- Tiểu Yến, ta muốn đến kinh thành chơi, muội dẫn ta đi đi!- Vương Minh vô duyên vô cớ đòi đi chơi trong lúc luyện kiếm. Tiểu Yến khó hiểu hỏi lại:
- Đang học mà đi đâu?
- Kinh thành. Đi đi, huynh mua trâm cài cho muội!- Nói rồi lại kéo tay Tiểu Yến rất gấp gáp. Thôi vậy, của chùa thơm nhang, đi thì đi!
Tiểu Yến à lên 1 tiếng:
- Chúng ta rủ Tống Hạo đi cùng đi!
- Huynh ấy bận việc trong cung không đi được đâu.- Vương Minh kéo tay Tiểu Yến chạy như bay. . .
Lát sau, Tống Hạo đến tìm Tiểu Yến và Vương Minh nhưng không thấy, đành ái ngại gãi đầu, xin lỗi nữ nhân đang đứng bên cạnh:
- Không biết họ đi đâu rồi, lần sau ta sẽ giới thiệu họ với muội!
Đứa bé gái nở nụ cười hiền lành gật đầu:
- Không sao, khi khác vậy!
Tiểu Yến cùng Vương Minh đi dạo trong kinh thành, mặt thằng bé vẫn không thoải mái hơn được chút nào. Tiểu Yến thấy thái độ không vui mấy của Vương Minh thì tò mò hỏi:
- Hôm nay huynh sao vậy?
- Không sao cả, chúng ta đi mua trâm cài cho muội!
Vốn biết hôm nay Tống Hạo sẽ mang nàng thái tử phi con gái của đại tướng đến nên Vương Minh chọn cách đưa Tiểu Yến đi lánh mặt, không biết thì sẽ không đau lòng. Dù sao cũng có thêm cơ hội gần gũi, tranh thủ lấy lòng người đẹp.
Tiểu Yến kéo tay Vương Minh vào 1 quầy bán trang sức nho nhỏ. Tuy điều kiện gia đình con bé có thể mua nhiều vật giá trị hơn nhưng bản tính tiếc tiền, quý tiền hơn mạng sống khiến con bé không tài nào phung phí được dù là tiền của ai đi chăng nữa.
- Huynh thấy cây trâm này có được không?- Tiểu Yến thích thú cầm cây trâm có hình hoa mai cài lên tóc. Cây trâm khá đơn giản nhưng khi cài lên tóc Tiểu Yến liền biến thành cây trâm tinh xảo, vô cùng đắc giá. Nhưng có vẻ hơi đơn điệu 1 chút, nữ nhi nên cầu kỳ hơn nữa. Vương Minh xoa cằm, lựa thêm vài cây nữa nhưng ưng ý nhất vẫn là cây trâm hình chú chim én đang tung cánh bay chất liệu được mạ vàng, đôi mắt của chim én được điểm bằng 2 hạt ngọc đỏ sáng lấp lánh, bên dưới đuôi còn có 3 sợi chuỗi ngọc thả tự do đang đung đưa sống động. Thằng nhóc tự tay cài lên tóc Tiểu Yến nói:
- Cây trâm này hợp với muội nhất. Tiểu Yến- én nhỏ!
- Khéo vậy ư?- Tiểu Yến nở nụ cười, trong lòng Vương Minh cũng nở rộ hoa, gật đầu mấy cái.
- Vậy ta lấy cây này nha. Huynh không chê mắc chứ?- Tiểu Yến chu môi nũng nịu. Ây da, vài lượng không đáng bao nhiêu, nếu muội thích huynh còn có thể hái cả sao trên trời cơ. Vương Minh liếc con bé 1 cái:
- Ta đã bao giờ keo kiệt với muội cơ chứ?
- Không ư? Hôm ấy muội mượn huynh quyển vở, huynh đâu có cho!- Tiểu Yến nhớ đến chuyện xưa bĩu môi. Mượn ngay nhật ký của người ta thì ai cho mượn được chứ, còn gán cho người ta cái danh ích kỷ. Vương Minh chép miệng:
- Ngoại trừ quyển vở ấy ra, cái gì ta cũng có thể cho muội!
- Được rồi, thanh toán đi.- Tiểu Yến vuốt nhẹ cây trâm trên đầu, rất vui vẻ bỏ đi trước. Tiểu Yến- én nhỏ, rất hay nhỉ?
Vương Minh đưa tiền ra trả, cô bán hàng chọc ghẹo:
- Bé tí thế mà đã biết lấy lòng thanh mai rồi!
Thằng bé bẽn lẽn đỏ mặt, không trả lời lủi thủi đi thẳng. . .
- Cướp, cướp, cứu với!- 1 cô gái giằng co với 1 tên nam nhân liền bị hắn ta tung cước vào bụng, giật túi tiền bỏ chạy.
