinh Bảo 1 bát canh vừa hầm, nói:

- Sáng sớm chắc huynh cũng chưa ăn gì nhỉ?

- Đa tạ!- Huynh ấy nhận lấy, nhướn mày thích thú.

- Canh ta hầm, có lẽ không được ngon lắm.- Tôi khiêm tốn nở nụ cười.

- Sư phụ, người đến đây để làm gì?- Tiểu Yến y phục chỉnh chu, nước hoa thơm phức chạy ra vỗ vai Liêu Kinh Bảo. Tôi nhíu mày liếc nó:

- Nữ tử đi đứng cho đàng hoàng!

- A, không sao đâu, chỗ quen biết mà, đúng không, sư phụ?- 1 tiếng sư phụ, 2 tiếng cũng sư phụ, xem ra quen biết cũng đã lâu. Tôi hỏi:

- Huynh nhận Tiểu Yến làm đồ đệ à?

- Bất đắc dĩ thôi!- Liêu Kinh Bảo mặt méo xệch nói. Còn không phải do con bé bám theo người ta không buông ư?

- Gia đình có con trai không?- Tôi thở dài.

- Có, 2 nam.- Huynh ấy nhìn Tiểu Yến, con bé chu môi:

- Con rất nghiêm túc học tập!

- Ừ!- Tôi gật đầu với nó rồi xoay sang nói với Liêu Kinh Bảo.- Học bao lâu rồi?

- Bắt đầu từ hôm ta ghé đây lần đầu.

- Vậy là gần 5 tháng rồi?- Thôi thì huynh đệ tương tàn còn đâu. Tiểu Yến bực tức dậm chân:

- Con không có làm gì hết! Vương Minh không thích con, cứ kiếm chuyện với con và Tống Hạo huynh mãi!

- Cũng có người họ Vương sao?- Tôi thoáng ngạc nhiên nhìn Liêu Kinh Bảo, huynh ấy giải thích:

- Thật ra thằng bé là con của muội muội, là con gái nuôi của thừa tướng họ Vương đã mất cách đây khá lâu.

Thì ra là thế! Tôi hơi bị nhạy cảm với những ai họ Vương chăng? Liêu Kinh Bảo mỉm cười xoa đầu Tiểu Yến:

- Lúc đầu ta cũng thấy con bé khá phiền phức nhưng lâu ngày lại thấy rất vui!

- Sao phiền được chứ, con đáng yêu như thế mà...- Con bé không khách khí ăn canh trong bát của huynh ấy rồi lè lưỡi.- Mẹ vừa lừa được ông chủ tiệm muối hay sao mà canh mặn thế!

- Mặn thật ư?- Tôi hỏi lại Liêu Kinh Bảo, huynh ấy cười cười, vẫn đang suy nghĩ câu trả lời thì Tiểu Yến nâng ly trà lên uống luôn, chép miệng:

- Ai dám chê canh mẹ hầm ngoài con đâu chứ!

- Nè nè, con có tin là mẹ triệt phá ổ giấu tiền của con không hả?- Tôi bặm môi hăm dọa nó. Con bé cười khúc khích nấp sau lưng Liêu Kinh Bảo, luôn mồm kêu cứu. Huynh ấy chỉ biết cười trừ, lên tiếng:

- Ta thấy chúng ta thật giống 1 gia đình!

Tiểu Yến he hé đôi mắt nhìn sắc mặt của tôi. Tôi chỉ thoáng giao động đôi chút rồi trở về với vẻ bình thản mọi khi. Con bé vẫn không chịu buông tha, cố làm tăng thêm không khí mập mờ:

- Con cũng rất muốn sư phụ làm cha của mình!

- Tiểu Yến đừng nói bậy nữa.- Tôi la nó, càng nói càng đi quá xa.

- Vậy mẹ tìm cha cho con đi, sao 10 năm rồi vẫn chưa tìm mẹ con mình?- Nó lại giở chứng đòi tôi tìm cha. Tôi biết đào đâu ra cha cho nó bây giờ, sanh ra là không có khả năng rồi, có sanh ra thì cũng chỉ làm đệ đệ của nó chứ chẳng làm cha ngay được. Liêu Kinh Bảo thấy tình hình căng thẳng nên giảng hòa:

- Có lẽ Tống Hạo và Vương Minh đang chờ con, đi mau đi!

