Hôm nay đến ngày thi của 3 đứa trẻ. Liêu Kinh Bảo đứng phía sau, tay phe phẩy quạt quan sát. Đầu tiên là thi viết, đề bài: “ Hãy miêu tả cảnh núi rừng nơi mỗi ngày luyện võ.”
Khỏi phải nói, Tống Hạo múa bút cực kỳ chuyện nghiệp đề thơ lục bát. Vương Minh cũng không kém cạnh khi viết được thơ thất ngôn. Ha, chỉ có Tiểu Yến ngồi cắn bút, thổi thổi mấy chiếc lá me trên áo.
Tiểu Yến đành viết tạm mấy chữ:“ Phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí rất trong lành. Có suối, có sông, có cây, có chim.”
À, không chỉ có 1 con chim mà có rất nhiều chimmmm...
2 người kia viết xong, liền len lén viết ra giấy nháp 1 bài thơ khác, 1 lục bát, 1 thất ngôn, cùng lúc đẩy về chính giữa. Tiểu Yến liếc nhìn 2 bên, không biết nhận bên nào cho đặng đành lấy 2 tờ giấy, biến tấu theo cách của mình.
3 đứa nhóc kia xem người già đằng đây là sương khói ư? Liêu Kinh Bảo khẽ hắng giọng, chỉ có Tiểu Yến len lén nhìn lên còn 2 thằng nhóc kia giả nai khá giỏi cứ nhìn vào trang giấy của mình như “chưa từng ném phao cứu mỹ nhân“.
Hết 1 nén nhang, Liêu Kinh Bảo thu bài, không vội đọc mà chuyển sang thi võ. Tiểu Yến đặc biệt thích phần thi này nên chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Quả thật, Tiểu Yến thích hợp với kiếm hơn là bút, múa kiếm dứt khoát, dùng lực vừa đủ, bay nhảy nhẹ nhàng như chim sáo. Tống Hạo vỗ tay, hô to:
- Tiểu Yến, muội giỏi nhất!
Còn Vương Minh khẽ nhếch mép cứ như thể Tống Hạo vừa nịnh hót, thật chói tai. Tiểu Yến thi xong, đi đến vỗ vai Tống Hạo, cười lớn:
- Huynh cố lên!
Lại nhớ đến lời của Khuynh Triều, làm gì cũng phải chia đôi, đồng đều liền chạy đến trước mặt Vương Minh lè lưỡi:
- Huynh cũng cố lên, đừng để thua nhé!
Nói xong, con bé đứng cạnh Liêu Kinh Bảo háo hức xem đấu kiếm. Cả 2 bước lên phía trước 2 bước, đưa kiếm ra trước ngực cúi đầu chào nhau.
Ánh mắt Vương Minh trầm xuống, xuất chiêu trước. Đường kiếm đi qua, lá trúc rớt như mưa, đoán chắc đòn vừa rồi dùng lực rất mạnh.
- A, bộ muốn giết người hay sao mà mạnh tay vậy?- Tiểu Yến hoảng sợ nấp sau lưng Liêu Kinh Bảo.
Tống Hạo cũng không nhún nhường lập tức ra đòn đáp trả, cây me rơi mất 5 cành.
Đúng là... Lúc đầu bảo bọn chúng chuyên tâm luyện kiếm, đừng nhường nhịn nhau thì không nghe, bây giờ chỉ xuất hiện thêm 1 tiểu nha đầu mà bọn chúng đánh nhau thừa sống thiếu chết. Xem ra, mỹ nhân kế muôn đời vẫn hiệu quả là đây. Tiểu Yến chỉ mới 10 tuổi đã xinh đẹp vậy rồi, không biết đến năm 16 còn mỹ miều thế nào nữa...
Đấu hơn 2 nén nhang vẫn chưa phân được thắng bại. Tiểu Yến ngồi xuống đất lấy cành cây khô vẽ linh tinh. Bọn họ cứ tôi 1 chiêu, anh 1 chiêu đến sáng mai chắc cũng chưa dứt. Có lẽ Liêu Kinh Bảo cũng chán nên chỉ vào cái hình Tiểu Yến vừa vẽ hỏi:
- Con gì đây?
- Đố sư phụ đấy!- Con bé cười lém lỉnh. Sau 1 hồi phân tích, Liêu Kinh Bảo phỏng đoán:
- Con ruồi.