Trên đời này, Tiểu Yến ghét nhất là đàn ông ăn hiếp phụ nữ, không ra tay không được mà. Con bé xoắn tay áo, đuổi theo tên cướp:
- Hôm nay ngươi xui xẻo rồi, gặp phải lão tôn!
Vương Minh vừa đi đến chưa kịp hiểu sự tình đã thấy Tiểu Yến mặt mày tức giận, chạy như bay đuổi theo 1 người đàn ông thì cũng đuổi quay đầu theo hết mức có thể. Tên cướp thấy chỉ có 1 đứa bé gái đuổi theo thì rẽ vào ngã vắng định bật lại.
Đến cuối con đường, hắn thôi không chạy nữa, xoay lại đối mặt với Tiểu Yến. Con bé bẻ khớp tay, tiếng xương nghe răng rắc giòn giã.
- Đã lâu rồi ta chưa đánh nhau, mình mẩy cũng ngứa ngáy!- Tiểu Yến làu bàu trong cổ họng. Cái tên cướp này hình như đã bị mất nhân tính, nữ không tha, trẻ cũng đánh, định ra đòn trước liền bị Tiểu Yến đá vào tay, đấm vào mắt phải. Hắn giật ngược ra sau, ôm lấy mắt mình liền bị Tiểu Yến đấm vào bên trái, cả 2 mắt đều đau đến không thể mở ra, nước mắt cứ thi nhau chảy. Tiếp theo là liên hoàn cước vào vai, cổ, bụng, chân, 2 má khiến hắn choáng váng đứng không vững té xuống đất. Té xuống còn thê thảm hơn, con bé bắt đầu múa võ mèo, đấm đá cú nhéo cào rách cả da mặt. Vương Minh vừa đi đến liền thấy cảnh tên cướp bị đánh đến nổi “má nhìn không ra” nhìn rủ lòng thương hại, 2 tay ôm lấy vai Tiểu Yến kéo ra:
- Đủ rồi bà cô ơi, xảy ra án mạng bây giờ!
- Đem hắn giao cho tri phủ đi, đáng ghét!- Con bé chưa vừa lòng, đạp thêm cho hắn 1 đạp. Vương Minh bèn cúi xuống nhặt túi tiền trên đất lên, Tiểu Yến thì thúc hắn đứng dậy, khóa tay ra sau lưng như áp giải tù nhân đến nộp cho tri phủ.
- Tiểu Yến, muội có bị thương chỗ nào không?- Chuyện đâu cũng vào đấy, Vương Minh quan sát từ đầu đến chân Tiểu Yến, không thấy gì bất ổn mới yên tâm. Con bé thảy túi tiền trong tay lên xuống phì cười:
- Muội còn đánh chưa có đã tay!
- Nửa cái mạng còn chưa giữ được mà muội còn muốn trút giận nữa...- Vương Minh khiếp sợ, nữ nhi sao lại nguy hiểm đến vậy?
Cô gái ban nãy bị mất túi tiền vẫn ở đó khóc lóc, nhìn cách ăn mặc thì biết cô ấy là người hầu của phủ nào đấy. Tiểu Yến chạy đến vui vẻ chìa túi tiền ra:
- Cái này là của tỉ đúng chứ?
Cô gái ấy ngẩn ra, rồi cảm kích nhận lấy, liên tục đa tạ:
- Đa tạ tiểu thư đã giúp đỡ, đa tạ tiểu thư, xin đa tạ!
- Aiz, không có gì đâu nhưng ta khuyên tỉ sau này nên học ít võ công để phòng thân. Người tốt thì không có chứ kẻ xấu tràn ra đến biển!- Tiểu Yến xua tay rồi vênh mặt với Vương Minh vì đã lập được chiến công. Vị tỉ tỉ kia đa tạ xong thì hớt hải bỏ đi, xem ra vẫn chưa mua được món hàng gì. Tiểu Yến lè lưỡi với Vương Minh:
- Võ công muội đủ cao chưa?
- Còn yếu!- Vương Minh bĩu môi. Con bé xụ mặt xuống toan đi thì nghe tiếng gọi sau lưng.
- Khoan đã!
Vương Minh nhìn người phụ nữ đang đứng đối diện mình, ngạc nhiên hành lễ:
- Mẹ!
Tiểu Yến xoay người lại, rồi lập tức nhận ra, quận chúa Liêu quốc đang ở ngay đây, ngay trước mắt mình. Con bé vội vội vàng vàng nhún chân hành lễ:
- Tham kiến quận chúa!
- Ngẩng đầu lên ta xem.- Liêu Bối Nhi thích thú ngắm nhìn đứa bé gái nhỏ nhắn nhưng trượng nghĩa này. Hành động xả thân bắt cướp ban nãy rất đáng khen!