- Dạ...- Nó còn chưa chịu đi, đưa đôi mắt hờn dỗi nhìn tôi rồi mới rời khỏi đây. Tôi khẽ thở dài nhìn Liêu Kinh Bảo:

- Ta xin lỗi, con bé từ nhỏ đã không có cha nên...

- Linh San, ta nói thật lòng đó, cho phép ta chăm sóc mẹ con nàng có được không?- Huynh ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng bày tỏ.

*******

- Tiểu Yến, sao lại ngồi ở đây?- Tống Hạo bước đến bên cạnh con bé, Tiểu Yến ngồi cạnh bờ sông, dùng tay tát nước. Con bé ngẩng đầu lên nhìn:

- Muội thấy không được vui cho lắm, huynh luyện kiếm trước đi, muội luyện sau.

- Muội ổn chứ?- Tống Hạo nhướn mày hỏi lại. Tiểu Yến gật đầu nở nụ cười. Thấy vậy, thằng nhóc đi vào trong luyện kiếm, bỏ lại tiểu cô nương bơ vơ bên dòng sông. Lần này đến lượt Vương Minh đi đến, không hỏi han gì đến con bé nhưng im lặng ngồi bên cạnh.

Lúc lâu sau đó, thằng bé hỏi:

- Ngươi sao vậy?

- Muội chỉ suy nghĩ 1 số chuyện...- Tiểu Yến ném 1 hòn đá lướt nước.

- Chuyện gì?

- Từ trước đến giờ muội chưa từng gặp cha, mẹ cũng không hề nhắc đến. Muội rất muốn gặp cha 1 lần.- Tiểu Yến buồn bả kể.

- Ta cũng không có cha, cha ta đã qua đời rồi!- Vương Minh lại khá bình thản trong chuyện này, câu nói khá trôi chảy. Tiểu Yến ngạc nhiên xoay đầu lại nhìn, thì ra không phải chỉ mình con bé không có cha.

- Huynh không nhớ cha sao?

- 10 năm nay, mẹ ta vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi ta khôn lớn, ta tìm cha để làm gì? Nhắc đến chỉ sợ mẹ ta buồn.- Vương Minh lại hiểu chuyện hơn giải thích. Tiểu Yến gục đầu lên gối chân, cảm thấy có lỗi:

- Ban nãy muội vừa cãi nhau với mẹ, chắc mẹ đang buồn lắm.

- Trẻ ngoan không nên làm mẹ buồn.- Vương Minh cười khẩy. Tiểu Yến cũng khó khăn nhếch môi, đưa cho thằng bé cái túi vải hình mặt cười tương tự của Tống Hạo. Sau 1 tuần thỉnh giáo Khuynh Triều thì đã thông suốt, Vương Minh tức giận vì bị phân biệt đối xử. Kể ra cũng thật lạ, ghét người ta như thế cũng muốn người ta đối xử tốt á?

- Xin lỗi huynh, tuần trước ta không kịp thêu 2 cái túi nên mới lấy cái túi của Tiểu Như. Nó rất xấu nhỉ?- Tiểu Yến đưa ngón tay chọc chọc vào hình mặt cười. Vương Minh khẽ cười, không trả lời. Tuy nó rất xấu nhưng đó là tấm lòng đó đồ ngốc ạ!

- Vương Minh, huynh có ghét ta không?- Tiểu Yến không hiểu lòng người ta, chỉ thấy những hành động cáu giận thì tò mò hỏi. Vương Minh liếc về hướng khác trả lời:

- Ừ... ngươi ngốc chết đi được. Ta không thích nữ nhân ngốc vậy đâu!

Nói xong liền đứng dậy bỏ đi, Tiểu Yến bực bội hét lên:

- Ta mà ngốc thì heo nái cũng biết bay đó, khi nó hạ cánh nhất định đáp sập nhà huynh!
Bình Luận (0)
Comment