- Sư phụ đùa với con à? Đây là con chim hạc!- Tiểu Yến sau giây phút mong chờ kết quả liền đổi giọng chua lè như vừa ăn phải giấm. Liêu Kinh Bảo cười ha hả cũng gật đầu chấp nhận đáp án.
Cả 2 ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gió lốc mù trời. Tiểu Yến né kiếm chạy lung tung. Liêu Kinh Bảo thầm than không ổn rồi ra lệnh dừng ngay trận đấu nhưng 2 cái tên cứng đầu kia vẫn không nghe, đánh nhau hăng say, ra đòn chí mạng giống như thù hằn nhau mấy đời.
- Hai huynh đừng đánh nữa, bao nhiêu đủ rồi.- Tiểu Yến trèo lên cây lánh nạn. 2 tên quỷ sứ kia đồng thanh:
- Muội chờ 1 chút, huynh sắp thắng rồi!
Thắng rồi thì cũng còn được nửa cái mạng, có gì vẻ vang đâu chứ. Liêu Kinh Bảo đành gọi Tiểu Yến tìm cách khác. Tiểu Yến đành chạy đến bờ sông nhảy xuống, luôn miệng kêu cứu:
- Cứu muội với, muội không biết bơi!
2 tên đó nhìn nhau đồng loạt buông kiếm chạy đến bờ sông nhảy ùm xuống nước. Đến nơi mới biết bị nha đầu này lừa, nước sông chỉ cao đến bụng. Tống Hạo nắm tay trái của Tiểu Yến còn Vương Minh nắm tay phải, đồng thanh:
- Để huynh đỡ muội lên!
- Không cần đệ phải đỡ, một mình ta đã đủ sức đỡ rồi.- Tống Hạo nắm tay Tiểu Yến giơ lên kéo đi nhưng bị Vương Minh giành lại:
- Đệ đỡ được rồi!
Ai cũng giành nhau đỡ mỹ nhân thì dây dưa đến mùa ra quả rồi. Tiểu Yến đành giằng tay ra, bước lên bờ:
- Muội chóng mặt quá, hai huynh hôm nay bị sao vậy?
Bị mắc bệnh tương tư chứ sao nữa cô bé, tâm bệnh, là tâm bệnh đấy!
- Tống Hạo, Tiểu Minh, hai con cho ta một lời giải thích, hôm nay hai đứa bị gì vậy?- Người già duy nhất ở đây hiểu rất rõ vì sao huynh đệ tương tàn nhưng vẫn cố giả vờ hỏi han. Tiểu Yến đốt lửa hong khô y phục cũng bị bắt ngồi chính giữa hai đấng trượng phu, rất không hài lòng lên tiếng:
- Hai huynh có khúc mắc gì thì nói rõ ra đây đi.
- Huynh không có!- Cả 2 lại đồng thanh. Liêu Kinh Bảo vỗ chán mình 1 cái rồi thở dài. Tiểu Yến vẫn không hiểu lí do vì sao hai người họ dạo gần đây cứ như lửa với nước, lúc đầu thì huynh huynh đệ đệ thắm thiết lắm, hay do sự xuất hiện của mình?
- Hai huynh đánh nhau vì ta à?- Rốt cuộc cũng đi vào đúng trọng tâm của vấn đề, quan trọng là hai tên cứng đầu cứng cổ kia có chịu nhận lỗi hay không thôi. Liêu Kinh Bảo gật đầu, khóe môi nở nụ cười, xem ra nữ nhân này không đến nỗi giả vờ ngây thơ, rất thẳng thắn, có tiền đồ.
- Tại sao ta phải đánh nhau với huynh ấy vì muội?- Vương Minh hằn hộc hỏi lại. Tiểu Yến nghe không lọt tai, bĩu môi xoay về hướng Tống Hạo, thằng nhóc gãi đầu nói:
- Chỉ là tỉ thí thôi mà, không có gì đâu!
- Con chắc chứ?- Liêu Kinh Bảo nhướn mày hỏi lại.
- Dạ!- Tống Hạo cười cười gật đầu. Tiểu Yến thấy tay thằng nhóc có vết xước thì hỏi han:
- Có đau không? Tay huynh chảy máu rồi!