- Dạ.- Tiểu Yến từ từ ngẩng mặt lên. Liêu Bối Nhi cứ cảm thấy khuôn mặt bé nhỏ ấy hình như nàng đã gặp qua ở đâu đó rồi thì phải. Con bé có nét đẹp thần bí, càng nhìn càng bị xoáy vào. Quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành chính là 8 chữ có thể miêu tả dung nhan kiều diễm động lòng người này. Khác với các nữ nhân khác, con bé có chút ngông cuồng, tự tung tự tác nhưng cũng chính là điểm thu hút riêng mình. Bên trong con bé có 1 nguồn năng lượng mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy khoẻ khoắn theo. Vương Minh đúng là rất có mắt nhìn!
Liêu Bối Nhi từ đầu rất thoải mái trong chuyện lập phi cho con trai, miễn sao thằng bé thấy thích, tâm đồng ý hợp là được. Không ngờ Vương Minh lại chọn trúng kỳ hoa dị thảo, e là sau này còn phải đấu đá với nhiều người. Quận chúa khẽ cười, đi đến đỡ con bé:
- Con là Tiểu Yến à?
- Dạ.- Giọng nói trong trẻo non nớt của Tiểu Yến như tiếng chuông êm ái, Liêu Bối Nhi vẫn giữ thái độ thân thiện có chừng mực:
- Ừm. Nhà con ở đâu?
- Xuân Hoa lầu ạ!- Con bé cũng thật thà đáp lại. Nghe tên khá giống với thanh lâu nàng từng tá túc 1 tháng nhỉ? Liêu Bối Nhi cho rằng đây chưa phải là lúc gặp phụ mẫu đôi bên nên giao con bé lại cho Vương Minh, tránh làm mất buổi dạo chơi tâm tình. Hôm nay được diện kiến con dâu, đúng là rất mát lòng mát dạ.
- Thôi, hai đứa đi chơi cẩn thận, ta có chuyện phải đi, tạm biệt.- Liêu Bối Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, Tiểu Yến tranh thủ ngắm nhìn nụ cười ấy rồi so sánh với mẹ mình, đúng là 1 chín 1 mười nha! Hai cô nô tỳ phía sau cũng từ từ đi theo chủ tử. Chỉ còn lại hai đứa trẻ tại nơi này, Vương Minh nói:
- Mẹ ta rất thích muội!
Sau đó lại hắng giọng đỏ mặt:
- Sau này gả cho ta thì không cần lo lắng chuyện mẹ chồng - nàng dâu, cũng không cần hỏi ta câu:“ Ta và mẹ chàng cùng rơi xuống nước thì chàng sẽ cứu ai?” Mẹ ta tuy hơi mềm yếu nhưng cũng biết bơi, chắc chắn sẽ cứu muội trước cả ta!
- Huynh lại luyên thuyên rồi!- Tiểu Yến lên tiếng cắt ngang rồi dung dăng dung dẻ bước đi. . .
*******
- Ây da, Hoàng Minh Thống, sao huynh lại đi trộm tiền của bà chủ Xuân Hoa lầu làm gì? Bà ấy bảo ta phải chặt đầu huynh mang về kia kìa!- 1 đám hắc y nhân chạy vào sơn trang, đau đầu thuật lại. Còn Hoàng Minh Thống nào có võ công cao cường ngoài tướng soái nữa chứ?
Hoàng Minh Thống vỗ trán mình 1 cái:
- Là hoàng thượng giả danh ta đấy, ta làm gì dám đắc tội lung tung!
- Hoàng thượng?- Cả 5 tên hắc y nhân nhìn nhau rồi e sợ nuốt nước bọt, lấy đầu tướng soái đã không có khả năng, mà người này lại là hoàng thượng thì... aizzzz....
Mấy tên hắc y nhân Linh San thuê trúng lại trùng hợp là người của Vương Kim, để diệt trừ hậu hoạ từ các tên quan của Đại Sở mà họ nhận “giết thuê” để diệt Sở từ từ nhưng vạn lần cũng không ngờ, có ngày phải quay lại đánh “boss“.
- Có chuyện gì vậy?- Vương Kim thong thả đi vào, hôm nay mặc y phục trắng, trông hắn rất giống 1 vị thần đang tu tiên.
- Hoàng thượng, cái người mà quyên cho chúng ta 6 vạn lượng đang định lấy mạng chúng ta kia kìa!- Hoàng Minh Thống hết cách, chán chường nói.
- Ta không biết gì cả, nàng ta bảo giết ai thì người đó chịu!- Tên hoàng thượng mặt dày xoay lưng đi. 5 hắc y nhân nhìn nhau rồi lại nhìn Hoàng Minh Thống đang cắn vạt áo của mình muốn rách toạc ra. . .