- Vết thương nhỏ thôi, không sao.- Tống Hạo xoa đầu Tiểu Yến dịu dàng cười làm cho Vương Minh bên này không bị thương bên ngoài nhưng nội thương bên trong, đau lòng gần chết...
******
- Vương Kim, nếu chàng không có giang sơn, chàng nghĩ ta sẽ yêu chàng ư?- Linh San đứng dưới tán hoa đào, đưa tay nâng mấy cánh hoa lao xao rơi. Vương Kim không rõ câu nói ấy là đùa hay thật, chỉ cảm thấy lòng nhói đau. Người con gái xinh đẹp ấy là do đá sinh ra chăng?
- Nếu ta mất trắng, chỉ còn lại thân xác này thì sao?
- Ta mặc kệ chàng!- Nói xong, người con gái ấy vẫn vô tư cười đùa, chạy trốn sau làn khói sớm, làn váy màu xanh da trời nhẹ nhàng tung bay.
- Nha Đầu, ta đang nói nghiêm túc.- Vương Kim hơi mất kiên nhẫn gắt lên.
- Chàng biết thứ ta thích nhất là gì mà, là tiền, là quyền lực đó!- Linh San nhẹ nhàng cài bông hoa lên đầu, chạy đến ôm thắt lưng của Vương Kim.- Chỉ cần chàng vẫn là hoàng thượng thì ta tin sẽ có lúc ta yêu chàng...
- Bệ hạ, về phần quân ở Mạc Kỳ đã đủ chín mùi, xem ra, chuyện phục quốc chỉ là sớm hay muộn thôi!- Hoàng Minh Thống, cánh tay phải đắc lực của Vương Kim báo cáo. Người ngồi trên xe ngựa nhàn nhạt gật đầu.
- Hoàng thượng, hạ thần nghĩ, nương nương lo cho sự sống chết của ngài hơn giang sơn này mà, sao ngài không nói cho nương nương biết ngài vẫn còn sống?- Đại Ngưu thở dài. Vương Kim cầm chiếc túi thêu tên 2 đứa trẻ song sinh khẽ nhếch môi không đáp. Nữ nhân ấy thật sự chờ hắn 10 năm rồi ư, lời Khuynh Triều nói là thật?
Đại Ngưu đưa cho Vương Kim một đoá hoa sen, bên trên có gấp 1 con hạc bằng giấy chi chít chữ. Hắn nhẹ nhàng mở ra đọc, chữ Nha Đầu vẫn xấu như thế, chính tả chữ đúng chữ không nhưng đại khái vẫn hiểu được.
“ Chỉ cần Vương Kim có thể bình an vô sự trở về, con nguyện ăn chay trường cả đời.”
Bên dưới còn 1 dòng chữ bị nhoè đi không thể nào đoán được ý nghĩa, là do nước mắt hay nước sông làm nhoè? Nhưng chắc chắn rằng, Vương Kim không đọc được cõi lòng của Linh San.
“ Vương Kim, thiếp vẫn chờ chàng trở về, giang sơn của thiếp chính là chàng...”
Bên ánh nến mập mờ, Linh San bật khóc gấp tờ giấy lại, thả trên dòng sông, đó là ngọn đèn cầu nguyện đầu tiên. . .
- Nương nương cô đơn lắm!- Nói xong, Đại Ngưu không kiềm chế được, khẽ lắc đầu than thở. Vương Kim khẽ cười:
- Đại cục sắp thành, ta còn sợ nàng ấy sẽ buồn sao?
- Bệ hạ lừa dối nương nương 10 năm rồi, sợ nương nương chưa đủ thống khổ à?- Đại Ngưu bức xúc đòi lại công bằng nhưng hoàng thượng vẫn ruột để ngoài da không cảm thấy ân năn.
*******
Hôm nay, tôi dắt Khuynh Triều đi may thêm y phục, mùa đông cũng sắp đến, Đại Sở chuẩn bị đón mùa xuân thứ 11. Người tôi không ngờ sẽ gặp ngay lúc này nhất chính là thái hậu. Đã lâu không gặp, bà như già đi hơn 30 tuổi, dung nhan tàn tạ che giấu sau lớp son phấn dày cộm. Tôi đứng lặng giữa phố nhìn bà ta, bà ấy cũng nhìn tôi rồi nhìn đứa trẻ bên cạnh. Khuynh Triều cũng quan sát xem người đàn bà phía trước kia là ai. Tôi chủ động kéo thằng bé đi về phía bà ấy, cúi đầu hành lễ:
- Mẹ. Khuynh Triều, chào nải nải đi con!
Mặt bà ấy thoáng biến sắc, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn Khuynh Triều, thằng bé gật đầu đáp lại.
- Chúng ta vào quán trà phía trước trò chuyện đi ạ.- Tôi đề nghị. Bà ấy cũng gật đầu, mắt không rời khỏi Khuynh Triều khiến thằng bé cảm thấy không thoải mái.
- Lão Phật Gia vẫn khoẻ chứ ạ?- Tôi rót trà cho thái hậu, hỏi. Bà ấy gật đầu:
- Tuy đã ngoài 90 nhưng vẫn khoẻ mạnh. Con bây giờ sống có tốt không?
Quả nhiên, thời gian chính là thứ khiến người ta dễ gặp mặt nhau hơn, hiềm khích cũng được hoá giải đi ít nhiều.
- Con sống rất tốt. Mẹ không ở hoàng cung sao?
- Hoàng cung ấy dù sao cũng không phải của mình, càng ở càng thấy không thoải mái nên ta và mẹ đã dời ra kinh thành, ở cũng gần đây thôi.- Bà ấy triều mến nhìn Khuynh Triều. Tôi đề nghị:
- Mẹ cứ dọn đến chỗ con ở, con sẽ thuê thêm nha hoàn và người làm, nhất định không thua kém hoàng cung. Con nghĩ mẹ cũng muốn gặp lại cháu nội, năm đó con mang song thai, 1 nam 1 nữ.- Tôi xoa đầu Khuynh Triều, khẽ mỉm cười.
- Vậy thì tốt quá, ta ở đây với Lão Phật Gia chỉ có 2 người lớn tuổi, thật ra cũng rất buồn.- Ánh mắt của thái hậu vẫn đẹp như 10 năm về trước, chỉ có điều, dã tâm đã biến mất khi trong tay không còn quyền lực.
- Cha con Đổng Điền Thân đúng là mặt người dạ thú, bán đứng Vương Kim để được làm quan Đại Sở.- Nói đến đây, ngữ khí của thái hậu rất nóng giận, bàn tay cầm tách trà cũng siết chặt. Tôi thấy Khuynh Triều cũng có mặt nên không tiện nói chuyện quốc sự liền lãng sang chuyện khác.
- Công chúa có thường xuyên đến thăm người không?
- Ta không thể thích nổi công chúa mà, 10 năm nay cũng không thể thích. Tính tình kiêu căng, xem trời bằng vung, vậy mà ở đây ai cũng tôn thờ. Chỉ có Vương Minh, thằng bé rất ngoan ngoãn hay đến chơi với 2 bà già.- Sau khi nghe thái hậu nói, 1 tiếng nổ vang trời vọng lại trong đầu tôi. Vương Minh là con của công chúa, tức Liêu Kinh Bảo là hoàng đế Liêu quốc. Mấy tháng nay tôi bị huynh ấy dắt mũi mất rồi. Hèn chi, không phải 1 chính thất mà là 1 đống phi tần. Tôi cười trừ, cúi đầu nhìn đôi mày kiếm của Khuynh Triều đang nhíu lại, thằng bé cất giọng lạnh tanh:
- Nếu con đoán không lầm thì người sư phụ tỷ tỷ hay nhắc đến chính là Liêu Kinh Bảo!
Đến lúc con nhận ra cũng đã quá trễ rồi, cũng may, Liêu Kinh Bảo chưa biết tôi cũng có 1 đứa con trai, nếu không, huynh ấy lỡ miệng nói công chúa biết thì e là khó sống.
- Con sẽ cho người mang đồ đạc của mẹ về nhà, trong ngày mai, chúng ta có thể ở cùng nhau!
Tuy Vương Kim đã mất nhưng tôi luôn giữ đúng đạo lý làm vợ, thủ tiết thờ chồng, nuôi dạy hài tử, giờ thì cũng có thể cung phụng mẹ chồng. Nếu sau này nhà Sử học nào đó có hứng thú tìm hiểu về cuộc sống của Linh San nương nương thì ít ra cũng để được tiếng tốt. . .